Nhân Sinh Như Mộng - smoothie95

Chương 29: Điển cố




Kim Chung Hiền giữa trưa thì không hiểu sao lại một thân một mình lái xe về nhà với gương mặt tối xầm. Hắn vào thư phòng, đổi một bộ quần áo thoải mái rồi lại mở ngăn kéo, rút súng ngắn. Sau khi kiểm tra đạn cùng chốt, hắn nhét súng vào sau quần rồi lại mang vẻ mặt đầy sát khí đi ra.

Ngang qua một gia nhân, Kim Chung Hiền chợt dừng lại bước chân, chau mày hỏi:

"Thiếu phu nhân đâu?"

"Thiếu gia, Tư Duệ đã dẫn nam thiếu phu nhân tới Lục Bảo tháp thư giãn rồi."

Kim Chung Hiền gật đầu, nhìn qua lũ thỏ lông trắng đang lăn lộn trên bùn đất trong vườn hoa bên cạnh mà lòng có chút tức giận. Hắn có lòng đưa thỏ về cho cậu bớt buồn vậy mà cậu lại đối xử với chúng nó như thế này? Cũng đúng, mấy nay hắn cũng không có thấy chúng xuất hiện quanh nhà. Cậu vốn là không hề để tâm...


Anh mím môi thẳng tắp, sau đó bước nhanh ra ngoài, lại một mình một xe phóng đi mất.

Kì thực không phải Mẫn Kì không để tâm mà là không còn tâm trí để để tâm. Việc xem trộm thông tin quan trọng của Kim Chung Hiền đã khiến cậu hao tổn không ít tâm tư cùng sức lực. Mấy ngày sau đó tay cậu cứ hay lạnh toát hết cả lên. Cậu toàn phải cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân ở mức tốt nhất để không khiến cho anh nảy sinh nghi ngờ nên cả người đều mệt lả. Như vậy thì lấy đâu ra tâm trí để mà chăm sóc chúng đây?

Trời bắt đầu sẩm tối, từng ụ mây trắng muốt dần được những tia nắng ấm áp nhuộm thành màu vàng, cam lẫn lộn trông vô cùng rực rỡ.

Mẫn Kì ở bên cạnh vừa ngắm trời vừa ngắm tranh mà Diệp Thư Hoa vẽ. Bức tranh hoàng hôn đầy thơ mộng.

"Diệp tiểu thư thật khéo. Vừa vẽ được cảnh lại vẽ được hồn. Hoàng hôn này có vẻ rất hạnh phúc." - Mẫn Kì nhẹ nhàng đứng dậy, thở hắt ra và nói.


Diệp Thư Hoa gác bút, mỉm cười thanh lịch:

"Gặp được thiếu phu nhân ở đây là một niềm vui lớn của Thư Hoa."

Mẫn Kì hơi khom người:

"Chị đừng nói vậy, tôi không có phúc thế đâu. Tiện đây cùng tôi về Kim gia một chuyến, tôi muốn mời chị dùng cơm."

Tư Duệ nghe nói mà muốn phì cười. Hạng người như Diệp tiểu thư này chỉ có thể bước chân qua biệt phủ ở Đông Doanh chứ biệt phủ ở Vân Nam thì cô ta nào dám bước qua. Cô thật không ngờ là thiếu phu nhân nhà mình hòa nhã cả một ngày giờ lại có thể phun ra một câu mỉa mai đến như vậy.

Lại nghĩ nhiều rồi... Mẫn Kì là đang hỏi thật ấy chứ. Kim Chung Hiền đã khống chế được cha mình ở Vân Nam thì có gì mà anh lại không làm được. Dù cho việc đưa Diệp Thư Hoa về biệt phủ, thậm chí là cưới cô ta về làm vợ bé có phạm vào gia quy thì giờ cũng đâu có ai làm gì được anh ta. Có ai? Hoàn toàn không có mà.


Diệp Thư Hoa chắc cũng đoán được Mẫn Kì không hề có ý chọc ngoáy mình nên cô ta vẫn giữ trên môi nụ cười lịch thiệp nhất, sau đó đáp:

"Lời mời của cậu, tôi e là không thể nhận lời, Vân Nam nhìn vào tuy rộng lớn nhưng thực chất đi một vòng đã hết rồi, còn duyên thì thế nào cũng có lúc chúng ta lại gặp nhau."

Mẫn Kì mỉm cười:

"Vậy Diệp tiểu thư thong thả, tôi xin phép về trước."

Diệp Thư Hoa gật đầu, gương mặt vẫn chưa có một giây một phút nào ngưng mỉm cười tiêu chuẩn.

Mẫn Kì sau khi lên xe thì chợt rùng mình lạnh toát. Nụ cười kia của Diệp Thư Hoa cũng quá vô cảm rồi. Dọa cậu ớn lạnh hết cả người. Đúng là các vị thiếu gia, tiểu thư có khác, đến cười cũng phải giống nhau y đúc. Không biết để có được nụ cười ấy thì cô ta đã phải luyện đi luyện lại không biết là bao nhiêu lần.
Tư Duệ ngồi cạnh lại bắt đầu hậm hực:

"Thiếu phu nhân à, sao cậu lại có thể ngồi cạnh cô ta cả ngày chứ? Phí hoài cả một buổi ngắm cảnh thư giãn."

Mẫn Kì bất đắc dĩ thở dài:

"Diệp tiểu thư biết nhiều thứ có ích."

"Hạng đàn bà không biết tự trọng như ả ta nói chuyện cùng thật mất thời gian."

Mẫn Kì không trả lời, cậu tựa đầu vào cửa kính xe, tâm trí lại rơi vào một mảng hỗn loạn. Về việc lấy trộm thông tin này cậu thật sự là còn nhiều nghi vấn. Cẩm Thắng Vũ nói Nhật Bản cùng Quách Minh Thành đang âm thầm lập mưu tính kế gì đó, và cái âm mưu quỷ quái ấy đã đến tai Kim Chung Hiền nhưng anh ta lại không biết được âm mưu ấy là cái gì?

Suy nghĩ một hồi thì xe cũng đã chầm chậm tiến vào biệt phủ. Mẫn Kì vừa xuống xe thì đã có một nữ hầu tay ôm giỏ thỏ trắng hớt ha hớt hải chạy tới, gọi:
"Nam thiếu phu nhân, nam thiếu phu nhân."

Mẫn Kì lùi lại một bước chân rồi đợi cho nữ hầu kia thở xong mới hỏi:

"Có chuyện gì?"

Nữ hầu nâng giỏ thỏ trắng lên, nói:

"Buổi chiều thiếu gia về đúng lúc mấy con thỏ này đang nghịch bùn. Em thấy sắc mặt ngài ấy không được tốt cho lắm, cơ hồ là giận dữ. Nam thiếu phu nhân, hay cậu chăm sóc lũ thỏ này một hôm đi. Dù sao đây cũng là thiếu gia dụng tâm sai người đem về cho cậu mà."

Mẫn Kì nhìn qua giỏ thỏ trắng trước mắt, sau đó ngập ngừng ôm lấy một con, còn lại bảo Tư Duệ mang lên phòng.

Thôi Mẫn Kì là một chàng trai dễ gây hảo cảm, đến cả lũ thỏ thường ngày ít tiếp xúc mà cũng vẫn cứ quấn lấy cậu mãi. Cậu ngồi đọc sách thì chúng lại thi nhau chí chóe dưới chân cậu, cậu nằm trên giường thì một lũ thỏ trắng lại kéo nhau nhảy lên người cậu nằm. Đây chính là tuyệt đỉnh dính người.
"A. Thiếu phu nhân, nó cắn em." - Tư Duệ hậm hực mách lẻo khi bị một con thỏ trắng phản kháng không cho ôm.

Thôi Mẫn Kì hạ sách xuống, bế con thỏ trắng kia lên và không nói gì. Thỏ trắng được cậu bế ngoan ngoãn đến lạ khiến Tư Duệ lại càng thêm tổn thương.

"Thiếu phu nhân, nó thật đáng ghét! Tại sao lại không cho em ôm chứ?"

"Em xem, Kim gia có một Tư Duệ miệng lưỡi linh hoạt đã kiến người ta thấy đau đầu, nay lại còn thêm đám thỏ này..."

"Tính em vốn như vậy, ngay cả lão gia cũng nói thế. Mà cậu sẽ mãi mãi không hiểu được cảm giác bị mấy con thú nhỏ hắt hủi là như thế nào. Cậu chính là kiểu người hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu."

Mẫn Kì mỉm cười, đâu phải mới lần đầu nghe cô nhóc này câu trước câu sau nịnh khéo mình. Trong khi đôi chủ tớ nào đó cùng một đám thỏ đang hi hi ha ha vui vẻ trò chuyện thì trên tuyến đường tối đen ngập trắng sương mù, một chiếc ô tô đang lao vù vù...
Kim Chung Hiền mấy nay ngoài mặt tuy không thể hiện gì nhưng là lòng vẫn cứ lo lắng mãi không thôi. Sau hôm bị tập kích trong rừng ấy, Kim Chung Hiền hoàn toàn không nhận được một chút tin tức gì của Hoàng Mân Huyễn. Nhóm người hỗ trợ thứ hai đã an toàn về đến biệt phủ mà không có cậu. Thậm chí, mấy nay hắn cũng đã cho không ít người đi tìm mà lại không thấy.

Hôm ấy, bị tập kích chắc chắn là do có tay trong. Nhưng Kim Chung Hiền mãi vẫn không tìm ra tay trong là ai. Lo Hoàng Mân Huyễn gặp chuyện, lại không muốn để lọt thông tin ra ngoài nên hắn đành một mình một xe một súng quay lại khu rừng ấy tìm cậu.

Dừng xe ở ngay chỗ xe hỏng ngày đó, Kim Chung Hiền rút súng, lên nòng, sau đó hướng theo lối Hoàng Mân Huyễn đã đi mà chầm chậm, tập trung tìm kiếm.

Đi được hơn hai mươi phút, Kim Chung Hiền bắt đầu cảm thấy không khí quanh đây tanh hôi mùi máu khô. Nhét súng vào sau quần, hắn ngồi xuống nhìn kĩ nền đất. Tuy sau một trận mưa lại thêm mấy ngày liền đi lại nên vết máu đã bị lẫn lộn nhiều nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn xác định được hướng đi. Và đương nhiên, chỉ chốc lát sau Kim Chung Hiền đã tìm được ra cái hố bẫy mà Hoàng Mân Huyễn đã ngã xuống mấy hôm trước. Nheo mắt, hắn hết nhìn xuống hố lại nhìn tới những vết trầy trượt trên miệng hố cùng mấy phần dây leo bị vứt lăn lóc bên cạnh. Cuối cùng, hắn nhẹ thở phào.
Hoàng Mân Huyễn là một chàng trai đam mê cái đẹp. Bởi vậy, khuy áo đặt may của cậu cũng là một loại hoa văn đặc biệt, có một không hai. Kim Chung Hiền cầm lên hai chiếc khuy áo bên cạnh dây leo rồi nhét vào túi quần, chuẩn bị rời đi.

Những vết tích ở đây đều chứng tỏ người bị rơi xuống hố này đã được cứu đi. Bởi nếu thật sự Hoàng Mân Huyễn bị địch bắt gặp ở đây thì bây giờ, ở ngay chỗ này hắn đã thấy xác cậu rồi. Bọn người thương hội gia dân kia không nhân từ tới mức đem xác của cậu đi chôn đâu...

Nhưng điều quan trọng bây giờ là ai đã cứu Hoàng Mân Huyễn ra và tại sao tới giờ vẫn chưa có một chút tin tức gì từ cậu? Thật khiến người khác lo lắng mà!

Vừa mới bước được một bước, Kim Chung Hiền mắt tinh tay lẹ đã dứt khoát rút súng và lăn về phía một gốc cây lớn.
5 giây sau, gần hố đất nằm lăn lóc ba viên đạn lớn. Tiếng đạn nổ đoàng đoàng giữa màn đêm yên tĩnh khiến Kim Chung Hiền không khỏi tức giận. Rõ ràng hắn đã bí mật đi tới đây, không dẫn theo bất kì ai rồi cơ mà, rõ ràng là chuyến đi này không nằm trong lịch trình, hoàn toàn là quyết định bất chợt của hắn... Vậy tại sao lại có phục kích?

Là ai? Ai lại có thể nắm rõ đường đi nước bước của hắn tới như vậy?

Kim Chung Hiền dù sao cũng được tính là một tay súng cừ khôi nên mỗi lần nhả đạn dù không khiến đối phương chết ngay thì cũng phải là bị thương nặng tới không dậy nổi. Nhưng nói thế nào thì một mình hắn thân cô thế cô cũng không thể đấu lại được bằng đấy người. Tới khi trở về được nơi để xe thì hắn cũng đã bị trúng hai phát đạn, một ở bắp chân và một ở hông, máu đỏ cứ thế không ngừng chảy xuống.
"Mẹ kiếp. Hai lần ông đây bị phục kích đều là ở cái chỗ quỷ quái này."

Đột nhiên hắn cảm thấy có lẽ bản thân là không có mệnh tốt với rừng...

Xe của Kim Chung Hiền đương nhiên là xe chống đạn. Khó khăn lắm mới lên được xe, hắn một mạch lái đi trong mưa đạn phía sau.

Một tay đè miệng vết thương, một tay lái xe, Kim Chung Hiền thầm nghĩ có lẽ lần này đám phục kích cũng không có chuẩn bị kĩ nên vòng vây mới dễ phá như vậy chứ nếu không thì hắn chắc chắn không thể toàn mạng trở về.

Cũng đúng, chuyến đi lần này là Kim Chung Hiền làm theo suy nghĩ chớp nhoáng của bản thân nên dù chúng có biết được lịch trình của hắn thì cũng không thể chuẩn bị được cái gì cho ra hồn. Lần này chỉ được cái đông với đứa nào đứa nấy đều có súng thôi.

Đi qua một điểm đường xóc, vết thương bị động đau nhói, Kim Chung Hiền lại không nhịn được mà chửi thề. Hắn tăng tốc, thẳng một đường về biệt phủ.
Trong khi đó, ở biệt phủ Kim gia, Thôi Mẫn Kì không hiểu sao hôm nay trong lòng lại có chút bất an. Ban nãy cậu bất tri bất giác đi kiểm tra mấy cái ngăn kéo và phát hiện ra khẩu súng ngắn hay để trong phòng đã biến mất. Lại nghe hạ nhân nói hôm nay Kim Chung Hiền về nhà thay đồ xong lại đi luôn nên cậu thật sự không yên lòng. Chiến tranh loạn lạc, hắn lại mang theo súng, không biết là muốn làm gì.

Thôi Mẫn Kì từ trên giường đứng dậy và tiến lại ngồi gần cửa sổ, phóng mắt xuống trước cổng nhà Kim gia. Lũ thỏ thấy cậu không vui thì cũng không nhốn nháo làm phiền mà chỉ ngồi và nằm quanh chân cậu.

Cũng không lâu sau, xe của Kim Chung Hiền đỗ cái xịch ở giữa sân biệt phủ. Thôi Mẫn Kì đứng bật dậy, chau mày. Càng lúc nỗi bất an trong lòng cậu lại càng lớn. Từ xa thấy hắn loạng choạng bước xuống xe cậu liền vội vã chạy xuống.
Thôi Mẫn Kì xuống tới cổng thì cũng kịp lúc đỡ lấy Kim Chung Hiền đang suýt ngã xuống. Đôi mắt to tròn không hiểu sao nhìn thấy toàn thân hắn bê bết máu me cùng bùn đất thì lại ầng ầng nước.

Kim Chung Hiền mệt mỏi nói:

"Em đỡ tôi qua thư phòng."

Thôi Mẫn Kì không nói gì, chỉ răm rắp nghe theo. Cho tới tận khi đỡ hắn ngồi xuống ghế xong xuôi, cậu mới gắt gỏng hỏi:

"Anh lại làm gì? Sao suốt ngày mang máu me về nhà thế này."

Kim Chung Hiền hơi hé mắt, nhìn cậu thiếu niên nào đó vừa gắt gỏng trách móc vừa luống cuống tay chân vò khăn lau mặt cho hắn thì khóe miệng hơi nhếch lên vui vẻ.

"Chiến tranh đâu tránh được đổ máu."

"Tôi không nghe thấy sáng giờ có chỗ nào khai trận." - Thôi Mẫn Kì khẽ nhìn.

Ngay khi vừa dứt câu thì cửa thư phòng bật mở, một tên quân y tiến vào.

Kim Chung Hiền phẩy tay nói:
"Tôi sẽ nói chuyện với em sau, ra ngoài đi."

"Tôi..."

"Ra đi." - Kim Chung Hiền lạnh giọng.

Thôi Mẫn Kì lúc này mới gật đầu. Cậu không biết tại sao mình lại không muốn bước ra khỏi cánh cửa này nhưng cậu biết rõ nếu mình không ra thì hắn sẽ thực sự nổi giận.

Đợi khi Thôi Mẫn Kì ra hẳn bên ngoài, Kim Chung Hiền mới đưa tay cởϊ áσ và quần, trên người chỉ mặc bộ áo lụa mỏng. Vết thương ở bắp chân và ở hông vẫn đang rỉ máu...

Thôi Mẫn Kì lúc đầu còn ngoan ngoãn đứng đợi ở ngay ngoài cửa nhưng được một lúc thì cậu lại vội vã chạy xuống nhà bếp. Hỏi gia nhân chỗ để thực phẩm, gia vị xong cái cậu lại lúi húi nấu lên mấy món thanh đạm. Kim Chung Hiền đi từ chiều tới giờ chắc chắn là chưa ăn gì, mà hắn lại đang bị thương như vậy nên chỉ có thể làm tạm mấy món để hắn ăn lót dạ.
Mất một lúc, Thôi Mẫn Kì cẩn thận bưng lên một bát cháo và có gia nhân đi theo phía sau bưng thêm khay nước hầm đã qua chế biến. Đúng lúc cậu đi tới cửa phòng thì vị quân y kia cũng xong việc đi ra. Gã cúi chào cậu rồi ngay lập tức đi thẳng về quân trại.

Thôi Mẫn Kì cùng nữ hầu kẻ trước người sau đặt đồ ăn lên bàn nhỏ trong thư phòng, sau đó nữ hầu rất biết ý mà lui ra ngoài.

Thôi Mẫn Kì sắp bát cháo ra, nói:

"Đây là lần đầu tôi xuống bếp, cũng không phải hoa thơm mỹ vị gì, chỉ là mấy món cơ bản. Anh thử xem thế nào?"

"Như em nói, đây là lần đầu, tôi không dám thử. Em cứ giữ lại ăn một mình đi." - Kim Chung Hiền nửa nằm nửa ngồi trên ghế lớn, mắt cũng không vì mấy món ăn trên bàn mà mở lấy một cái.

Thôi Mẫn Kì nghe xong thì hơi khựng lại, đặt mạnh bát xuống bàn nghe cái cách rồi mỉa mai:
"Anh không thích thì thôi vậy, đúng là uổng công tôi tốn sức vì anh... Bên ngoài kia có những vị tiểu thư cành vàng lá ngọc này, hay cả Diệp Thư Hoa gì đó. Ai nấu được vừa lòng anh, anh cứ đi tìm bọn họ, chắc bây giờ họ đang đợi anh ở phòng đấy."

Hắn cũng chịu rất nhiều thương tổn sau một ngày dài, giống như là chìm đắm trong nỗi sầu bi về cả thể xác lẫn tinh thần, cứ mệt mỏi và có chút đau lòng mãi mà không nguôi.

Kim Chung Hiền nhếch môi cười:

"Em nói phải lắm. Tôi ra ngoài ăn với ai, làm cái gì đều rất vừa lòng. Ít nhất thì bọn họ lúc nào cũng có thể bày ra bộ mặt vui tươi lấy lòng tôi. Còn chỉ cần nhìn thấy gương mặt em là tôi nuốt không trôi."

Hắn không mở mắt, trên mặt cũng không cho ra chút cảm xúc nào khác ngoài lạnh nhạt nên chẳng một ai biết là hắn đang đau đến như thế nào. Hơi thở có chút không ổn định khiến vết thương ở hông càng thêm nhức nhối, khó chịu. Nhưng đấy vẫn chưa tính là gì, nơi đau nhất... là ở trong tim này. Hắn đã bị thương thành ra thế này mà cậu còn nói được những lời ấy. Nếu thật sự những người kia quan trọng tới vậy thì khi bị thương sao hắn lại chỉ muốn về nhà?
Một người luôn ngây thơ nghĩ rằng người ấy sẽ vì mình mà thay đổi nên đã chấp nhận bỏ qua mọi khuyết điểm của đối phương, luôn biết tìm cách tha thứ cho sai lầm của người mà không hề nói cho người rõ. Lại còn có người thì lại nhất nhất tin rằng người bên mình lúc nào cũng sẽ nghe theo mình, sẽ không bao giờ đổi thay cho dù mình có thế nào đi nữa. Không phải thế đâu, đó chính là khởi nguồn của mọi cuộc cãi vã.

Thôi Mẫn Ki tự giễu cười thầm. Uổng cho một chút quan tâm... Cậu mím mím môi, thẳng tay hất hết bát đũa xuống đất kêu loảng xoảng. Được thôi, hắn không ăn thì đem bỏ đi vậy.

Kim Chung Hiền giờ mới bật mở mắt, đôi mắt sắc lạnh hết nhìn đống mảnh vỡ dưới sàn lại nhìn tới bóng lưng thiếu niên đang dần rời đi mà trái tim chợt quặn đau. Nhịn đau, hắn bước ba bước dài, thành công nắm chặt lấy cổ tay cậu, ép cậu quay lại.
Thôi Mẫn Kì mặt mày lạnh nhạt, giọng nói thốt ra mang đầy ấm ức cùng tức giận:

"Anh buông tay tôi ra. Anh không ăn thì tôi không thể bỏ đi sao?"

Sau đó không biết sức lực từ đâu mà cậu lại có thể thành công giằng tay ra khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông bên cạnh rồi chạy nhanh ra ngoài.

Kim Chung Hiền day day trán. Hình như lần này là hắn sai. Chết tiệt! Tâm tình không tốt lại trút giận lên cậu rồi. Nhìn đống lộn xộn dưới đất hắn giờ lại không biết phải làm sao.

Thôi Mẫn Kì sau khi chạy ra ngoài thì ngay lập tức về phòng và đem mấy con thỏ đặt hết vào giỏ rồi tính đem xuống lầu. Không ngờ vừa ra tới hành lang lại đã thấy Kim Chung Hiền đang chầm chậm tiến về phòng.

Thôi Mẫn Kì vốn muốn làm bộ như không thấy hắn nhưng không ngờ Kim Chung Hiền lại lạnh giọng nói:
"Sao đột nhiên lại nhớ tới bọn chúng rồi. Tôi tưởng em không thích nên vứt cho hạ nhân tùy ý chăm sóc?"

Thôi Mẫn Kì nhíu nhíu mày, rồi nhanh chóng bày ra bộ mặt thản nhiên đáp:

"Đồ của anh, tôi nào dám không xem trọng chứ."

Kim Chung Hiền dù đau nặng bên hông cũng phải bật cười khẩy:

"Đúng vậy! Trong mắt em, tôi là Đức Thánh linh thiêng, em dĩ nhiên là phải xem trọng đồ của tôi rồi."

Thôi Mẫn Kì bị nói trúng tim đen nên không dám hé răng nửa lời nào. Việc này lại khiến Kim Chung Hiền càng thêm tức giận. Hắn là tự bản thân quan tâm cậu, còn cậu là phải đợi người khác nhắc nhở mới để ý tới tâm trạng của hắn?

Đây cũng không phải là lần đầu có hạ nhân đưa chuyện của hắn với cậu nhưng lại là lần đầu hắn thấy nực cười như vậy. Lý do còn có thể là gì khác được nữa đây?
Kim Chung Hiền rẽ sang phòng bên cạnh mặc nhiên không để ý biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt kia, hắn có muốn quan tâm thì cũng không phải lúc này. Hiện giờ dù cho có là thánh nhân đi chăng nữa vừa bị trúng phát đạn trên người, vừa bị trúng phát đạn trong tim, thì cũng khó mà có sức lực bày truyện. Mà hắn nào phải thánh nhân!

Hắn chỉ là người thường, một người đàn ông hết sức bình thường. Đặc biệt hơn người ở chỗ tên hắn là Kim Chung Hiền, chỉ vậy thôi mà hắn đã tự cho mình đó cái quyền làm tổn thương người khác rồi. Vậy mà khi người của hắn cư xử không như hắn muốn, thì hắn cau có, nóng giận.

Biết trách ai bây giờ được, chính hắn cũng đã tự nguyện trao cả trái tim cho người đó chứ không ai ép buộc. Có trách thì có lẽ trách do chính Kim Chung Hiền đã hi vọng quá nhiều vào một mối tình mà chính hắn cũng không biết ngay từ điểm xuất phát đã thất bại.
Kim Chung Hiền ở nhà dưỡng thương đúng một ngày sau đó lại tiếp tục đi sớm về khuya. Nhật Bản bành trướng trên diện rộng, quân Nhật lại ngày càng hung hãn, chúng hiện tại đã có gan ở trên chợ lớn cướp không hàng hóa của nhân dân Trung Hoa. Người Quách gia nhìn vào thường là sẽ không can ngăn hay chạy ra nói lý giúp nhân dân, chỉ có người Kim gia là cứng rắn nhất. Dưới trướng Kim Lãng Nghệ, mấy toán quân Kim gia có thể vì dân mà không ngại tranh chấp với cả quân Nhật ngay giữa đường lớn khiến chúng tức giận ra mặt... Tình trạng đó cũng đã diễn ra được một tuần rồi.

Tuần nay Kim Chung Hiền cứ như trái bom nổ chậm vậy, hơi chút là cáu giận, hơi chút là đòi đánh đòi gϊếŧ khiến mấy người kề cận, nhất là Cẩm Thắng Vũ nhiều lần bị hắn dọa mất hồn. Cũng không biết là do Mẫn Kì làm gì không vừa ý hắn, hay là do tới giờ vẫn chưa có tin tức gì của Hoàng Mân Huyễn nên hắn mới thành ra như vậy.
Một người đàn ông đang sống sờ sờ như Hoàng Mân Huyễn không thể nào sống không thấy người, chết không thấy xác như vậy được. Mà với linh cảm của hắn cùng những gì tìm được ở bìa rừng hôm ấy đã chứng tỏ cậu vẫn còn sống. Nhưng ngặt nỗi cậu đang ở đâu? Hắn có lo lắng cũng không ích lợi khi mà nhiều ngày vậy rồi vẫn không có tung tích gì.

Quách gia canh trừng nghiêm ngặt, Kim Chung Hiền cũng chỉ có thể cho người để ý đến người ra người vào bên trong. Biệt phủ họ Khương tuy canh phòng có lỏng hơn nhưng Khương Đông Hạo nào phải dạng lơ là. Mới hôm qua thôi anh ta đã tóm người của hắn tới trước mặt hắn đòi phân xử. Sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì anh ta lại phun ra một câu làm Kim Chung Hiền muối mặt... "Sai hạ nhân rình rập trước cửa nhà tôi là phong cách làm việc của anh đấy à?"
Câu này quả nhiên là khí chất đặc trưng không phải ai cũng có của nhị thiếu soái Đông Doanh.

Mẫn Kì sau khi biết chuyện thì cũng trằn trọc, lo lắng suốt mấy đêm. Hoàng Mân Huyễn là người mà cậu rất coi trọng khi ở Kim gia. Hoàng Mân Huyễn không giống Kim Chung Hiền thường làm mấy chuyện quái đản để chọc tức cậu mà cậu ấy đối xử với cậu rất tốt. Lâu lâu không gặp cậu lại nhớ cái dáng vẻ cậu ấy hớn hở gọi cậu là anh rể. Vậy nên khi Hoàng Mân Huyễn mất tích sau một vụ ám sát Thôi Mẫn Kì đương nhiên lo đến phát sầu.

Có mấy lần Mẫn Kì canh được thời gian Kim Chung Hiền về nhà để hỏi qua tình hình của Hoàng Mân Huyễn thì toàn thấy hắn đùng đùng nổi giận, kiếm chuyện cãi nhau. Sau khoảng hai, ba lần như vậy, cậu đâm ra chán ghét giáp mặt với hắn, cũng lười tìm hắn hỏi chuyện, có gì thì toàn kêu Tư Duệ đi tìm Cẩm Thắng Vũ dò hỏi.
Vết thương do đạn bắt đương nhiên một tuần là không đủ để hồi phục, ít nhất thì cũng phải một tháng. Mà như người ta bị trúng đạn, nếu không nằm dài ở nhà dưỡng thương thì cũng sẽ tránh vận động mạnh để có thể phục hồi một cách nhanh chóng nhất. Còn đây, Kim Chung Hiền hình như một ngày không vận động thì sẽ ngứa ngáy chân tay hay sao ấy. Vết thương ở ngay bụng mà còn cứ lắc lư đi lại đến là nhiều.

Hôm trước tự hắn đứng ra giải quyết một vụ quân Nhật Bản làm loạn trên đường đi làm, bị người dân vô ý đụng mạnh ngay vết thương khiến hắn hơi chau mày khụy xuống một chút. Tuy rất nhanh lấy lại phong thái ban đầu nhưng hắn biết, việc hắn bị thương đã lộ rồi.

Về cơ bản thì vì hôm quay lại bìa rừng đó Kim Chung Hiền đi một mình, lại có chủ đích muốn giấu nên ngoài người ở biệt phủ thì ai cũng không biết về việc hắn bị thương, kể cả Cẩm Thắng Vũ. Mà sau cái lần bị đụng trúng ấy, Cẩm Thắng Vũ đã năm lần bảy lượt hỏi hắn về vết thương trên người khiến hắn thật sự đau đầu.
Hôm nay là một ngày khá đẹp trời, sáng thì bầu trời trong xanh, mây trắng lượn lờ thành từng tầng như tiên cảnh, tới chiều thì mây tản, bầu trời dường như lại cao hơn, xa hơn... Khi Kim Chung Hiền từ trụ sở đi ra thì cũng đã là hoàng hôn, mặt trời dần lặn kéo theo là một khoảng trời nhiều mảng màu sắc xanh, đỏ, cam, đen,... vô cùng hút mắt.

Kim Chung Hiền nhìn trời, cau mày. Trời đẹp nhưng không hiểu sao hắn lại không thấy thanh thản mà còn có chút lo lắng bất an. Qua tiếng chuông trên gác Phong Lư, trước hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể có phần không đúng, có hơi hoa mắt chóng mặt nên đã yêu cầu Cẩm Thắng Vũ chuẩn bị xe để về biệt phủ. Hắn giờ là người đứng đầu của cả một đội quân, bị thương hay mệt mỏi cũng tuyệt đối không thể để kẻ dưới nhìn thấy, nếu không... hậu quả khôn lường.
Xe bon bon chạy qua một đoạn đường lớn hoàn toàn bình thường, nhưng khi vừa lái qua phiên chợ chiều thì theo một đường súng dài, xe của Kim Chung Hiền ngay lập tức thủng lốp. Người trong xe nhanh chóng cúi người, tránh xa cửa sổ.

Người dân nghe thấy tiếng đạn nổ thì không khỏi hoảng hốt, bỏ chạy toán loạn. Tiếng hét thất thanh, tiếng khóc như xé da xé thịt của người dân khiến Kim Chung Hiền như muốn phát điên. Hắn cúi người thật sâu, tay cầm súng siết chặt, hai mắt cau lại đầy nộ khí. Ám sát lần này thật quá hoang đường. Nhật Bản chẳng lẽ lại có gan lớn đến vậy? Ám sát hắn ở ngay địa bàn của hắn? Thậm chí còn chọn nơi đông người thế này?

Cẩm Thắng Vũ đưa mắt nhìn qua Kim Chung Hiền, sau đó vừa rút súng, qua gương chiếu hậu vừa quan sát tình hình vừa gọi cứu viện.
Lại thêm một loạt đạn nhả ra, Kim Chung Hiền đập vỡ cửa kính, dựa theo đường đi của đạn cùng những gì quan sát được qua gương chiếu hậu mà bắt đầu bắn trả. Hắn giải quyết ở bên trái, Cẩm Thắng Vũ ở bên phải, phối hợp vô cùng ăn ý.

Cách đây hơn một cây có một khu đất bỏ hoang khá là thưa người, ban đầu khi vừa bị tập kích Kim Chung Hiền tính bảo tài xế lái đến đó để tránh làm người vô tội bị thương nhưng hắn rất nhanh đã loại bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Bây giờ hắn mà kêu người lái xe đi chỗ khác thì không phải là sẽ càng có nhiều người trên đường bị thương hơn hay sao.

Đợt súng chợt ngừng, Kim Chung Hiền quan sát một lúc rồi đạp cửa bước ra, Cẩm Thắng Vũ cũng ngay lập tức theo sau. Trước mắt hắn suất hiện năm người Nhật Bản mặc đồ đen theo lối ninja, trên tay mỗi người bọn chúng là một thanh kiếm nhỏ. Điều này lại càng làm cho Kim Chung Hiền thấy khó hiểu. Cách hành động của ninja luôn là cận chiến và lén lút, tại sao hôm nay lại đường hoàng đứng trước mặt hắn thế này?
Ba chiếc shuriken trong chớp mắt bay tới trước mặt Kim Chung Hiền cùng Cẩm Thắng Vũ sau đó là một toán ninja xông lên. Đã gọi là chiến tranh với Nhật Bản thì đương nhiên là không thể tránh khỏi việc phải đối đầu với mấy loại vũ khí quen thuộc của ninja như shuriken, kusarigama, kunai, tekko kagi,... Kim Chung Hiền cũng chẳng bất ngờ mà né tránh vô cùng nhanh nhẹn. Và với một người đã từng đi du học Nhật Bản như Cẩm Thắng Vũ thì anh không chỉ thuần thục né tránh mà thậm chí còn có thể gậy ông đập lưng ông, kẹp lấy hai trong ba chiếc shuriken phi ngược trở lại phía đối thủ.

Kim Chung Hiền một tay cầm súng, một tay lại vơ tạm chiếc gậy gỗ bên đường để làm vũ khí. Ninja giỏi nhất là cận chiến mà trong khi cận chiến thì súng lại trở thành một loại vũ khí khá là... vướng tay vướng chân. Kim Chung Hiền thường dùng súng ngắn và trường thương nên cận chiến cũng coi như là am hiểu. Chỉ là trên tay hắn bây giờ không phải trường thương mà là gậy gỗ nên khi đấu với kiếm ninja thì không thể phát huy hết được uy lực cận chiến của hắn, thậm chí hắn còn đang bị thương ở cả bụng và chân nên sức trụ không đủ, nhiều lần rơi vào thế hạ phong.
Cẩm Thắng Vũ tuy dùng súng nhưng trong người anh vẫn luôn có một loại vũ khí khá tiện lợi của ninja là kakute nên đánh đấm cũng dễ hơn Kim Chung Hiền nhiều.

Sau khi bị chém một nhát ở phần bụng, gần vết thương do đạn gây ra mấy hôm trước thì Kim Chung Hiền lập tức hiểu ra vấn đề. Là do bọn chúng biết hắn bị thương nặng nên mới liều mạng ám sát ngay lại đây. Cũng đúng, cơ hội vàng thế này mà bỏ qua thì không phải tác phong của chúng. Một tên võ sư gục xuống đường thì Kim Chung Hiền mặt mày cũng nhăn nhó lại thêm ống quần hắn đẫm máu . Đúng lúc này, xe chở quân viện cũng đã tới nơi và bắt gọn toàn bộ số ninja còn lại. Vốn là Kim Chung Hiền muốn nhốt chúng lại tra hỏi một phen, tiện thể làm mấy cái đe dọa nho nhỏ đối với người của thương hội Nhật Bản lớn gan kia nhưng không ngờ bốn tên điên này lại cắn thuốc độc tự sát hại hắn tức phát điên.
"Cẩm phó quan!" - Kim Chung Hiền vừa sờ xoạng tìm đồ trên người bốn tên ninja vừa gọi.

"Thiếu gia có gì căn dặn?"

Kim Chung Hiền đá thật mạnh cái xác dưới chân và nói:

"Ngay hôm nay, cậu quay về Đông Doanh, ném mấy cái xác này tới trước cửa thương hội Nhật Bản, nói rằng tôi rất cảm ơn lời hỏi thăm của họ, tôi vẫn khỏe."

Cẩm Thắng Vũ hơi khom người nhận lệnh.

Vì phải mang theo xác người nên Cẩm Thắng Vũ cùng một số người nữa không thể ngồi tàu hỏa từ Vân Nam tới Đông Doanh mà phải đi bằng xe hơi. Cẩm Thắng Vũ rơi vào trạng thái trầm lặng. Chuyến đi này không chỉ là phụng mệnh thiếu soái Vân Nam, mà còn là hội ngộ Kiến Quốc Thiên Tân.

---

Chưa đầy một tháng đã bị tập kích tới tận ba lần, thật không biết trong lòng Kim Chung Hiền lúc này là đã tức tối đến mức độ nào rồi.
Sau khi tính toán số người dân bị thương cùng bỏ mạng để tìm ra phương án giải quyết xong, Kim Chung Hiền nhanh chóng được đưa về biệt phủ, và vào thư phòng tắm rửa. Lại là vị quân y hôm trước tới xem khám. Ông ta lắc đầu:

"Tôi vẫn là to gan khuyên thiếu gia nên ở lại biệt phủ ít nhất một tuần để dưỡng thương. Thiếu gia, ngài xem, thương cũ chưa lành, thương mới đã xuất hiện, tôi chỉ sợ..."

"Lắm mồm quá đấy." - Kim Chung Hiền lạnh mặt day trán.

Quân y kia đành chỉ biết im lặng thở dài. Vị thiếu gia này của ông quá mức quái đản rồi, đến cả sinh mạng của bản thân cũng chẳng để tâm. Người đã không sợ chết như vậy thì gã cũng chẳng có cách nào thuyết phục.

Sau khi sát trùng, khâu lại vết thương và băng bó thì vị quân y kia ngay lập tức bị đuổi ra ngoài. Kim Chung Hiền chính là sợ giữ ông ta ở lại thêm một lát thì hắn không chết vì bị thương mà sẽ chết vì nhức đầu mất.
"Quân y, anh ta sao rồi?"

Vừa mới đóng được cái cửa vào thì vị quân y đáng thương nào đấy đã lại bị một tiếng nói trong trẻo dọa cho nhảy dựng. Ông vội vã quay lại, khom người chào hỏi:

"Bết thương của thiếu gia đều đã được xử lý ổn cả rồi."

Mẫn Kì gật gật đầu:

"Cảm ơn ngài!"

Quân y vốn muốn đi nhưng không yên tâm, trong lòng có chút lo lắng mà quay lại nói:

"Vẫn là xin nam thiếu phu nhân khuyên ngài ấy ở nhà dưỡng thương thêm một thời gian. Vết mới trồng vết cũ, tổn hao năng lực, không nên vận động mạnh."

Mẫn Kì cười gượng:

"Được rồi."

Mẫn Kì nói thì nói vậy chứ cậu cũng chẳng có ý định khuyên nhủ gì Kim Chung Hiền vì hắn mà nghe lời cậu mới là chuyện lạ đấy. Cậu đương nhiên cũng chẳng bước chân vào thư phòng, chỉ là đứng đó thất thần nhìn cửa một lát rồi lại quay về phòng trằn trọc.
Đã hơn một tuần rồi Kim Chung Hiền cứ mỗi lần về nhà là lại nổi nóng hoặc lạnh nhạt với Mẫn Kì nên cậu đương nhiên sẽ không vì mềm lòng mà lo lắng cho hắn như trước đây. Tại sao hắn đã đối xử với cậu như vậy mà cậu lại phải cho hắn một sắc mặt tốt?

Kim Chung Hiền thì cũng chẳng khá hơn là bao, lần đầu tiên bị thương mà hắn lại không có hứng thú về phòng ngủ. Thiếu phu nhân của hắn mấy ngày nay câu cửa miệng luôn là có tin gì của Hoàng Mân Huyễn hay chưa chứ hoàn toàn không hỏi han gì về vết thương trên người hắn, không lo lắng hỏi han thì cũng không nên ngoảnh mặt làm ngơ.

---

Xế chiều mới khởi hành nên tới gần ba giờ sáng thì đoàn người của Cẩm Thắng Vũ mới tới được Đông Doanh. Đêm ở Đông Doanh khá lạnh, màn sương dày đặc, trắng xóa, che khuất cả tầm nhìn.
Xe hơi chạy tới trước cổng lớn của thương hội Nhật Bản thì bị chặn lại. Cẩm Thắng Vũ bước xuống xe và nói:

"Chúng tôi phụng mệnh Kim thiếu gia đem tặng lại các người một món quà."

Một tên lính Nhật hống hách trả lời bằng thứ tiếng Trung lơ lớ:

"Nửa đêm canh ba cửa thương hội không nhận quà."

Cẩm Thắng Vũ không để tâm tới câu nói này. Anh ta phất tay, năm gã đàn ông vác năm cái bọc dài xuống xe rồi ném cái bụp xuống trước cửa thương hội, mặc cho tiếng chửi rủa của bọn lính Nhật ngày càng, ngày càng lớn.

"Thiện chí của thiếu gia nhà chúng tôi các ông không thể không nhận."

Một tên lính Nhật cúi xuống mở một trong số mấy cái bao ở dưới chân, đập vào mặt gã là gương mặt của tên ninja quen thuộc khiến gã chửi bới liên tục. Sau khi kiểm tra nốt số bao còn lại, tên cầm đầu ở đấy đã tức đến không nói lên lời. Đây đều là những anh em mà sáng nay gã đã tiễn ra tận cổng. Lúc đi cười nói hớn hở, khi về lại chỉ còn cái xác lạnh...
Cẩm Thắng Vũ ngay lập tức nói thêm:

"Phiền mấy ông chuyển lời lên rằng Kim thiếu gia nhà chúng tôi rất cảm ơn lời hỏi thăm của thương hội, ngài ấy vẫn khỏe."

Đoạn, Cẩm Thắng Vũ cùng năm người ngay lập tức lên xe rời đi trước khi lũ chó canh cổng này phát điên cắn càn. Không phải họ sợ đấu không lại mà là từ qua tới giờ họ đã mệt lắm rồi, không còn muốn bỏ sức ra đánh đấm cái gì nữa.

Ra tới ngoài cổng thành, Cẩm Thắng Vũ đột nhiên kêu người cho xe tấp vào lề đường, sau đó nói:

"Các cậu đợi tôi ở đây. Tôi đi làm mấy việc mà thiếu gia giao phó riêng xong sẽ quay lại ngay."

Cẩm Thắng Vũ trong sương mù bước những bước dài vào một con ngõ nhỏ ven đường, sau đó lại thêm mấy bận rẽ trái, rẽ phải, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà gỗ cũ kĩ và có vẻ nhỏ bé hơn những căn nhà con lại trong gõ. Anh gõ cửa, cửa gỗ trong đêm kêu lên ba tiếng cộc cộc cộc...
Từ trong nhà ngay lập tức có tiếng một lão già vọng ra:

"Hết rượu ngon rồi."

"Tôi đến mua bánh." - Cẩm Thắng Vũ khẽ đáp.

Bên trong im ắng một hồi rồi liền nghe thấy tiếng cửa gỗ lạch cạch mở.

Cẩm Thắng Vũ len người qua khe cửa mở nhỏ. Đèn trong nhà không đủ sáng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người. Anh ta nhanh chóng lấy ra một tờ giấy được gấp làm tư rồi thì thào:

"Đem xuống. Ông ấy có hỏi thì bảo tôi đi cùng người của Kim Chung Hiền, không thể nán lại lâu."

Trong căn nhà gỗ tối đen vang lên một chữ "Được." thật nhẹ.

Sau khi nhận được đáp án, Cẩm Thắng Vũ liền nhanh chóng rời đi như chưa từng xuất hiện tại đây.