Nhân Sinh Ta Từng Bỏ Lỡ

Chương 2




5.

Khi đó ta và Tạ Thư đã quen biết nhau gần nửa năm rồi.

Huynh ấy vẫn luôn nhớ lời hứa của mình, bây giờ cũng chỉ đợi cái gật đầu của ta nữa thôi liền cưới ta về nhà.

Ta sợ bị phụ lòng, vì vậy cố ý làm khó huynh ấy.

“Nếu đã như vậy, thế thì ba ngày sau ở chùa Ngọc An, nếu huynh thuyết phục được phụ thân huynh tới gặp ta, ta liền gả cho huynh.”

Ta là hoa khôi nổi tiếng nhất thanh lâu, trong kinh thành này dường như là không ai không biết đến ta.

Ta sớm đã biết, Tạ Thư là con trai của Thừa tướng.

Mẫu thân của huynh ấy giống ta, vốn cũng là nữ tử thanh lâu. Khi đó bị Thừa tướng nhìn trúng, đã mượn việc uống rượu say mà khinh bạc mẫu thân huynh ấy.

Ba tháng sau, vì bà ấy mang trong mình con nối dõi của Thừa tướng, nên Thừa tướng mới đón bà ấy vào phủ làm thiếp.

Nhưng cho dù là thứ tử, thì địa vị đó cũng vô cùng tôn quý.

So với ta, thì khác một trời một vực.

Bây giờ làm sao Thừa tướng chịu để một nữ tử thanh lâu vào Tạ gia của ông ấy làm con dâu được?

Rõ ràng là không thể, vì thế ta mới không kiêng nể gì mà nói như vậy.

Ta muốn để huynh ấy biết khó mà lùi.

Vui vẻ một đoạn thời gian là đủ rồi, việc gì cứ muốn ta phải đào cả con tim cho huynh ấy?

Như vậy quá đau rồi.

Nhưng Tạ Thư không do dự chút nào, huynh ấy nắm lấy tay ta, nhận lời với ta: “Ta chẳng qua chỉ là con thứ. Nếu cha không cho phép, vậy ta sẽ rời khỏi Tạ gia. Còn về mẹ ta, bà ấy rất thích muội. Bà ấy nói Yểu Nương là một cô nương dung mạo vừa đẹp lại vừa phóng khoáng, đáng đặt trong tim mà yêu thương.”

Đáng sao?

Vẻ mặt kiên định của ta có chút dao động.

Cược một ván không?

Lúc Tập Cảnh biết ta định rời thanh lâu đi chùa Ngọc An ở ngoại thành, lập tức quỳ trước mặt ta.

“Ngoại thành nhất định có nguy hiểm trùng trùng, vì sự an toàn của bản thân, tốt hơn hết cô nương không nên rời khỏi thanh lâu!”

Tập Cảnh, hắn là ám vệ tốt nhất của Cao gia. Cao quý phi nói hắn sau này chính là người của ta, sẽ dùng mạng của hắn bảo vệ ta.

Nhưng ta hiểu rõ, hắn giống như một kẻ giám sát ngầm. Hắn giúp Cao quý phi giám sát nhất cử nhất động của ta, để ta không có cách nào truyền tin ta mới chính là công chúa thật cho đương kim Hoàng đế biết.

Tập Cảnh không chỉ tướng mạo anh tuấn, mà còn võ nghệ cao cường. Cao quý phi giao hắn cho ta, thì ta nhất định sẽ tận dụng một cách tốt nhất, để hắn phát huy được giá trị lớn nhất của hắn.

Vì vậy ta theo hắn học võ, không nói là sẽ hoàn toàn không có đối thủ, nhưng cũng tuyệt đối không để kẻ khác tùy tiện ức hiếp nữa.

Ta biết hắn lo lắng cho ta, nhưng lời ta đã nói ra, thì không thể nuốt lời.

“Tập Cảnh, ba ngày sau ta nhất định sẽ đi chùa Ngọc An.” Hắn nghe ra được sự nghiêm túc trong lời nói của ta.

Vì vậy, Tập Cảnh trầm mặc hồi lâu mới từ từ mở miệng: “Thuộc hạ nhất định bảo vệ cô nương!”

Có được lời cam kết của hắn, ta yên tâm không ít.

Mặc dù nói là giám sát ngầm, nhưng hắn cũng vô cùng trung thành.

Ba ngày sau ta trang điểm lộng lẫy, ngồi xe ngựa từ sớm đi chùa Ngọc An ở ngoại thành.

Nhưng khi xe ngựa đi được nửa đường, quả nhiên liền có mười mấy kẻ mặc đồ đen xông ra. Kiếm khí lạnh lẽo trực tiếp ép tới, bọn chúng muốn lấy mạng ta.

“Ba năm này, ngươi vẫn thật là kiên nhẫn nha.” Ta cười lạnh mở miệng, đáy lòng càng ngày càng phẫn nộ.

Chiếm vị trí của ta, bây giờ lại muốn lấy mạng ta?

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Sẽ có một ngày, ta sẽ lấy lại cả gốc lẫn lãi!

Ta vén rèm nhảy xuống xe, nhanh chóng rút ra thanh kiếm dẻo ở trên eo.

“Tập Cảnh, giải quyết những tên này.”

Ta cầm thanh kiếm đứng sau hắn, nhưng ta không định tự mình ra tay. Đem theo thanh kiếm, cũng chỉ là để phòng thân mà thôi.

Hôm nay ta đã cố ý thay một chiếc váy mới, không thể vì những tên này mà làm bẩn được.

Tập Cảnh vẫn hờ hững như mọi khi, nhưng hắn vô cùng quyết đoán. Chưa đến nửa nén nhang công phu, đã giải quyết được đám người áo đen đó.

Vốn tưởng rằng giải quyết xong đám người áo đen này, thì có thể thuận lợi đi chùa Ngọc An. Nhưng ta rõ ràng đã đánh giá thấp sự cay độc của nàng ta, lúc đi qua rừng trúc ở ngoại thành, hàng trăm mũi tên bắn tới.

Tập Cảnh chắn phía trước ta, nhưng đối phương khí thế bừng bừng, đồng thời tứ phía của rừng trúc ẩn nấp vô số kẻ áo đen. Cho dù võ nghệ của hắn cao cường bao nhiêu, cũng không thể đỡ được nhiều ám tiễn như vậy.

Những kẻ đó nấp trong bóng tối, đám người vốn dĩ phải xuất hiện bảo vệ ta lúc ta gặp nạn toàn bộ đều biến mất không thấy bóng dáng.

Hết cách, ta chỉ có thể cùng Tập Cảnh gi.ết những kẻ áo đen đó, trong lúc hỗn loạn ta và hắn bị tách ra hai nơi.

Hôm nay ta mặc y phục rườm rà, không thích hợp cho việc đánh đấu. Vì để bảo vệ tính mạng, ta chỉ đành xé bớt để di chuyển dễ dàng hơn.

Nàng ta đã hạ quyết tâm hôm nay sẽ kết liễu ta rồi. Vì vậy đám người trong rừng trúc kẻ nào cũng võ nghệ cao cường hơn nữa số lượng rất nhiều, Tập Cảnh bị bọn chúng vây hãm, không thể đến giúp ta được.

Ta bị bọn chúng ép đến bên bờ vực.

Nhìn thấy bọn chúng giương cung lần nữa, ta không chút do dự mà nhảy xuống vực thẳm.

Ta thường lén tới đây vô số lần, dưới vực là một đầm nước. Ta bơi giỏi, tuyệt đối không thể mất mạng.

Nhưng cũng không thể không bị thương.

Lúc rơi xuống vũng nước sâu, chân phải ta đập vào một tảng đá, rách một mảng lớn. Ta không cách nào rời khỏi, chỉ có thể tìm một sơn động gần đó tạm thời cầm máu cho mình.

Từ rừng trúc đến bên bờ vực, ta xé cái váy rườm rà thành nhiều mảnh, chính là vì để lưu lại kí hiệu cho Tập Cảnh.

Bây giờ, ta chỉ có thể đợi hắn đến cứu ta.

Ta đợi một ngày một đêm, vết thương trên chân càng ngày càng nghiêm trọng, trán cũng cứ nóng mãi.

Trong mơ hồ, ta dường như nhìn thấy Tập Cảnh.

6.

Mở mắt ra, ta liền nhìn thấy Tạ Thư đang canh bên cạnh ta. Áo choàng ngoài màu trắng của huynh ấy đắp lên người ta, vết thương ở chân của ta cũng được băng bó rồi.

“Yểu Nương, xin lỗi, ta đến muộn rồi.”

Tạ Thư thấy ta tỉnh lại, mặt đầy sự đau lòng ôm chặt ta vào lòng. Huynh ấy lải nhải kể lại rằng huynh ấy cùng mẫu thân huynh ấy đợi ta ở chùa Ngọc An một ngày, lo lắng ta xảy ra chuyện nên đã đến đây tìm. Thấy bên vực thẳm có nhiều mảnh vải rách, liền nhanh chóng xuống tìm ta dọc theo dây leo trên vách đá.

Vì thế, trên cánh tay huynh ấy lưu lại không ít vết thương.

Công phu của huynh ấy còn không bằng ta, cùng lắm cũng chỉ nhảy được qua bức tường.

Lúc Tạ Thư tìm được ta là đêm khuya, còn bây giờ trời đã chuyển sáng, Tạ Thư cõng ta rời khỏi sơn động, tìm cách ra ngoài.

Nhưng tìm rất lâu cũng không tìm được đường ra, ta nằm sấp trên lưng huynh ấy, vòng tay qua cổ huynh ấy: “Tạ Thư, nếu chúng ta không ra được phải ch.ết ở đây, huynh có hối hận khi đến cứu ta không?”

“Cứu nương tử của mình, sao có thể hối hận?” Huynh ấy quay đầu nhìn ta, ngữ khí ấm áp.

Nương tử sao?

Môi ta không tự chủ mà cong lên.

Ta thừa nhận, ta lần nữa lại dao động rồi.

Lại tìm một lúc lâu, bọn ta mới tìm được một con đường nhỏ hẻo lánh cách xa đáy vực.

Mặc dù gian nan, nhưng bọn ta vẫn về được tới thanh lâu. Huynh ấy đặt ta nằm trên giường, phân phó người tìm đại phu cho ta.

Ồn ào hồi lâu, người trong phòng mới rời khỏi hết.

“Tạ Thư, huynh thật sự muốn cưới ta sao?” Ta dựa vào lòng huynh ấy, nghe nhịp tim mạnh mẽ của huynh ấy. Có thể thấy được, là huynh ấy lúc tìm ta mà lưu lại khá nhiều vết thương trên tay.

Trái tim đóng băng của ta, đã dần dần có vết nứt rồi.

Biết đâu, huynh ấy sẽ thật sự không phụ ta?

Tạ Thư cúi đầu hôn xuống trán ta, cẩn thận nói tình ý huynh ấy dành cho ta.

Huynh ấy dè dặt mở miệng, dường như vô cùng lo lắng ta sẽ từ chối: “Yểu Nương, đợi chúng ta cùng gặp mẫu thân ta, liền dưới sự chứng kiến của bà ấy thành thân được không?”

Ta gật đầu, không do dự.

Đáy mắt huynh ấy vụt qua tia mừng rỡ kinh ngạc, ôm chầm lấy ta.

Phía sau ta có tấm màn chim loan đỏ, phía trước ta có tình lang.

Có nhiều việc, đến một cách tự nhiên.

Xong chuyện, ta dựa vào ngực huynh ấy nhìn dáng vẻ ngây ngốc của huynh ấy, không nhịn được che miệng cười.

“Lúc trước là tự huynh hiểu lầm. Nhưng bây giờ…nếu huynh dám phụ lòng ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho huynh!”

Không ai có thể phụ ta.

Tạ Thư, cũng không thể.

Huynh ấy càng siết chặt ta: “Yểu Nương, muội là thê tử duy nhất của ta, đời này ta nhất định không phụ muội!”

Huynh ấy còn nói, huynh ấy một ngày cũng không thể đợi được nữa, huynh ấy muốn về nhà tìm mẫu thân làm người chủ trì hôn sự giúp bọn ta.

Ta gật đầu, nói với huynh ấy: “Ta đợi huynh đến đón.”

7.

Ta đợi Tạ Thư bảy ngày, huynh ấy chưa từng xuất hiện.

Tập Cảnh đứng sau ta, thần sắc có chút nhợt nhạt. Ngày giao đấu ở ngoại thành đó, hắn bị thương rất nặng, đến nay thân thể vẫn chưa hồi phục hẳn.

Hắn đến trước mặt ta, bắt tay bàn tay đang vẽ lông mày của ta, đôi mắt khẽ nhíu lại: “Hối hận không?”

“Hối hận?” Ta cười, trực tiếp vùng khỏi tay hắn, “Yểu Nương ta đã quyết định chuyện gì, tuyệt đối sẽ không hối hận!”

Hơn nữa, hối hận có tác dụng sao?

Tim mất rồi, thân cũng đã trao cho huynh ấy, bây giờ ta hối hận thì có tác dụng nữa sao?

Tin tức ta bị thương bị Cao quý phi biết được, bà ta nhanh chóng đến thăm ta. Lúc nhìn thấy vết thương trên chân ta, bà ta đau lòng rơi nước mắt.

Nhìn khuôn mặt giống ta 5 phần đó, ta ném cho bà ta cái khăn tay.

Bà ta kinh ngạc nhìn ta, chuẩn bị mở miệng đã bị ta cắt ngang: “Ta muốn gả cho người ta rồi, sau này ta sẽ cùng huynh ấy hòa hợp, bạch đầu giai lão. Bà bảo vị công chúa trong cung đó yên tâm đi, sẽ không có ai cướp vị trí của nàng ta đâu.”

Mới lạ!

Vị trí của ta, sao ta có thể buông bỏ?

Nhưng bây giờ, ta vẫn cần phải nhẫn nhịn.

“Yểu nhi, Lạc nhi…Lạc nhi con bé chỉ là lo lắng, lo lắng sự việc bị bại lộ, nó là một đứa trẻ tốt.”

Cao quý phi chắc biết ít sự tình rồi, ví dụ như con gái bảo bối của bà ta đang có suy nghĩ muốn gi.ết ta, vì vậy lúc đến đây đáy mắt bà ta mới đều là áy náy.

Ta thật sự nghĩ không thông, tại sao bà ta lại dung túng cưng chiều Bình Lạc đến vậy, dung túng đến mức nàng ta muốn gi.ết ta cũng không chút động lòng?

Vì vậy ta đã phái người đi điều tra thân phận của người phụ nữ năm đó cùng sinh tại chùa Ngọc An.

Quả nhiên, ta biết được một số việc thú vị.

Thì ra vị mẫu thân được sủng nhất hậu cung này của ta, cũng đã từng có mối tình không thành.

Trước khi vào cung bà ta đã nhất kiến chung tình với một thư sinh nghèo, nhưng khổ nỗi hai người thân phận khác biệt, hơn nữa thư sinh nghèo đó cũng đã có vị hôn thê.

Dưới sự đau lòng tuyệt vọng, bà ta tiến cung. Nhưng trong lòng vẫn cứ tâm tâm niệm niệm thư sinh nghèo, sau khi biết được thư sinh nghèo đó ngoài ý muốn mà qua đời, bà ta còn từng lâm trọng bệnh.

Mà vô cùng trùng hợp là, người phụ nữ cùng sinh với bà ta ở chùa Ngọc An năm đó, lại chính là thê tử của thư sinh nghèo.

Sau khi thư sinh nghèo ch.ết, thê tử của chàng ta phải chịu nhiều ức hiếp, chỉ có thể hạ sinh cốt nhục của thư sinh nghèo trong chùa Ngọc An.

Sau đó, nhầm con.

Đó chính là con gái của người mà bà ta yêu lúc trẻ, yêu ai yêu cả đường đi lối về, bà ta đã vô cùng yêu thương Bình Lạc.

Thậm chí, tự nguyện hi sinh đứa con của mình.

Thật là buồn cười.

Vì vậy sau khi ta tra được chuyện này xong, một chút lưu luyến cuối cùng đối với bà ta đã không còn sót lại gì cả.

Chẳng có ý nghĩa gì.

8.

Ta đợi Tạ Thư nguyên một tháng.

Khi ta nghĩ rằng huynh ấy đã phụ ta thì huynh ấy xuất hiện.

Ngày đó, Tạ Thư chạy tới tìm ta.

Huynh ấy vẫn mặc chiếc áo khoác màu trắng yêu thích của mình, vốn phải là màu sạch sẽ nhất, nhưng vì dính vết máu mà nhìn có chút rợn người.

Hốc mắt Tạ Thư ửng đỏ, vừa nhìn thấy ta liền ôm ta vào lòng. Còn chưa đợi ta hỏi một hai câu, huynh ấy liền gục lên vai ta khóc.

Chàng thiếu niên thanh cao cởi mở, dáng vẻ bật khóc đó khiến người khác thật đau lòng.

Ta ôm lấy huynh ấy, không nói gì cả.

Cho đến một lúc lâu sau, huynh ấy mới từ từ ngẩng đầu. Bọn ta dựa rất gần nhau, thậm chí ta có thể nhìn rõ huynh ấy vẫn chưa kịp cạo râu.

Tạ Thư nói: “Mẹ ta mất rồi, là nữ nhân đó cố ý tính kế hại mẫu thân ta, khiến bà ấy bị làm nhục mà ch.ết.”

Huynh ấy còn nói: “Yểu Nương, ta chỉ còn muội thôi.”

Ngày đó ở chùa chưa được gặp mặt, mẫu thân huynh ấy trở về phủ, phát hiện trong phòng giấu một nam nhân, còn chưa đợi bà ấy phản ứng lại, nam nhân đó đã nhào tới xé rách y phục của bà.

Thừa tướng phu nhân lại ngay lúc đó dẫn người xông vào, hô lớn muốn bắt kẻ gian dâm.

Mẫu thân huynh ấy không chịu được nỗi tủi nhục, đâm đầu vào cột mà ch.ết.

Thừa tướng phu nhân không vừa mắt bà ấy, đã chọn cho bà ấy một cách ch.ết nhục nhã nhất.

Cho dù chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Thừa tướng lại không định đòi lại công đạo cho mẫu thân Tạ Thư. Ông ta thậm chí còn ôm bà vợ lẽ mà ông ta mới mua về, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nữ nhân thân thể dơ bẩn, cuốn chiếu lại rồi vứt ra bãi tha ma, đừng làm ô uế Tạ phủ ta.”

Còn về Tạ Thư, huynh ấy muốn đòi lại công đạo cho mẫu thân huynh ấy, muốn khiến hung thủ gi.ết người đền tội.

Nhưng không được, huynh ấy chẳng qua chỉ là con vợ lẽ. Phía trên huynh ấy còn một ca ca đích tử, ngay cả tư cách nói chuyện huynh ấy cũng không có.

Vì vậy cả một tháng này, Thừa tướng đã nhốt huynh ấy trong phòng củi.

Cho đến hôm nay, mới được thả ra ngoài.

Huynh ấy ôm lấy ta, trong giọng điệu bi thương còn mang theo sự hận thù thấu xương: “Yểu Nương, ta nhất định sẽ báo thù cho mẫu thân. Đợi ta báo thù xong, ta nhất định sẽ đội mũ phượng và khăn choàng vai cho muội, cưới muội vào cửa một cách linh đình!”

Ta thương huynh ấy quá.

Thương chàng thiếu niên của ta không còn mẫu thân, thương huynh ấy chịu tủi nhục nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, thương huynh ấy ngay cả khóc cũng chỉ có thể khóc trước mặt ta.

Vì vậy, trái tim đóng băng đã hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Máu tươi nhỏ giọt trước mặt huynh ấy.

Ta tưởng rằng khi đại thù của huynh ấy được báo xong, thì chính là ngày thành thân của ta với huynh ấy.

(Còn tiếp)