Nhân Sinh Trong Sách

Chương 49: Cự tuyệt




“Tuyết Nhi, đây là ai? Sao lại giống ta tới vậy?” Cần Trạch thấy Tu Diệp Vân, đột nhiên đứng lên đi đến bên cạnh Tu Diệp Vân, cẩn thận quan sát người trước mắt, này… Thật đúng là kỳ lạ, quả thực là giống nhau như đúc.

Tu Diệp Vân cũng nhìn Cần Trạch, tuy biết mình rất giống Cần Trạch, cũng từng thấy thi thể được bảo tồn không chút tổn hao kia, nhưng mà… Hiện giờ thấy một Cần Trạch có thể cười có thể nói, Tu Diệp Vân vẫn không khỏi giật mình, này… Thật đúng là như soi gương.

Mặc kệ nói thế nào, Tu Diệp Vân đối Cần Trạch cũng không có hảo cảm, tóm lại, không ghét, ít nhất không có chán ghét như mình vẫn tưởng tượng.

Cần Trạch cùng Tu Diệp Vân vẫn đứng nhìn nhau, lại hoàn toàn quên mất Minh Tuyết vẫn quỳ ngồi dưới đất. Minh Tuyết sắc mặt tái nhợt, mười ngón gắt gao túm lấy y phục, miệng mấp máy, lại một câu cũng chưa nói ra.

“Nói vậy… Các hạ chính là Cần Trạch đi.” Tu Diệp Vân cảm thấy mình và Cần Trạch cứ đứng nhìn nhau như vậy thật ngu ngốc, vì thế liền mở miệng đánh vỡ  trầm mặc.

Cần Trạch nhìn nhìn Tu Diệp Vân, “Phải.” Nói xong, hắn lại nhìn Tu Diệp Vân, “Ta vừa mới tỉnh lại, chuyện xảy ra mấy ngàn năm qua chẳng biết chút gì. Không biết… Ngươi là?”

Tu Diệp Vân cười cười, “Ta là Tu Diệp Vân, hài tử của Tu Trạch Vũ.”

“Nga?” Cần Trạch giống như rất hứng thú mà lên tiếng, “Kia… Mẫu thân của ngươi là?”

“Nghe nói… Là một hạ nhân không biết tên.” Tu Diệp Vân đáp như thế, vì còn chưa làm rõ thân phận của mình, Tu Diệp Vân cũng chỉ có thể trả lời như thế.

“Như vậy…” Cần Trạch hơi hơi nhíu mày, lộ ra một chút thất vọng, “Ngươi hôm nay tới là tìm Tuyết Nhi sao?”

Nghe được hai chữ ‘Tuyết Nhi’, Tu Diệp Vân mới nhớ tới chính sự, nhìn nhìn Minh Tuyết vẫn ngồi ở đó, hắn mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại cười lạnh, “Đúng vậy.” Kỳ thật, hắn căn bản không tính tìm Minh Tuyết báo thù gì hết, dù sao, nên làm đều làm, cũng không có thể xem như hết thảy đều chưa xảy ra, thế nhưng có một số việc, vẫn cần phải hỏi rõ ràng.

“Vậy… Ngươi nói chuyện với hắn, ta liền đi trước, thuận tiện… Đi xem Liệt Diễm.” Cần Trạch nhẹ giọng nói, sau đó hướng Minh Tuyết cáo từ, đẩy cửa mà đi.

Nửa câu sau Cần Trạch nói, làm Tu Diệp Vân có chút kinh ngạc, đi xem Liệt Diễm? Này… giọng điệu này, sao lại có chút kỳ quái? Không phải cái cảm giác muốn gặp lão bằng hữu, lại tràn ngập hương vị áy náy.

“Diệp… Vân…”

“Ai u, đã nhiều ngày không gặp, Minh Tuyết điện hạ thế nào lại nói lắp a?” Tu Diệp Vân nói, hơn nữa thực vừa lòng khi thấy sắc mặt Minh Tuyết tái đi không ít, nhưng vẻ tái nhợt này cũng không thể khơi gợi chút đồng tình nào của Tu Diệp Vân, hắn tiếp tục nói, “Ai, ta biết, ngươi nhất định tức giận vì ta tới tìm ngươi mà làm cho Cần Trạch bỏ đi có phải không? Ai… Ngươi cũng đừng như vậy, dù sao người đã sống lại, về sau còn nhiều cơ hội gặp hắn mà, phải không?”

“Ta…”

“Huống chi, Minh Tuyết điện hạ là người có nhiều thủ đoạn như vậy, cho dù không gặp được, cũng sẽ có biện pháp thôi, nhỉ?”

“Ô…”

“Ai u, khóc cái gì? Ta nói sai cái gì sao? Ta là đang khích lệ điện hạ ngài a…” Tu Diệp Vân cười nói.

Minh Tuyết ủy khuất mím môi, không đáp lại, chỉ là nước mắt không ngừng rơi. Ngày đó sau khi Tu Diệp Vân chạy trốn, Minh Tuyết liền phái người đi tìm, sau lại biết được Tu Diệp Vân trọng thương hôn mê bất tỉnh, còn chưa chết, khỏi phải nói y có bao nhiêu vui vẻ, tâm tình lúc đó, giống như tảng đá lớn trong lòng bỗng không cánh mà bay. Sau khi Cần Trạch tỉnh, Minh Tuyết ngắm gương mặt mình tưởng niệm ngàn năm, còn cả thanh âm ôn nhu kia, đột nhiên phát hiện, Cần Trạch đối với mình, càng giống một người phụ thân.

Mà bản thân đối Cần Trạch, càng như kính ngưỡng.

Y bổ nhào vào lòng Cần Trạch làm nũng, hưởng thụ ôn nhu Cần Trạch cho y. Nhưng, không giống, không như cảm giác Tu Diệp Vân cho mình.

Đến lúc đó, y mới chính thức ý thức được, trong lòng mình, vị trí ái nhân này, đã sớm không còn giành cho Cần Trạch, Cần Trạch đối với mình mà nói, đã sớm thành thân nhân, là thân nhân giống như Tinh Linh vương vậy, mà Tu Diệp Vân, mới thực sự là người mình yêu. Mà… Cũng tại thời điểm đó, Minh Tuyết chân chính ý thức được, cho dù mình đã hiểu được tâm ý, thì cũng có ích gì.

Bởi vì, Tu Diệp Vân… Tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình lần nữa.

Đang lúc Minh Tuyết bi ai, đột nhiên cảm giác thân thể bị xách lên, sau đó ném vào tường. Minh Tuyết chịu đựng đau đớn nhanh chóng đứng lên, lại phát hiện Tu Diệp Vân cách mình thật gần, hắn cứ như vậy, từ trên cao nhìn xuống mình.

“Đừng ngẩn người, giao ra đây.”

“Giao cái gì…” Minh Tuyết hỏi.

“Không cần giả ngu, sau khi ta tỉnh lại, liền phát hiện Lãnh Quân Bạch mất trí nhớ, ta biết, đây là do ngươi giở trò quỷ! Cho nên, đem giải dược giao ra đây, hoặc là làm cho hắn khôi phục trí nhớ!”

Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tuyết cúi đầu, không lên tiếng trả lời. Tu Diệp Vân lập tức ngồi xổm người xuống tử ngang với Minh Tuyết, “Nói chuyện với ngươi a! Ta không thể mất đi Lãnh Quân Bạch, ngươi có hiểu hay không! Ta thể để hắn quên mất ta, ngươi có hiểu hay không!”

“Thực xin lỗi…”

“Không cần nói xin lỗi, ta chỉ cần hắn khôi phục trí nhớ, ngươi có thể nói mấy lời hữu dụng hơn không!” Tu Diệp Vân đột nhiên mất bình tĩnh.

“Thực xin lỗi…”

“Ngươi…”

“Không có dược nào chữa được, cũng không có ma pháp gì… có thể trị được, chỉ có… những vật hoặc sự tình đặc biệt giữa tình nhân, mới có thể đánh thức trí nhớ của hắn.”

Nghe Minh Tuyết nói vậy, Tu Diệp Vân lập tức thuấn di về nhà Lãnh Quân Bạch, lưu lại mình Minh Tuyết dựa vào vách tường lạnh như băng, mặc cho đau đớn trào dâng. Lúc này, Lãnh Quân Bạch vẫn đang ngồi ở tràng kỷ, chẳng qua, bên cạnh đã sớm đổi thị sủng khác. Tu Diệp Vân lập tức ôm lấy hai má Lãnh Quân Bạch, sau đó ấn lên một nụ hôn.

Lãnh Quân Bạch thực thích mình hôn y, này… Này đối với Lãnh Quân Bạch liệu có xem như điều đặc biệt? Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân ngẩng đầu, chờ mong khi mình mở mắt ra, Lãnh Quân Bạch có thể trở lại như cũ. Thế nhưng không nghĩ tới, lại nhìn đến Lãnh Quân Bạch cau mày nhìn mình, “Tu… Diệp Vân… Điện hạ, ngươi vậy là có ý gì?”

“Ta… Quân Bạch, chẳng lẽ ngươi không nghĩ ra cái gì? Chẳng lẽ ta hôn ngươi, ngươi không có cảm giác gì đặc biệt sao?”

“Trạch Vũ điện hạ ban tên cho ngươi, có thể nói hắn đã tiếp nhận ngươi rồi, thế mà ngươi lại chạy đến chỗ ta mà làm chuyện này, hay là thật sự là kẻ trời sinh đê tiện, gặp người liền câu?” Lãnh Quân Bạch không chút nào lưu tình châm chọc, “Ngươi như vậy sẽ chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm, ngoài ra ngươi mong ta có cảm giác gì?”

Y là Lãnh Quân Bạch… Y là ái nhân của ta… Y cho là ta là Tiểu Môi… Cho nên mới châm chọc… Không thể động thủ đánh người… Tu Diệp Vân trong lòng không ngừng lặp lại những lời này, cố gắng không để cho mình bùng nổ, xem ra hôn nhẹ là vô dụng, hơn nữa, hắn hiện tại hình như đã chọc giận Lãnh Quân Bạch, phỏng chừng kế tiếp muốn làm gì cũng đều trở nên khó khăn. Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch, nhớ lại lần đầu mình cùng Lãnh Quân Bạch gặp nhau, Lãnh Quân Bạch cũng khinh bỉ như vậy, sau đó, sau đó mới thành hảo hữu, sau lại thành ái nhân.

Nếu, thật sự không có biện pháp làm cho Lãnh Quân Bạch khôi phục trí nhớ, như vậy… Cũng chỉ có thể hết thảy bắt đầu lại từ đầu. Tu Diệp Vân tin tưởng, Lãnh Quân Bạch… vẫn yêu thượng mình. Dù sao, Lãnh Quân Bạch yêu chính là Tu Diệp Vân, không phải Tiểu Môi a.

“Này! Ta cho ngươi biết a, ta đã sớm không thích Tu Trạch Vũ, người mà, luôn muốn sống có chút tôn nghiêm phải không? Ta tội gì vì kẻ không thương mình mà hao tổn tinh thần nhiều như vậy? So với việc tốn thời gian bám lấy hắn, còn không bằng tách khỏi bóng ma của hắn, đi thăm thú thế gian, kết giao bằng hữu!” Tu Diệp Vân nói, hắn phải nhanh chóng sửa lại hình tượng.

Quả nhiên, Tu Diệp Vân thấy ánh mắt Lãnh Quân Bạch nhìn mình đã có chút thay đổi.

“Ta nói, bổn thiếu gia hảo tâm thưởng ngươi một cái hôn, ngươi liền tỏ thái độ chán ghét này?”

“Ai nha người ta đây không phải là đang thẹn thùng sao!” Lãnh Quân Bạch tiếp lời nói.

Liền một câu như vậy, làm cho người ở đây đều sợ ngây người. Tu Diệp Vân lộ sắc mặt vui mừng, Lãnh Quân Bạch lại cùng mình đùa giỡn, có phải đại biểu y đã chậm rãi nhớ lại. Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân tiêu sái lại gần Lãnh Quân Bạch, thử tính kéo tay Lãnh Quân Bạch, Lãnh Quân Bạch không có phản kháng, Tu Diệp Vân kích động kêu, “Quân Bạch!”

Tựa hồ bị Tu Diệp Vân làm hoảng sợ, Lãnh Quân Bạch vùng vằng giãy khỏi tay Tu Diệp Vân, cau mày, y bình tĩnh nhìn Tu Diệp Vân thực lâu, sau đó xoay người trở về phòng mình, “Ta không muốn… nhìn thấy ngươi nữa!”

Nghe Lãnh Quân Bạch tuyên bố, Tu Diệp Vân lập tức đuổi theo, Lãnh Quân Bạch dùng ma pháp cản Tu Diệp Vân lại, Tu Diệp Vân vốn định dùng ma pháp phản kích, rồi lại sợ không cẩn thận sẽ đả thương Lãnh Quân Bạch, bởi vậy không có động tác gì, Lãnh Quân Bạch mãi cho đến khi vào phòng, mới thu hồi ma pháp, sau đó liền ‘phanh!’ một tiếng đóng sầm cửa lại.

Tu Diệp Vân vốn tưởng Lãnh Quân Bạch đã nhớ ra cái gì, nhưng hiện tại xem ra, vẫn là như cũ, không có gì biến hóa, trong lòng thất vọng cực kỳ, đồng thời cũng rất thống khổ, người mười ngày trước còn cùng mình thân thân mật mật, hiện giờ… Ai…

Lãnh Quân Bạch nằm vật lên giường, mặt nhăn mày nhíu, giống như đang suy nghĩ nan đề gì. Mà trên thực tế, y cũng thật là suy nghĩ một vấn đề, vì cái gì khi nãy y lại đón ý nói hùa theo lời Tu Diệp Vân. Giống như lời như thế y đã đón mấy ngàn mấy vạn lần, đã thành thói quen.

Thế nhưng, không có khả năng a, y nào có cùng ai nói như vậy. Lãnh Quân Bạch nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra. Còn có Tiểu Môi, y sao lại cảm thấy Tiểu Môi như đã biến thành người khác? Vừa rồi, Tiểu Môi đã chạy tới hôn mình, tuy là khi đó mình nói lời khó nghe cũng là thật tâm. Cơ mà, y bị Tiểu Môi hôn, tâm lại đột nhiên nhảy rất nhanh, đó là một loại cảm giác y chưa từng có. Đây lại là vì sao?

Hơn nữa, Tu Trạch Vũ ban tên cho Tiểu Môi thành Tu Diệp Vân lúc nào? Chuyện đại sự như vậy, vì cái gì mình một chút ấn tượng đều không có?

Lãnh Quân Bạch ở trên giường lăn qua lộn lại, sau còn dùng nắm tay gõ vào đầu mình vài cái. Đợi bình tĩnh lại, tay lại không tự giác vuốt ve môi mình.

Tu Diệp Vân… Nghĩ tới cái tên này, Lãnh Quân Bạch lại một lần nữa lâm vào hỗn loạn, đầu còn không ngừng đau.

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Tu Diệp Vân cảm thấy không tốt lắm, vốn thì hắn cùng Lãnh Quân Bạch ở cùng chỗ, giờ phát sinh loại chuyện này, hắn ngay cả chỗ ngủ đều không có. Hắn cũng không muốn đi tìm Duẫn Phàm, bởi vì chuyện về Duẫn Phàm, bản thân còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng. Bởi vậy, Tu Diệp Vân đứng ở đại môn nhà Lãnh Quân Bạch đi qua đi lại, nhưng lại không biết đi đâu.

“Diệp Vân thiếu gia.”

“Trần bá?”

“Diệp Vân thiếu gia, hiện giờ chủ nhân mất trí nhớ, phỏng chừng sẽ không để ngài vào phòng, nếu không, ta an bài cho ngài một phòng đi.” Trần bá hảo tâm nói, lão thật sự thích Diệp Vân thiếu gia này, người này mang đến cho chủ nhân rất nhiều tiếng cười, rất nhiều ấm áp, lúc chủ nhân sinh bệnh có thể chăm sóc cả ngày lẫn đêm. Chủ nhân tuy rằng mất trí nhớ, thế nhưng Trần bá lão cũng không quên, lão thực không muốn Diệp Vân thiếu gia cô linh không chỗ ở.

“Đa tạ Trần bá, bất quá, không cần nhọc phiền ngươi, Quân Bạch hắn không muốn nhìn thấy ta, vậy ta không ở trong nhà hắn thì tốt hơn.” Tu Diệp Vân nói.

“Diệp Vân thiếu gia là muốn… Buông tha cho chủ nhân sao?”

“Làm sao có thể?” Tu Diệp Vân nói, “Ta chỉ là, không biết nên làm thế nào.” Tu Diệp Vân cúi đầu thở dài, “Trần bá, ngươi yên tâm, mặc kệ Lãnh Quân Bạch có nhớ ta hay không, ta sẽ vẫn thích hắn, cùng lắm thì, lần này đến lượt ta thầm mến hắn.” Nói xong câu đó, Tu Diệp Vân liền từ biệt Trần bá.

Tản bộ một mình, đột nhiên vừa nhấc đầu, lại phát hiện mình bất tri bất giác đi tới Lộ Vũ điện. Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, vẫn là đi vào. Có điều vừa tới cửa tẩm cung, liền thấy hai người đẩy cửa mà ra.

Tu Diệp Vân ngẩn người, mới phát hiện hai người này là Cần Trạch cùng Liệt Diễm. Liệt Diễm bộ dáng giống như thập phần không vui, mà Cần Trạch thì chạy lên bắt lấy tay gã, “Chúng ta cùng đi, cũng coi như cạnh tranh công bằng.”

Nghe Cần Trạch nói lời này, Liệt Diễm giãy khỏi tay Cần Trạch, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thuấn di mà đi. Cần Trạch bị bỏ lại, lại có vẻ mặt không sao cả cười cười, chỉ là… nụ cười này, thế nào lại làm Tu Diệp Vân cảm thấy, có chút cưng chìu sủng nịch?

Tu Diệp Vân ho khan hai tiếng, Cần Trạch phát hiện hắn. Chỉ thấy Cần Trạch cười tủm tỉm tiêu sái đến bên cạnh Tu Diệp Vân, “Ta… Phải rời khỏi Vũ Phong đại lục.”

Tu Diệp Vân nhíu nhíu mày, không rõ vì sao Cần Trạch lại nói với mình chuyện này.

Thấy Tu Diệp Vân khó hiểu, Cần Trạch cười cười, “Đợi ta trở về, nói không chừng… Giữa chúng ta sẽ có quan hệ gì đó.” Nói xong, cũng giống như Liệt Diễm, thuấn di đi mất. Lưu lại Tu Diệp Vân mạc danh kỳ diệu.

Ngay lúc Tu Diệp Vân buồn bực, cánh cửa tẩm cung đột nhiên mở ra, Tu Diệp Vân thấy Minh Tinh từ trong phòng chạy ra, biểu tình như sắp khóc. Tu Diệp Vân theo bản năng đỡ lấy tay Minh Tinh. “Làm sao vậy?”

“Hắn… Vẫn là đi rồi.” Minh Tinh xoay người nhìn về phía Tu Diệp Vân, việc Tu Diệp Vân đột nhiên ở đây y một chút cũng không thấy kỳ quái, dù sao, Tu Diệp Vân ra vào cung điện của y vẫn thực tự nhiên. “Tuy rằng ta nói muốn quên hắn, thế nhưng thấy hắn rời đi, trong lòng vẫn có chút không nỡ…”

Tu Diệp Vân thở dài, từ lời Minh Tinh nói cũng nghe ra đại khái. Hẳn lại là Vân Na đi. Mà lần này, phỏng chừng Liệt Diễm quyết buông bỏ vương vị, tạm thời rời khỏi Vũ Phong đại lục đi tìm Vân Na đi. Có điều… Từ từ, vừa rồi Cần Trạch cùng Liệt Diễm nói cái gì? Cạnh tranh công bằng? Chẳng lẽ Cần Trạch cũng thích Vân Na?

“Tu Diệp Vân… Diệp Vân…” Minh Tinh đột nhiên ôm lấy Tu Diệp Vân, “Ta biết, ngươi gần đây thực phiền, mệt muốn chết, ta biết, Minh Tuyết làm chuyện không thể tha thứ, ta biết, Lãnh phó hiệu trưởng sinh bệnh, mất trí nhớ, thế nhưng… Ngươi có thể vẫn tốt với ta như trước, được không…”

Tu Diệp Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Minh Tinh, không nói chuyện, yên lặng trấn an, một chút một chút, thực ôn nhu. Đột nhiên nghĩ đến lời Duẫn Phàm ngày đó, nghĩ đến Minh Tinh bị mình đặt ở dưới thân, Tu Diệp Vân hô hấp cứng lại. Sau đó chậm rãi đẩy Minh Tinh ra.

“Diệp Vân?”

“Chuyện ngày đó, ta thật xin lỗi, ta có thể đối tốt với ngươi, chúng ta cũng có thể giống như trước, để ngươi đem lực chú ý đặt lên người ta đến khi quên Liệt Diễm, nhưng… tha thứ cho ta, trước mắt, ta có thể cho ngươi, cũng chỉ có như vậy, bởi vì, hiện tại ta không có cách nào, chấp nhận ai ngoài Lãnh Quân Bạch.” Nói xong, Tu Diệp Vân không nhìn mặt Minh Tinh, xoay người, đi vài bước. Lúc sắp đi đến cửa đại điện, Tu Diệp Vân quay đầu lại, trong bóng đêm, hắn nương theo ánh trăng mỏng manh, thấy Minh Tinh mím môi thật chặt, dường như là muốn ngăn bản thân khóc lên. Chỉ là, Tu Diệp Vân lại có thể cảm giác được y đang run rẩy, cơ hồ trong nháy mắt, Tu Diệp Vân muốn xoay người, thế nhưng, hắn chung quy vấn đi ra cửa điện.

Con người khi còn sống, luôn có những lúc quyết định sai lầm, mà Tu Diệp Vân làm quyết định này, tuy rằng không có sai lầm gì lớn, nhưng cũng chẳng đúng chút nào.

Đúng, ít nhất, trong vài năm sau, vẫn làm cho hắn tự khinh bỉ mình là hỗn đản.