Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 200: Quê hương rồng thiêng




Chẳng mấy chốc, màn chơi “Plants vs Zombies” mang tính chất thí nghiệm do Dương Khoa thiết kế nên đã phổ biến khắp phòng làm việc. Trải qua một hồi “trồng cây gây vườn”, ai nấy đều đưa ra những lời bình luận đánh giá rất tích cực:

“Lối chơi thú vị lắm, mặc dù có chút đơn giản. Phải không anh Hiền?”

“Anh lại không nghĩ thế đâu Hưng ạ. Theo lời sếp Khoa thì đây mới chỉ là màn chơi thuộc phần chơi ban ngày dễ nhất mà thôi, sang những phần sau có lẽ sẽ không phòng thủ vườn cây dễ dàng như thế này đâu.”

“Chơi mượt chú Khoa ạ, trong quá trình vận hành không gặp phải lỗi nào đáng kể.”

“Không có lỗi đáng kể? Vậy thì tốt quá rồi.”

“Đồ hoạ tuyệt lắm sếp Khoa ui!”

“Kìa Lam, đồ hoạ là do anh với em làm nên mà, có liên quan gì đến chú Khoa đâu mà phải khen? Có khen thì khen anh đây này. (vỗ ngực)”

“Ừ nhỉ. Anh em mình giỏi quá! \( ̄▽ ̄)/ “

Ban đầu, chỉ có các thành viên trong tổ thiết kế trò chơi của Ninja Studio vừa chơi thử vừa tấm tắc khen ngợi màn chơi lẫn những người góp công làm ra nó. Thế rồi, nghe thấy dưới nhà huyên náo mấy chị em làm việc trên tầng hai cũng tò mò chạy xuống tham gia. Và giờ thì tất cả mọi người đang xúm lại bên những chiếc máy tính vừa được Dương Khoa hắn gửi màn chơi sang để cùng nhau vui đùa.

Lại nói, có vẻ như các chị em phụ nữ rất thích thú với những hình ảnh ngộ nghĩnh, những animation nhún nhảy vui nhộn của đám cây cối do Thanh Lam tạo ra. Bằng chứng là bọn họ hầu như chẳng để ý gì đến việc phòng thủ sân vườn trước đàn zombie “khát não” cả mà chỉ chăm chăm trồng đám hướng dương lại thành một cụm để xem chúng nhún nhảy cùng nhau, giống y hệt như những gì Thanh Lam vừa làm ban nãy.

“… Các chị ơi, phải dàn đều cây ra cả năm hàng chứ. Đừng co cụm lại một chỗ như thế, mỗi hàng ngang có hai cây hướng dương thôi là đủ rồi.” Trông thấy mấy bà chị Hương Ly Cẩm Tú cứ liên tục trồng hướng dương kín sân Dương Khoa không nhịn được kêu lên.

“Đấy mày nghe thấy sếp Khoa bảo gì chưa Ly, cứ xếp hết hướng dương vào một hàng ngang làm gì? Thua rồi kia kìa.”

“Kệ tao, mà mày cũng vừa mới xui tao trồng nhiều hướng dương để xem nhún nhảy cho thích mắt còn gì?”

“Thôi nào hai đứa, không được cãi nhau.” Thu Lan nhanh chóng vỗ vai hai người đàn em khuyên bảo rồi quay sang phía Dương Khoa khen ngợi: “Chị thấy trò chơi mới này cũng được đấy. Bối cảnh tươi sáng, nhân vật dễ thương mà lối chơi cũng được mấy anh em bên kia công nhận là tuyệt vời. Hy vọng là sau khi ra mắt nó sẽ lại thành công như “Fruit Ninja”.”

“Sao lại “như”? Phải là ăn đứt “Fruit Ninja” ấy chị Lan ạ. Chị cứ tin ở em, chúng ta chắc chắn sẽ thắng lớn với trò chơi “Plants vs Zombies” này.” Dương Khoa khẳng định chắc nịch.

“Nếu được như vậy thì tốt quá.” Thu Lan nở nụ cười rồi im lặng suy tư, có vẻ như cô đang toan tính điều gì đó trong đầu.

“Thú thực ban đầu nghe thấy cái Lam bảo em có ý định làm một trò chơi về zombie mà già trẻ trai gái ai cũng có thể chơi được chị chẳng tin đâu Khoa ạ. Thế mà bây giờ nhìn thấy tận mắt mới biết hóa ra là chị nhầm.” Đứng ở bên cạnh Thu Lan, Liễu lại tỏ ra khá là bất ngờ khi thấy đàn zombie trên màn hình trông khá là ngốc nghếch và ưa nhìn, khác xa so với tưởng tượng của cô.

“Thế là chị Liễu lại không tin tưởng em rồi, rõ thật là.”

“Hì hì, ai bảo ý tưởng của em khác người quá cơ. Phải cho chị một khoảng thời gian để thích ứng chứ?”

“Chị phải bắt đầu thích ứng với ý tưởng của em từ hồi còn làm ở SmileIndie mới đúng.... Mà thôi, chị thấy trò chơi này có cửa vô địch tranh tài GamExpo năm nay không?”

“Có thể, tuy nhiên nếu em muốn chắc ăn trăm phần trăm vô địch thì còn phải cố gắng nhiều.”

“Vậy là được rồi, màn chơi này chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm thôi. Dần dần mọi người sẽ thấy trò chơi này là một sản phẩm hoàn mỹ trong mọi mặt.... Nào thôi chơi vậy là đủ rồi mọi người ơi, giải tán đi cho anh Hoàng với anh Hiền làm việc nốt giúp em cái.”

“Ok, thế thì bọn chị đi về đây. Mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhé.”

“Chào sếp Khoa nhé, anh cũng về luôn đây.”

“Trời ạ, đang định biểu diễn cho em Thủy xem thì chú Khoa chưa gì đã đuổi mọi người về rồi. ( `д´*) ”

“Sau này thời gian còn nhiều tha hồ biểu diễn. Giờ thì tập trung làm nốt giúp em đi anh Hoàng, cho anh Hiền còn về với gia đình nữa chứ?”

“Phải đấy ông bạn ơi, nhanh không tối đến nơi rồi.” Hiền đưa tay vẫy chào mọi người rồi quay sang khuyên bảo người đồng đội của mình quay trở lại với công việc sắp sửa hoàn thành.

...

Tối đến.

“Ngon lành rồi, thôi không phải sửa chữa nữa đâu các anh ơi. Các anh lưu mẫu thiết kế vào rồi gửi nó lại sang cho em.” Trông thấy đàn zombie chui từ dưới đất lên lắc lư nhảy múa không khác gì Khá Bảnh Dương Khoa gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Như vậy là giai đoạn đầu của dự án đã kết thúc, mặc dù gặp đôi chút khó khăn trắc trở song mọi thứ vẫn đi theo đúng quỹ đạo đề ra, không có ai trong đội của hắn bị nhỡ tiến độ hết.

Một kết quả mỹ mãn.

“Hoàng làm hộ tôi nhé, tôi phải đi về đây không muộn quá rồi. Chào sếp Khoa.” Hiền liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường rồi vội vàng nói lời tạm biệt.

“Ok, ông bạn cứ để tôi lo cho.” Về phần Thiếu Hoàng, sau khi gửi lại thành quả công việc của cả hai người cho Dương Khoa anh nhanh chóng tắt hết công việc trên máy tính đi. Kế đó, anh lôi ra chiếc máy chiếu nằm gọn bên trong chiếc thùng đặt ngay chân bàn làm việc của mình rồi mang ra bàn uống nước loay hoay lắp đặt.

“Anh Hiền đầu rồi anh Hoàng? Về rồi à?” Màn hình chờ hiện lên trên tấm phông màn cũng là lúc Trọng Lâm và Duy Hải từ ngoài cửa tiến vào trong nhà. Trên tay mỗi người là một túi đồ nặng trĩu, liếc từ bên ngoài có thể thấy được lờ mờ một số nhãn hiệu đồ ăn thức uống bên trong.

“Ừ về rồi. Mua được các thứ anh dặn chưa đấy?”

“Đủ cả đây rồi anh ơi, có cả món chizza mà anh ưa thích đấy.”

“Ngon! Mày mang vào bếp sửa soạn đi¸ để anh lắp đặt mấy thứ ngoài này. Nhanh lên không sắp đến giờ trận đấu diễn ra rồi đấy.... Chủ nhà ơi, ra giúp Hải với Lâm chuẩn bị đồ ăn hộ anh cái.”

“Đây đây, chờ một chút.” Lưu hết đống mẫu thiết kế zombie của Thiếu Hoàng và Hiền xong, Dương Khoa tắt máy tính rồi đứng dậy nhập bọn cùng với Trọng Lâm và Duy Hải trong bếp. Đồ ăn thức uống mà hai người mang về đều là đồ ăn sẵn cùng với mấy món nhậu quen thuộc, chẳng có gì cần phải chế biến lại nên mọi người cứ thế bày lên đĩa rồi bê ra bàn uống nước.

Năm phút sau.

“Vậy ra hôm nay mới là chung kết vòng thi đấu cấp độ khu vực?” Nhón một cái nem chua bỏ vào miệng Dương Khoa quay sang Thiếu Hoàng hỏi thăm. Giờ phút này cả bốn anh em bọn hắn đang ngồi yên vị trên ghế sô pha theo dõi màn dạo đầu của trận chung kết giải thi đấu trò chơi “Quê hương rồng thiêng” cấp độ khu vực trên màn ảnh lớn. Theo đó, tuyển thủ chiến thắng trận đấu ngày hôm nay sẽ là người đại diện cho cả khu vực góp mặt trong giải thi đấu cấp độ thế giới sẽ được tổ chức vào giữa tháng sau.

“Đúng thế, mỗi khu vực chỉ có một đại diện duy nhất được tham dự vào vòng thi đấu cấp độ thế giới thôi. Cho nên trận này cũng kịch tính ra phết đấy.” Thiếu Hoàng nhanh tay cướp lấy cái đùi gà cho vào mồm nhai ngấu nghiến.

“Cơ mà khu vực là khu vực gì, châu Á hay là châu Âu?”

“Đông Nam Á.”

“Vậy hả.... Cơ mà Đông Nam Á gì mà hai tuyển thủ đi vào trận chung kết lại toàn là người Việt mình thế kia? Tự hào dân tộc quá!”

“Ừ, người Việt mình thi đấu ở cấp độ khu vực giỏi lắm. Dù vậy thì so với các khu vực khác vẫn còn có sự chênh lệch về mặt kỹ năng khá nhiều.... Mà này, sao chú ăn chơi xem giải với bọn anh mà cứ kè kè cái laptop bên cạnh là sao?” Hạ miếng đùi gà cắn dở xuống, Thiếu Hoàng lên tiếng phàn nàn khi thấy Dương Khoa ngồi xem giải với anh mà vẫn ôm chiếc laptop kè kè bên người.

“À, tranh thủ tối nay em hoàn thành nốt mấy thứ để hôm sau cập nhật thêm phần chơi mới cho “Cut the Rope” ấy mà. Anh Hoàng cứ kệ em đi.”

“Trò cắt dây? Thôi dẹp nó sang một bên rồi thưởng thức trận đấu với bọn anh đi. Cái trò thuộc dạng “dead game” (trò chơi chết lâm sàng, không còn người chơi) đấy thì việc gì phải chăm chú làm gì cho mất công?”

“Kệ chứ, dù sao thì trong lúc chờ thi đấu ngồi tranh thủ làm một chút cũng được mà. Như bây giờ đấy, ca múa gì toàn tiếng Quan Thoại thì how to thưởng thức?”

“”dead” cái gì mà “dead” hả ông bạn, fan cứng của nó vẫn còn ngồi bên cạnh ông đây này.” Phía bên kia, nghe thấy Thiếu Hoàng chê bai trò chơi yêu thích của mình Duy Hải ngay lập tức phản bác. Đoạn anh hướng về phía Dương Khoa ngoắc ngón cái chỉ về phía mình: “Chú Khoa cứ chịu khó làm tiếp đi, kệ ông bạn Hoàng đừng quan tâm. Trò chơi hay lắm.”

“Đảm bảo với anh Hải những phần chơi sau còn hay nữa.”

“Thôi nào, không bàn chuyện công việc nữa. Nâng cốc nâng cốc, ca múa hết rồi. “Đồng khởi” xong tuyển thủ ra sân là vừa đẹp.” Thiếu Hoàng nâng cốc bia trong tay lên kêu gọi mọi người chạm cốc để lấy khí thế, tức thì mọi người cũng cầm đồ uống trong tay lên hưởng ứng.

“OK, dô!”

Sau đó, bốn người Dương Khoa vừa nhâm nhi đồ ăn vừa theo dõi hai tuyển thủ người Việt xuất hiện trên màn hình lớn. Trong lúc chờ hai bên sẵn sàng Thiếu Hoàng lên tiếng giảng giải cho hắn đôi điều cần biết về trận chung kết ngày hôm nay, bao gồm đặc điểm của cả hai tuyển thủ lẫn thể thức thi đấu sẽ được áp dụng:

“... Nói tóm lại một ông xưng bá miền Bắc một ông cầm trịch miền Nam, hai người này đụng nhau thì không khác gì sao Hỏa va phải Địa cầu. Thể thức thi đấu thì sẽ là Bo5 (Best of Five – thi đấu năm trận, người nào thắng ba trận sẽ giành chiến thắng chung cuộc), chạm ba coi như vô địch.... Bắt đầu rồi kìa, thôi anh em tập trung nào.” Đang huyên thuyên, Thiếu Hoàng chợt ngừng lại khi nghe thấy MC trên màn hình tuyên bố cả hai tuyển thủ đã sẵn sàng.

“Và trận chung kết giữa hai tuyển thủ “TDISU152” và “FayT“ xin được chính thức bắt đầu! Bản đồ đầu tiên được dùng để thi đấu là bản đồ “Sa mạc đỏ”. Tuyển thủ “TDISU152” cầm chủng tộc người nằm ở góc 7 giờ và tuyển thủ “FayT“ cầm chủng tộc thú nằm ở góc 1 giờ. Ngay khi nhập cuộc cả hai đã lập tức cử ra đơn vị dò đường để nắm bắt được vị trí của đối thủ cũng như thu thập tin tức về mỏ tài nguyên trung lập nằm giữa bản đồ.”

“Cả hai đều đang là những tuyển thủ tài năng bậc nhất nước ta trong trò chơi “Quê hương rồng thiêng” và phải nói thêm rằng “TDISU152” cũng như “FayT“ đã quá hiểu về đối thủ của mình ngày hôm nay rồi. Trong quá khứ họ đã từng đụng độ nhau rất nhiều lần tại các giải đấu nội bộ cũng như khu vực, cho nên có thể nói hai người không còn xa lạ gì về nhau nữa.”

“Gần đây nhất, “TDISU152” với chiến thuật tủ phù thủy kẹp bạch kỵ sĩ đã đánh bại “Fayt” với tỷ số 3 – 0 tại trận đấu tranh vé tham dự vòng thi đấu cấp độ khu vực đầy kịch tính diễn ra vào hồi tháng 3. Rất may mắn cho “Fayt” là sau khi rơi xuống nhánh thua anh đã xuất sắc đánh bại tuyển thủ “Lam Phượng Hoàng” để giành lấy tấm vé còn lại. Liệu ngày hôm nay “Fayt” có thể có được một màn trả thù ngọt ngào tại trận thi đấu quyết định giành tấm vé tham dự vòng thi đấu cấp độ thế giới hay không, chúng ta hãy cùng chờ xem!”

“Ồ. Trông trò này đẹp phết anh Hoàng nhỉ.” Trông thấy mọi thứ đều được thể hiện một cách vô cùng chi tiết và lộng lẫy, từ cảnh sắc xung quanh cho đến từng đường nét của những đơn vị quân Dương Khoa không nhịn được lên tiếng khen ngợi.”

“Ừ¸ game chiến thuật thời gian thực hay nhất thế giới hiện nay mà.” Thiếu Hoàng trả lời, con mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình. Thấy Trọng Lâm và Duy Hải cũng tập trung y hệt như vậy Dương Khoa biết ý không nói thêm câu nào nữa, hắn lặng lẽ lấy thêm một miếng khoai chiên bỏ vào miệng rồi cũng chăm chú theo dõi diễn biến cuộc chơi.