Cổ mình vừa được buông ra, Linh Phi ngã ngồi xuống nền đất. Y chỉ kịp hít thở vội một chút không khí, liền nhìn thấy hoàng đế sắc mặt lạnh đến đáng sợ nhìn mình: “ Hoàng thượng… ta…”
“ Nguyệt Linh Phi đang ở đâu?” Đường Kỳ Nguyên có thể xác định đối phương thật sự chính là Linh Phi, thế nhưng chỉ cần một cái chạm mắt hắn đã có thể nhận ra người trước mặt mình thật ra chỉ là một cái vỏ rỗng.
Ngước mặt nhìn dáng vẻ dọa người này của hoàng đế, Linh Phi chính là không ngờ mình có thể bị phát hiện nhanh đến vậy. Chẳng lẽ lời nói của y có sai sót, hay là hành động không giống thường ngày?
“ Không sai, giống như người đang nghĩ cơ thể này chính là Nguyệt Linh Phi, thế nhưng…” Đè ép cảm giác sợ hãi trong lòng, Linh Phi khẽ cười lại bình tĩnh đứng lên trước mặt hắn: “ Linh hồn bên trong, lại không phải. Ta thật sự không phải Nguyệt Linh Phi, mà là Nguyệt Tử Liên.”
Kỳ Nguyên chân mày nhíu chặt lại, đến khi đã nhận được câu trả lời hắn xem như hiểu ra vì sao bản thân lại có cảm giác như vậy.
Nguyệt Linh Phi hay bây giờ phải gọi là Nguyệt Tử Liên không chút e dè thật gần hoàng đế, tựa như muốn hoàn toàn nép vào lòng hắn lại nhẹ giọng: “ Nhưng ta cũng thật không thể nào hiểu được, rõ ràng vừa rồi ta đã hành xử không khác gì Nguyệt Linh Phi thật sự. Vậy thì tại sao?”
“ Ngươi cũng có thể cùng y so sánh?” Kỳ Nguyên cơn giận không thể kiềm nén, hắn nâng lên một chưởng liền nhớ ra mà ngừng lại.
“ Ha ha ha.” Tất cả đều bị Nguyệt Tử Liên nhìn thấy, nàng đắc ý cười lớn lại nói: “ Ra tay đi, có đánh chết cũng chẳng sao cả, hoàng thượng làm được sao?”
Kỳ Nguyên lạnh giọng: “ Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”“ Tin chứ, ta đương nhiên phải tin.” Tử Liên ngước nhìn hoàng đế: “ Nguyệt Tử Liên mặc dù từ khi ra đời đã được ban hôn cùng với người, dù là phải sống cuộc sống tù túng cam chịu, lúc nào cũng phải cố gắng hoàn thiện chính mình. Phải từ bỏ tuổi thơ để mãi vùi vào học lễ nghi cung đình, phải rèn luyện Vân Ấn của chính mình để giúp cho hoàng thượng mai sau.”
Nguyệt Tử Liên giọng nói cũng tựa như đau đớn cùng chua sót: “ Tuổi thơ của ta, tương lai của ta, cả cuộc sống này của ta đều chỉ vây quanh một mình Đường Kỳ Nguyên người. Hoàng thượng thế nhưng cũng sẽ không cần phải suy nghĩ, có thể dễ dàng giết chết ta chỉ như giẫm chết một ngọn cỏ dại bên đường.”
“ Thế nhưng như vậy thì đã sao chứ?” Tử Liên cười nói: “ Hoàng thượng vẫn là không thể tổn thương đến cơ thể này, không thể khiến Nguyệt Linh Phi chịu một chút nào thương tổn không phải sao?”
Đường Kỳ Nguyên vẫn không lên tiếng, Tử Liên tựa như vẫn tự tin vào suy nghĩ của mình. Nàng khao khát sự yêu thương từ hắn, muốn được hắn ôm trong vòng tay tựa như vừa rồi: “ Hoàng thượng người nhìn đi, trước mặt người không phải vẫn là gương mặt này, thân thể này hay sao? Linh hồn bên trong có thật sự sẽ quan trọng đến như vậy? Chỉ cần hoàng thượng muốn thì ta vẫn sẽ là Nguyệt Linh Phi, ta vẫn sẽ là người mà hoàng thượng yêu thương nhất.”
“ Câm miệng.”
Sau một tiếng lạnh như băng vỡ của hoàng đế, bàn tay vẫn đang đưa đến muốn ôm lấy hắn chợt ngừng lại giữa khoảng không. Nguyệt Tử Liên cả cơ thể đau đớn như bị cắt vào da thịt, nàng ngã vật xuống nền đất mà co lại ôm lấy cơ thể mình.
“ Ta sẽ không để ngươi có thể chết dễ dàng như vậy.” Kỳ Nguyên lạnh lùng nhìn người đau đớn co quắp trên nền đất, hắn siết chặt nắm tay cố kiềm nén lại cơn phẫn nộ trong lòng. Cho dù bản thân căm hận không thể lập tức xé Nguyệt Tử Liên ta làm trăm mảnh, thế nhưng hắn đối với thân thể này của Nguyệt Linh Phi, chính là không thể xuống tay.
“ Người đâu.”
Nghe thấy tiếng hoàng đế gọi, thị vệ cùng cung nữ canh giữ bên ngoài Thái Dương cung lập tức chạy vào trong. Bọn họ đều không dám tin nhìn thấy Nguyệt thế tử kêu rên đau đớn nằm đó, hoàng đế dáng vẻ lại chắc khác nào muốn lập tức giết người.
Cả đám người đều không dám tin tình cảnh trước mắt, hoàng đế trước nay có bao nhiêu sủng ái Nguyệt thế tử thế nhưng hiện tại lại như vậy. Không kẻ nào có gan nhìn tiếp mà chỉ dám cúi đầu run sợ.
“ Mang y nhốt vào thiên lao.” Kỳ Nguyên cố kiếm nén chính mình, hắn trước tiên vẫn cần phải tìm ra Nguyệt Linh Phi thật sự đang ở đâu: “ Lập tức cho gọi tứ công chúa đến đây.”
“ Tuân lệnh hoàng thượng.”Linh Phi không biết mình đã ngất đi bao lâu, y mơ màng muốn tỉnh nhưng lại bị ánh sáng làm lóa mắt không thể mở ra. Tay chân muốn cử động lại nặng như đeo đá, cảm giác vô cùng khó chịu.
Cố giữ một hồi mới có thể thích ứng được với suy nghĩ của mình, nhớ lại trước khi mất đi ý thức là tình huống ra sao, Linh Phi hoảng sợ giật mình ngồi bật dậy. Đôi mắt đã từ từ thích ứng với ánh sáng hé mở ra, điều đầu tiên y phát hiện chính là nơi này không phải Nguyệt vương phủ.
Linh Phi ngây người nhìn khắp nơi một lần, nơi này vừa quen lại vừa lạ không thể phân biệt. Gian phòng rộng lớn được ánh nắng rực rỡ và ấm áp từ bên ngoài cửa sổ soi sáng, từ chỗ y đang nằm nhìn ra bên ngoài còn có thể thấy một vườn hoa hồng trắng khiến hương thơm ngát thoang thoảng trên chóp mũi.
Linh Phi đưa tay đặt ở thái dương xoa nhẹ một chút, y lại không thể hiểu được lên tiếng hỏi: “ Nơi này là đâu?”“ Tại sao lại như vậy?"
Đột nhiên lại nghe tiếng người nói, còn là giọng nói vô cùng quen thuộc khiến Linh Phi giật mình nhìn đến. Y không dám tin mà chút nữa đã dọa cho bản thân muốn ngất đi thêm một lần: “ Ngươi là ai?”
Trước mặt Linh Phi lúc này lại không thật sự là một người, y nhìn thấy thiếu niên mờ ảo tựa như một linh hồn trong suốt đang đứng ở đó. Quan trọng hơn nữa đối phương cho dù là tướng người hay dung mạo lại giống y đến đáng sợ, Linh Phi nếu không phải vì y phục trên người đối phương, y chỉ e còn cho rằng đây chính là mình đang nhìn qua một tấm gương phản chiếu: “ Chúng ta… thật giống nhau.”
“ Giống sao?” Linh hồn thiếu niên trên người bận y phục hoàng kim, tóc cũng được buộc một mối nhỏ trên đầu cố định bằng kim quan mão. Y nhíu chân mày đánh giá linh phi, sau đó lại lên tiếng hỏi: “ Ngươi có thể nhìn thấy được ta?”
“ Có thể.” Linh Phi cũng không lạ vì sao đối phương lại hỏi mình như vậy, y lấy lại bình tĩnh mới giải thích thêm: “ Tuy vậy lại không thể nhìn thấy rõ ràng, ngươi tựa như… mơ ảo chỉ như một… hồn ma?”
Linh hồn thiếu nhiên nhìn Linh Phi hồi lâu, y từ nghi ngờ rồi thả lỏng hơn mới nói: “ Ta đã tồn tại với tình trạng thế này hai năm rồi, ngươi chính là người đầu tiên có thể nhìn thấy và nói chuyện cùng với ta.”
Linh Phi không hiểu sau khi mình ngất đi thật đã xảy ra chuyện gì, y thế nhưng đối với linh hồn thiếu niên trước mặt lại có chút thân thiết, có thể vì cả hai có bề ngoài giống nhau như vậy mới nói: “ Có thể nào là vì chúng ta có duyên, thế nên ta mới có thể nhìn…”
“ Xoảng.”
Một tiếng đồ rơi vỡ khiến câu nói của Linh Phi bị cắt ngang, y đưa mắt phát hiện một vị cô nương đứng ở phía xa. Nhìn theo y phục tuy rằng không giống lắm, nhưng Linh Phi đoán có thể người này có thân phận a hoàn hầu hạ ở đây.
Vị cô nương kia vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa kinh hãi, nàng thậm chí không quan tâm đến đồ bị rơi vỡ trên đất mà xoay lưng bỏ chạy.
Linh Phi từ đầu tời cuối không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, y lén nhìn linh hồn thiếu niên mới hoài nghi lên tiếng: “ Không phải ngươi vừa mới nói chỉ có ta có khả năng nhìn thấy, nhưng người vừa rồi không phải cũng nhìn thấy ngươi. Cô ấy bị dọa sợ như vậy sẽ không sao chứ?”
“ Không phải do ta.” Linh hồn thiếu niên nhìn theo hướng cô nương kia chạy đi mất mà nhẹ lắc đầu: “ Là vì nhìn thấy ngươi mới có dáng vẻ như vậy.”
“ Do ta sao?” Linh Phi ngạc nhiên chỉ vào chính mình, y cũng không hiểu bản thân có chỗ nào đáng sợ đến mức dọa người ta chạy mất như vậy: “ Trông ta đáng sợ như vậy?”
Thiếu niên chợt thở dài một tiếng, y lúc này mới nghiêm túc nhìn thẳng vào Linh Phi, sau một hồi mới quyết định lên tiếng hỏi: “ Ngươi thật ra là ai?”
“ Ta…” Đột nhiên tỉnh lại ở một nơi xa lạ, còn gặp phải một linh hồn có vẻ ngoài giống hệt như mình. Linh Phi nghĩ có thể mình lúc đó đã được chủ nhân của nơi này cứu mạng, không biết thế nào vẫn lên tiếng đáp: “ Ta tên Nguyệt Linh Phi, ngươi có thể gọi ta là Linh Phi.”
“ Linh Phi?” Thiếu Niên suy nghĩ một chút lại đột nhiên nghiêm giọng với Linh Phi: “ Ta không có hỏi tên của ngươi.”
“ Ta… nhưng…”
Thiếu niên lại có vẻ tức giận nói: “ Ngươi có biết mình đang ở đâu hay không?”