Nhân Sinh Như Mộng - smoothie95

Chương 17: Bản chất.




Lỡ như thật sự Kim Chung Hiền biết thì cùng lắm là chết mà thôi. Sống đã khổ sở như vậy thì chết cũng chẳng có gì đáng sợ. Trong lòng, Mẫn Kì âm thầm truyền cho mình chút dũng khí và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này cậu ngủ rất say, dường như mới chỉ nhắm mắt trong chốc lát là đã có thể tiến vào mộng cảnh.

Mẫn Kì tuy nghe được tiếng Kim Chung Hiền đang nói chuyện điện thoại nhưng bởi vì cách xa nên âm thanh tương đối rõ ràng lại trở thành mơ mơ hồ hồ, thậm chí còn bị gián đoạn:

"Đưa về đây... Người quen biết..."

Vừa nghe đến chữ "quen biết", Mẫn Kì đã giật mình mà ngồi dậy. Trời đã sáng từ sớm, chỉ là rèm cửa vẫn chưa được kéo lên. Bên ngoài phòng khách, mặt trời đã chiếu vào được một nửa, còn bên trong phòng ngủ, ánh sáng vẫn cứ lờ mờ lờ mờ, không rõ ngày đêm.


Kim Chung Hiền vẫn còn đang mặc áo ngủ và đứng dưới ánh nắng mặt trời nghe điện thoại. Thân hình anh cao lớn, nam tính như vậy nên khi nhìn từ phía sau không hiểu sao Mẫn Kì lại có một cảm giác hồi hộp khó tả.

Kim Chung Hiền đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Mẫn Kì đang ngồi ngẩn ngơ ở trên giường thì liền mỉm cười. Anh ta nói nốt một câu "Cứ như vậy đi." với người trong điện thoại, sau đó cúp máy và tiến từng bước chậm rãi đi về phía cậu. Mẫn Kì giật mình, chỉ sợ Kim Chung Hiền đã nghi ngờ chuyện của cậu và Cẩm Mộ Đạt Đào nên mới đang bày ra mưu kế gì đó, làm cho cậu phải khổ sở...

Mẫn Kì mắt mở to trừng trừng nhìn Kim Chung Hiền đang bước tới. Bên ngoài ánh sáng rực rỡ, hắn lại đi ngược với chiều của ánh sáng nên nhìn không ra trên mặt đang có biểu cảm gì. Cậu chỉ có thể nghe thấy giọng nói hiếm khi ôn hòa được như vậy của anh:


"Sao không ngủ thêm một chút nữa?"

Mẫn Kì theo bản năng ngước mắt lên nhìn nét mặt anh, sau đó dò hỏi:

"Anh đang gọi điện thoại với ai vậy?"

"Mân Huyễn nói doanh bản nghi vấn có kẻ cấu kết phá kho. Có vấn đề gì sao?"

Mẫn Kì quay mặt đi, đáp:

"Không có gì."

Kim Chung Hiền đột nhiên lại ngồi xuống bên cạnh cậu. Đệm lò xo cực kì mềm, khi anh ngồi thì toàn bộ đều hạ xuống. Mẫn Kì vốn định trốn đi, nhưng lại bị Kim Chung Hiền nhanh tay tóm lấy hông của cậu, giữ lại và hỏi chuyện:

"Hôm nay trời đẹp, em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

"Tôi thấy không khỏe, không muốn đi đâu hết."

"Em làm sao mà lại cảm thấy không khỏe?" - Kim Chung Hiền lại thấp giọng cười cười, ở bên tai Mẫn Kì hỏi - "Có phải đêm qua tôi đã làm em mệt rồi phải không?"

Mẫn Kì vừa thẹn lại vừa giận, đẩy mạnh Kim Chung Hiền ra, sau đó cậu lại nằm xuống giường, đắp chăn che kín đầu. Kim Chung Hiền lại cười, hắn tiến tới kéo chăn của cậu giơ lên trước mũi ngửi, vẫn là mùi hương vani Phương Đông tinh tế, nhẹ nhàng quen thuộc ấy.


"Không biết nam thiếu phu nhân của tôi còn nhớ câu... người tình trong mộng hoá Tây Thi."

Mẫn Kì ngượng chín mặt, giữ chặt chăn không chịu buông ra, mặc cho Kim Chung Hiền bên cạnh nói gì thì cũng chỉ lắc đầu không nghe. Qua mấy phút trêu đùa, Mẫn Kì thấy ngoài chăn không còn tiếng động thì nghĩ thầm chắc anh đã rời đi rồi nên nhẹ nhàng vén tấm chăn ra khỏi mặt, nào ngờ vừa mới hé ra được có một tý thì Kim Chung Hiền đã bất ngờ đưa tay kéo thẳng cái chăn trên người cậu ra và vứt sang bên cạnh. Anh đè lên người cậu, giở giọng lưu manh:

"Vẫn không muốn đi cùng tôi thật à?"

Mẫn Kì mím mím môi lắc đầu. Thì ra hắn là cố tình dụ dỗ cậu ra ngoài... Thật đáng ghét!

Hai người lại tiếp tục giằng co lăn lộn một hồi trên giường... Kì thực trong lòng Kim Chung Hiền chỉ là muốn làm gì đấy để hâm nóng tình cảm thôi chứ không nhất định là phải dụ dỗ Mẫn Kì ra ngoài cho bằng được. Chỉ là tính tình cậu thì lại nhát như thỏ đế nên cuối cùng hắn còn chưa kịp làm gì thì gia nhân bên ngoài đã lại gõ cửa làm phiền:
"Thiếu gia."

Kim Chung Hiền không khỏi giận dữ, lạnh giọng:

"Chuyện gì?"

Hạ nhân bên ngoài nghe được tiếng của anh mà giật nảy mình, nơm nớp lo sợ đáp:

"Thưa, Cẩm tiên sinh đang đợi thiếu gia ở thiên thính phòng."

Kim Chung Hiền nghe được Cẩm Thắng Vũ đã đến thì đành kiềm nén lửa giận và đứng dậy đi vào nhà tắm. Sau khi rửa mặt và thay quần áo nghiêm chỉnh, hắn liền sải chân xuống lầu gặp khách.

Còn Mẫn Kì từ lúc nghe được ba chữ "Cẩm tiên sinh" thì trong lòng lại không khỏi lo lắng. Vậy là chuyện gì cần đến cũng đã đến... Cậu ở trong phòng chuẩn bị một lát rồi cũng lặng lẽ xuống lầu. Vừa mới đi xuống được mấy bậc thang thì cậu đã chợt nghe thấy tiếng cười sảng khoái từ đại sảnh truyền tới.

Căn phòng thính thiên này được bố trí thông thoáng, do vậy nên Kim Chung Hiền mới mời Cẩm Thắng Vũ đến đây nói chuyện. Mẫn Kì từ sườn bên mở phiến lý liếc mắt một cái, không biết hai người ngồi tâm sự chuyện gì mà chốc lát sau đã thấy Kim Chung Hiền gật gật đầu tỏ ý hài lòng.
Mẫn Kì sợ hãi ra mặt. Đây không phải là chuyện đùa. Rõ ràng ngày trước, lúc ở Quách gia cậu đã trực tiếp nói với anh là làm gì thì cũng đừng có dính líu đến Kim gia rồi cơ mà. Sao thoắt một cái mà giờ anh ta đã lại nghênh ngang bàn chuyện ở Kim gia rồi thế này? Lỡ như Kim Chung Hiền nhìn được ra cái gì thì biết phải làm thế nào bây giờ?

Lúc trong lòng đang hoảng sợ, bỗng có người ở sau lưng gọi: "Thiếu phu nhân!" khiến Mẫn Kì giật hết cả mình.

Cậu nhanh chóng quay nhìn, thì ra là người hầu đem trà tới, thấy Mẫn Kì nên mới cung kính chào một tiếng. Và đương nhiên là hai người ở đại sảnh cũng đều nghe thấy được. Kim Chung Hiền quay đầu lại đã trông thấy Mẫn Kì nên liền vẫy vẫy tay, gọi:

"Lại đây, chào hỏi Cẩm tiên sinh đi."

Mẫn Kì tự trấn định bản thân, sau đó chậm rãi đi tới, nói:
"Cẩm tiên sinh."

Trong ánh mắt Cẩm Thắng Vũ chợt hằn lên tia đỏ nhạt nhưng sau đó lại tắt ngấm. Anh ta đứng dậy, khom người cung kính:

"Thiếu phu nhân, hân hạnh."

Mẫn Kì nhẹ gật đầu. Kim Chung Hiền không hiểu sao lại vươn tay kéo cậu xuống ngồi bên cạnh mình. Anh khẽ xoa xoa mu bàn tay cậu, trao cậu ánh nhìn ôn nhu và nói:

"Hôm trước anh đã nói với em chuyện tiến cử Cẩm tiên sinh về trạm đội nhà mình rồi mà. Em thấy quyết định này thế nào?"

Mẫn Kì khó có thể hình dung ra được Kim Chung Hiền lại có thể nói ra những lời dịu dàng đến mức ấy với cậu trước mặt người khác. Nhưng dù sao thì cậu cũng phải làm cho đúng với cái danh thiếu phu nhân Kim gia nên nhanh chóng tỏ ra hiểu chuyện đáp:

"Ý anh thế nào thì là thế ấy. Em không có ý kiến."

Kim Chung Hiền thích thú ra mặt, trong lòng lại có thêm vài phần tự đắc và cảm thán vì chàng thiếu niên xinh đẹp này rất biết điều. Dù như thế nào thì ít nhất khi ở trước mặt người khác, cậu vẫn luôn thể hiện Kim gia trước sau thuận hoà.
Mẫn Kì miễn cưỡng cười cười.

Cẩm Thắng Vũ thấy hai người trước mắt cứ anh một câu, em lại một câu trêu đùa nhau thật vui vẻ thì trong lồng ngực bỗng có cảm giác không nói lên lời. Chỉ đành ngẩng đầu nhìn tới ngọn núi ở phía xa. Đúng là tiến một bước thì vạn dặm thương đau...

Chiếc điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên mấy hồi chuông lớn. Tiếng ding ding làm cho con người ta cảm thấy thật chán ghét. Tiếng chuông dừng lại chưa được bao lâu thì một lát sau đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, ở bên ngoài thiên thính có hạ nhân cung kính gọi:

"Thiếu gia."

"Vào đi." - Kim Chung Hiền nghiêm giọng.

Người nọ tiến vào, cúi đầu thì thầm nói gì đó với Kim Chung Hiền, sau đó lại nhanh chóng lui ra ngoài.

Kim Chung Hiền nhíu nhíu mày nhìn người trước mặt một lúc, sau đó điềm nhiên nói:
"Chí sư trưởng nói có việc muốn gặp, Chung Hiền thất lễ rồi. Cẩm tiên sinh cứ thong thả ở đây, nam thiếu phu nhân sẽ thay tôi tiếp đãi. Kim gia cùng cậu tiến tấn."

Cẩm Thắng Vũ gật đầu, sau đó đứng dậy bắt tay với Kim Chung Hiền, cười nói:

"Cẩm Thắng Vũ nguyện hết sức, hết lòng."

Kim Chung Hiền vừa đi ra ngoài thì đã liền có xe chờ ở trước cửa lớn. Ô tô đi thật nhanh, chỉ chốc lát sau là đã quẹo vào góc đường, đi qua mấy con đường cái, rồi sau cùng xe lại đi vào một ngõ nhỏ yên ắng.

Ở đây tuy cách khu phố sầm uất không xa, nhưng lại rất yên tĩnh. Xe vừa rẽ vào trong ngõ thì mắt đã thấy những ngôi nhà hai bên đường đều có trồng cây cối xanh tươi.

Không khói bụi, không ồn ào hay ngột ngạt, chỉ có ánh nắng rơi xiên trên vòm lá rớt xuống, và tiếng hót bình yên, trong trẻo.
Chỗ ở của Diệp Thư Hoa là một căn tiểu lâu Tây Dương vô cùng tinh tế khéo léo. Phía trước còn có cả một hoa viên rộng lớn, vì được cây cối che lấp nên trông có vẻ rất tĩnh mịch.

Ô tô của Kim Chung Hiền bình thường khi tới đây đều chờ đến khi tới gần cửa rồi mới bắt đầu bấm còi để người hầu trong nhà nghe thấy mà chạy ra mở cửa. Cửa mở, ô tô chầm chậm tiến vào trong.

Người hầu mà Diệp Thư Hoa tin dùng cũng khá là thông minh, lanh lợi. Gã từ sớm đã lặng lẽ đứng ở trong phòng khách, thấy ô tô bắt đầu tiến vào thì nhanh chóng chạy ra sân, chờ cho xe đỗ lại ở dưới bậc thang thì ngay lập tức tiến lên mở cửa xe.

Kim Chung Hiền cũng không hỏi nhiều mà sau khi xuống xe thì liền đi thẳng vào trong. Vừa vào tới phòng khách thì đã lại nghe thấy tiếng nói trong trẻo từ trên cầu thang truyền xuống:
"Cứ tưởng anh bỏ mặc em, không đến nữa chứ?"

Kim Chung Hiền tuy không ngẩng đầu nhìn nhưng vẫn có thể biết được tiếng cười yêu kiều kia là của ai nên trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, im lặng không nói.

Người hầu nhanh chóng đi tới rót đầy chén trà Mao Phong Hồng Sơn mà anh thích rồi lại lặng lẽ lui xuống.

Kim Chung Hiền nâng chén trà lên môi, chậm rãi thổi hơi. Trà mới ngâm nên còn rất nóng, hơi nước lượn lờ bay lên phảng phất giống như làn khói nhẹ khiến cho khuôn mặt của anh trở lên mập mờ không rõ...

"Nếu anh không đi ra ngoài thì Cẩm Thắng Vũ làm sao mà yên tâm được đây. Dù sao hắn đã có lòng thì mình cũng không thể hẹp hòi."

Diệp Thư Hoa nhẹ cười một tiếng, nói:

"Thật chưa từng thấy qua người nào như anh vậy. Cố tình để cho thiếu phu nhân của mình cùng với cố nhân tâm ở cùng một chỗ với nhau."
Kim Chung Hiền sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống lạ. Diệp Thư Hoa biết hắn đang chuẩn bị cáu loạn nên liền vươn bàn tay thon dài, trắng noãn như ngọc ra, đặt lên trên vai của anh, giọng như thiếu nữ pha chút giận hờn:

"Trông anh lòng dạ hẹp hòi chưa kìa. Em biết người đó là bảo bối tâm can của anh, em cũng biết Thư Hoa này thấp kém hơn người đó nhiều nên không xứng đem cậu ấy ra đùa giỡn. Bất quá em cũng chỉ là đang nghĩ đến mệnh khổ của mình mà thôi..."

Diệp Thư Hoa khi nói đến hai chữ "mệnh khổ" thì hai vành mắt không khỏi đỏ lên, hàm răng trắng như nếp, cắn cắn lên đôi môi đỏ thắm tựa như đang muốn khóc vậy.

Kim Chung Hiền lại cười nhạt, nói:

"Cậu ta không thể so với em được, bảo bối ạ."

Nói xong hắn liền lấy tay kéo mạnh Diệp Thư Hoa qua. Cô ta vốn nhẹ như chim yến nên bị anh dùng lực kéo lại như vậy thì liền ngồi luôn lên trên đùi hắn.
Diệp Thư Hoa chun mũi, giống như đang muốn trách mắng cáu giận mà lấy tay khẽ đẩy vai hắn ra, nói:

"Những lời này anh nên để dành cho nam thiếu phu nhân đi, Diệp Thư Hoa gánh không nổi đâu."

Kim Chung Hiền lại coi như cái gì cũng không hiểu mà ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Diệp Thư Hoa và nói:

"Không biết em đã từng nghe qua chưa... Thê không bằng được thiếp..."

Diệp Thư Hoa bặm môi, nụ cười quyến rũ treo trên cánh môi đỏ mọng như cánh trầu. Cô ta cúi thấp hơn một chút để có thể nhìn thật rõ Kim Chung Hiền. Người đàn ông này có một dung mạo tương đối đẹp đẽ, nói đúng hơn thì phải là diện như quan ngọc, phong thái bất phàm, đặc biệt là hắn lại còn có một đôi mắt sắc bén. Hắn thường hay ngả ngớn, trêu đùa, vô lại, vô sỉ nhưng có những lúc hắn lại vô cùng nghiêm chỉnh, đường hoàng. Thật không biết là có bao nhiêu là ngang ngược.
Nhưng lúc này, khí khái của hắn đã lại bị che giấu hết đi. Hắn hiện tại đang tựa người trên ghế sofa, rất bình thản đặt chân lên một góc đôn thượng thêu hoa, nhìn thế nào cũng chỉ giống như một vị thiếu gia trần tục, nhanh nhẹn, khỏe mạnh, chỉ biết ăn chơi trác táng. Thế nhưng, lòng dạ hắn chỉ sợ rằng toàn là sắt đá.

Diệp Thư Hoa ưỡn eo, nhấc mình ra khỏi đùi Kim Chung Hiền. Cô ta kéo tà váy ngồi xuống bên cạnh, cười rộ lên:

"Ác giả ác báo. Anh không sợ một ngày Thôi Mẫn Kì sẽ nhìn ra những việc mà anh đã làm ư? Đến lúc ấy báo ứng anh có gánh nổi không?"

Kim Chung Hiền tâm tình vốn đang tốt nhưng sau khi nghe Diệp Thư Hoa nói những lời này thì hắn lại trở lên thâm trầm đến đáng sợ. Nắm chặt lấy khớp tay của Diệp Thư Hoa, ánh mắt hắn lạnh lẽo như vô hồn:
"Báo ứng thì cũng sẽ là chuyện của nhiều năm sau. Nói thật ra tôi chẳng quan tâm đâu."

Thần sắc Kim Chung Hiền từ lạnh lẽo lại chuyển sang vô cùng ung dung với một bộ dạng bất cần đời, giống như những lời hai người họ đang nói với nhau chẳng qua cũng chỉ là những câu bông đùa khiến Diệp Thư Hoa đột nhiên cảm thấy sợ hãi đến ớn lạnh. Người đàn ông này chỉ mới có hơn hai mươi sáu tuổi thôi, thế nhưng, bàn về thủ đoạn, chỉ sợ không ai bằng được hắn.

Diệp Thư Hoa quen biết Kim Chung Hiền bao nhiêu năm nay thì chưa từng thấy hắn để tâm đến bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì trên thế gian này. Từ trước đến giờ cô ta chỉ có duy nhất một lần cảm thấy hắn cũng có thể để tâm đến ai đó. Chính là lần gặp gỡ với vị thiếu phu nhân kia... Bởi vì mỗi lần Kim Chung Hiền có điểm gì đó khác lạ thì đều có liên quan đến Thôi Mẫn Kì.
Hiện tại, số việc "tốt" mà hắn đã làm quả thực khiến người khác phải lo lắng. Chỉ sợ mai này mọi chuyện bại lộ thì không còn có tương lai nào cho tam quan tổng cục.

Trong lòng Diệp Thư Hoa rốt cục vẫn còn có chút lưỡng lự không chắc chắn. Còn Kim Chung Hiền thì lại không quá để tâm. Hắn ngồi ở đây mà đưa ánh mắt xem thường nhìn ra hàng cây ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời lại đang nắng vàng. Bên dưới cửa sổ lớn, cây cối phát triển um tùm, có những chùm quả đỏ mọng, cực kì đẹp đẽ.