Từ chối hết thảy mọi lời thăm hỏi cũng như rủ rê đi chơi, Dương Khoa cống hiến trọn vẹn cả hai ngày cuối tuần cho công cuộc mở khóa trò chơi “Plants vs Zombies”. Hệ quả là mọi người trong nhà chỉ thấy được thân ảnh của hắn vào giờ ăn cơm, và thường thì hắn luôn xuất hiện với một đôi mắt vằn đỏ và cánh tay phải không ngừng run rẩy.
“Làm việc kiểu gì mà trông tóc tai mặt mũi đỏ bừng thế này hả Khoa? Hôm qua mẹ đã dặn là phải chú ý nghỉ ngơi rồi mà chả chịu nghe lời mẹ gì cả!” Trông thấy con giai yêu quý của mình tiến vào phòng bếp với bộ dạng mệt mỏi Ngọc Linh lên tiếng xót xa.
“Công việc đợt này đang cần hoàn thành gấp nên con phải làm cố mẹ ạ, mẹ yên tâm đi con không sao đâu.” Dương Khoa miễn cưỡng nặn ra nụ cười để mẹ hắn yên tâm:
“Trông hai mắt dại ra thế kia mà còn kêu là không làm sao! Mau đi rửa mặt đi con, rửa mặt cho nó tỉnh táo rồi nghỉ ngơi ăn cơm thôi.”
“Tý nữa con tắm cả thể mẹ ạ. Mẹ làm cơm chưa xong à? Để con giúp mẹ cho nhanh nhé.”
“Thôi con cứ để yên cho mẹ làm. Ra ngoài bàn ngồi đợi đi, hôm nay bố với các anh dự tiệc bên ngoài rồi nên chờ hai chị về một cái là mẹ con mình ăn luôn.” Ngọc Linh vội vàng xua Dương Khoa ra bàn ăn ngồi, đứa con út này của bà khi khỏe khoắn còn chẳng nhờ vả được chuyện bếp núc chứ đừng nói tới lúc mệt mỏi thế này.
“Vâng.” Dương Khoa gãi đầu đi về phía bàn ăn ngồi xuống. Xoa xoa cái bụng lép kẹp¸ hắn đưa tay nhấc thử lồng bàn lên thì thấy trong mâm chỉ có mấy đĩa đồ ăn còn thừa từ bữa trưa để lại. Cơ mà giờ này chúng lại là cao lương mỹ vị trong mắt người đói ngấu như hắn.
Tặc lưỡi một cái, Dương Khoa quẳng lồng bàn sang một bên rồi xới cho mình một bát cơm ăn luôn: “Mẹ ơi con ăn cơm trước đây nhé. Con đói lắm rồi.”
“Từ từ đừng ăn vội, mẹ đã làm cơm xong đâu?”
“Thôi con ăn hết đồ ăn cũ của buổi trưa cũng được, tranh thủ tý nữa còn làm việc tiếp mẹ ạ.”
“Lại việc! Thế cuối cùng là con đang làm cái gì mà mẹ cứ thấy suốt ngày con khóa kín cửa ở trong phòng thế hả?” Ngọc Linh cau mày quay đầu về phía Dương Khoa chất vấn.
“Ui con có kể thì mẹ cũng biết làm sao được? Đại khái là... con đang phải thu thập dữ liệu để xây dựng thành một hệ thống hoàn chỉnh. Cái này nó yêu cầu tập trung cao độ nên con mới không cho ai vào làm phiền, không thì con lại bị đứt mạch suy nghĩ.” Dương Khoa chống chế. Cũng may là mẹ hắn không truy vấn gì thêm nữa mà chỉ khuyên bảo một câu:
“Dữ liệu gì cũng phải nghỉ, cả ngày làm việc quá sức rồi đến tối phải thư giãn cho đầu óc nó thanh thản. Đây canh đây, con chan vào mà ăn cho nóng.”
“Rồi mẹ yên tâm, con làm việc thêm một tý nữa rồi thôi ấy mà.” Dương Khoa khẳng định chắc nịch rồi tiếp tục ăn uống một cách hùng hổ. Mặc dù hai ngày hôm nay hắn chẳng làm việc gì hết, chỉ ngồi một chỗ chơi trò chơi nhưng cứ đến giờ cơm một cái là hắn cảm thấy đói không thể nào chịu được. Còn hơn cả những lúc làm việc bình thường.
“Thế này chắc là mình không có tư chất để làm game thủ rồi, khả năng nhịn đói kém quá.” Dương Khoa vừa lẩm bẩm một mình vừa chan canh vào bát cơm để ăn cho nhanh. Đúng lúc đó, mang theo vẻ mệt mỏi không kém Kim Chi mở cửa tiến vào phòng bếp. Trông thấy Dương Khoa ngồi tại bàn ăn húp canh soàn soạt cô thả túi xách xuống ghế rồi đứng chống nạnh nhìn hắn.
“Mẹ ơi con về rồi đây.... Ơ Khoa này, không chờ chị về chưa gì đã ăn rồi à?”
“Đói lắm, chờ các chị về đến nơi thì em ngất mất.”
“Trông cái mắt thâm quầng kìa, chắc lại ngồi chơi điện tử cả ngày chứ gì? Ăn xong rồi đi ngủ đi.” Kim Chi dí tay vào trán Dương Khoa mắng yêu.
“Điện tử cái gì chị cứ vớ vẩn! Em làm việc vất vả nó thế đấy!”
“Việc của em là chơi điện tử chứ còn gì nữa?” Kim Chi bĩu môi. Kế đó cô chạy ra phụ giúp Ngọc Linh chuẩn bị nốt thức ăn. Được một lúc, dường như nhớ ra điều gì đó cô quay về phía Dương Khoa lên tiếng:
“À này, cái nhà chị chọn cho em bây giờ chật chội lắm rồi hả?”
“Cũng hơi chật, nhưng sao chị biết?”
“Hôm thứ năm ở chỗ em có một đứa tên Lan gọi cho chị. nói là muốn hẹn gặp chị một buổi để nhờ chị tư vấn xem nếu sắp tới thành lập công ty thì nên thuê địa điểm làm việc như thế nào cho vừa tầm.”
“... Ôi giời ôi cái bà chị này, đã bảo là từ từ rồi hẵng đổi trụ sở làm việc rồi mà chưa gì đã cầm đèn chạy trước ô tô thế này có khổ không cơ chứ.” Dương Khoa đưa tay đỡ trán than vãn.
“Chỉ là tư vấn thôi chứ có phải là đi tìm thuê ngay đâu em, làm gì đến nỗi kêu trời kêu đất lên thế? Mà em kiếm được cả đống tiền rồi thì cũng phải đổi sang một nơi nào nó hoành tráng hơn đi, để cho chị đây còn kiếm ít hoa hồng chứ? (nháy mắt)”
“Thôi chị ơi¸ giờ em vẫn còn nghèo lắm. Với lại chỗ này đại khái vẫn có thể chui ra chui vào được, giờ mà bỏ đi không thuê nữa thì phí phạm quá.”
“Ừm, em nhắc đến chị mới nhớ căn nhà này mình cũng thuê cả năm mất rồi.” Kim Chi gật đầu: “Vậy thì để mấy hôm tới chị sẽ cho cái Lan tư liệu mấy nơi để tham khảo trước, vì hình như là cái Lan bên em muốn xin thông tin tham khảo để lên kế hoạch nào đó thì phải.”
“À đúng đấy. Bà chị Lan bên em đang có kế hoạch hoành tráng lắm, nhờ chị tư vấn tận tình giúp em nhé. Thôi mẹ với các chị ăn cơm đi, con ăn xong rồi.” Câu chuyện kết thúc cũng là lúc Dương Khoa đánh sạch bách suất cơm và chỗ đồ ăn thừa trong mâm. Mang chồng bát đĩa thả vào bồn rửa, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng bếp đi tắm táp một phen cho sảng khoái, sau đó quay trở lại với công việc mở khóa trò chơi còn đang dở dang.
“Bây giờ, mình chỉ mới hoàn thành xong chế độ cốt truyện của “Plants vs Zombies” trên Btop và phần cốt truyện đầu tiên trên Bpad. Còn tới bốn phần chơi phía sau.... Xem ra tối nay không thể nào hoàn thành kịp rồi, nhiều lắm thì xong được thêm phần chơi ban đêm nữa là hết sức. Mai thì lại bắt đầu đi làm, mang Btop đến phòng làm việc cũng không tiện.” Đắn đo suy tính một hồi, cuối cùng Dương Khoa đi đến một quyết định trọng đại: nghỉ làm trong hai ngày tới để tập trung mở khóa trò chơi.
Như vậy thì hắn sẽ mất hai ngày làm việc, nhưng bù lại thì đội ngũ của Thiếu Hoàng có thể bắt tay vào chế tác “Plants vs Zombies” sớm hơn một tuần lễ so với kế hoạch. Nhìn thế nào cũng thấy đây là một phen đánh đổi hoàn toàn có lợi cho tất cả mọi người.
Tất nhiên cái “mọi người” ấy không bao gồm chính bản thân hắn, bởi vì như thế đồng nghĩa với việc dự án “Cut the Rope” vốn dĩ đã dở dang nay lại còn bị tạm ngưng trong hai ngày vì không có người chế tác.
Nhưng thôi, một người vì mọi người. Cùng lắm thì xong vụ này hắn quay trở lại làm ngày làm đêm hoàn thành cho xong “Cut the Rope” là được. Nghĩ đến đây Dương Khoa quả quyết đi tới bàn học cầm điện thoại di động lên gọi cho Thu Lan.
“Khoa đấy à?”
“Em đây chị Lan. Chị ơi, ngày mai với ngày thứ ba nhờ chị đến phòng làm việc sớm sớm một chút để mở cửa cho mọi người vào giúp em nhé. Chắc là hai ngày tới em không đến phòng làm việc được đâu.”
“Sao thế Khoa? Phải em ốm không đấy? Chị nghe giọng em có vẻ khàn khàn.”
“... Vâng, em cũng hơi mệt.” Không thể nói với Thu Lan rằng giọng mình khàn là do chửi bới hệ thống vô lương tâm suốt hai ngày trời nên Dương Khoa đành ậm ừ cho qua: “Thế nhé, phiền chị giúp em lần này. Với lại công việc mấy ngày tới trông cậy cả vào các chị đấy.”
“Chị biết rồi, yên tâm nghỉ ngơi em nhé. Chúc em sớm khỏe.”
“Ok, cảm ơn chị.”
Tiếp đó, Dương Khoa cũng gửi tin nhắn tới toàn bộ các thành viên của Ninja Studio, nội dung đại khái là hắn sẽ vắng mặt trong hai hôm tới và dặn mọi người cứ đến nơi làm việc như bình thường. Riêng về phần Thanh Lam, vì tuần trước cô vừa vặn hoàn thành xong công việc thiết kế một số mẫu đồ vật mà hắn đã giao cho nên sau một hồi suy nghĩ, hắn chuyển cô sang bên nhóm Thiếu Hoàng để trau chuốt mảng đồ họa của trò chơi “Flappy Bird” cùng với bọn họ.
Sắp đặt xong hết mọi thứ, Dương Khoa mới yên tâm trèo lên giường nằm thẳng cẳng. Từ dưới gối lấy ra chiếc Bpad, hắn hít một hơi thật sâu rồi bấm vào biểu tượng trò chơi trên màn hình. Quá trình mở khóa lần này thực sự là khổ sở trăm bề, còn may mà hệ thống cho phép hắn lưu lại tiến độ chơi trò chơi để có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.
“Nào, giờ đến phần chơi ban đêm.... Ok, màn đầu tiên chưa gì đã *éo có một cây nấm nào. Giỏi lắm hệ thống, đây 75 danh vọng của bố mày đây.” Tiếng chửi rủa vì tức tối lại bắt đầu vang lên đều đặn trong căn phòng tĩnh lặng.
...
Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô cũng có một người đang miệt mài làm việc ngày đêm giống như Dương Khoa.
“Không được, cái này không hề phù hợp với khái niệm thời gian. Không ai có thể liên tưởng được hai thứ này đi chung với nhau cả.” Ngồi trong phòng, Thu Thảo nhíu mày cầm bút gạch tới gạch lui những dòng chữ vừa mới ghi trên giấy. Bên cạnh cô là một bản kế hoạch trò chơi dày cộp, ở trên trang giấy đầu tiên còn có hai chữ “phê chuẩn” đỏ chót vô cùng bắt mắt.
Đúng vậy, giờ phút này Thu Thảo đang hoàn thiện nốt một vài chi tiết then chốt cuối cùng, trước khi cô bắt đầu “lĩnh ấn” dẫn đầu một đội ngũ nhân viên tiến hành chế tác một trò chơi mới. Một trò chơi mà bất cứ ai xem qua bản kế hoạch của cô cũng đều phải công nhận rằng, nếu có thể biến những ý tưởng trên đó thành hiện thực thì sẽ là một tác phẩm để đời.
“Thời gian. Ôi, thực sự là quá khó để...” Thu Thảo thở dài ngẩng đầu lên, chỉ còn lại một chi tiết cuối cùng mà cả ngày hôm nay cô không tài nào nghĩ ra được phương án giải quyết. Mà không giải quyết được chi tiết này thì toàn bộ trò chơi coi như vứt đi, vì nó là mắt xích quan trọng nhất liên kết tất cả mọi thứ lại với nhau.
Đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ kính đặt trong góc phòng, đột nhiên khuôn mặt của cô như đông cứng lại khi trông thấy một món đồ trang trí nằm kín đáo bên cạnh một chồng sách thật dày.
Đó là một chiếc đồng hồ cát – một món quà lưu niệm của một người bạn thời thơ ấu.
“... Cát. Phải rồi, là cát! Dòng cát thời gian, quá chuẩn xác!” Vài giây sau, vẻ băng lãnh trên khuôn mặt Thu Thảo ngay lập tức bị hòa tan. Cô nở một nụ cười phấn khích tựa như một đứa trẻ vừa có được một món đồ chơi mới, thì ra đáp án đã luôn ở trước mặt cô mà cô không hề hay biết. Vội vàng cầm bút ghi thật nhanh chi tiết then chốt cuối cùng còn sót lại lên trên giấy, cô đóng bút lại rồi đưa tờ giấy lên ngang với tầm mắt của mình đọc lại một lượt từ đầu đến cuối.
“Tốt quá rồi. Người chết sẽ hóa thành cát bụi, mà cát bụi cũng sẽ đem lại quyền năng xoay ngược thời gian cho nhân vật chính. Đồng thời cát là thứ có thể dễ dàng tìm được ở bất cứ địa điểm nào, cho nên nó sẽ phù hợp với mọi bối cảnh. Ừm, cứ quyết định như thế đi. Trong trò chơi này cát sẽ là chủ đạo, là yếu tố liên kết tất cả mọi thứ lại với nhau.“ Cảm thấy không có vấn đề gì nữa, Thu Thảo vuốt phẳng phiu tờ giấy rồi kẹp nó vào bên trong bản kế hoạch của cô.
Cuối cùng thì, cô cũng đã có thể tiến thêm một bước để sánh vai với người thanh niên thiên tài kia rồi.
“Dương Khoa à, hy vọng là cậu không ngủ quên trên chiến thắng của “Fruit Ninja”. Nếu không sẽ bị mình bỏ lại đằng sau đấy.” Vẫn mang theo nụ cười trên môi, Thu Thảo đóng bản kế hoạch lại rồi đứng lên rời khỏi căn phòng làm việc tĩnh lặng.
...
- ---------