Nhân Sinh Như Mộng - smoothie95

Chương 10: Lụa đỏ




Thư phòng rộng lớn có làn khói thuốc phả ra.

"Kim Lãng Nghệ một đời tham lam không coi ai ra gì. Giờ nhìn lại thấy cũng xứng đáng."

"Cậu... Biết người biết ta, không nên sơ xuất."

Thời kì quân phiệt cát cứ, tư lệnh thống soái Vân Nam Kim Lãng Nghệ tranh hùng cùng Đông Doanh tuần duyệt sử Quách Sỹ Điền, bắt tay hợp tác với phía thương hội Nhật Bản Kido Manzo. Tất cả đều giống như hổ rình mồi không buông.

Thư phòng Quách gia rộ lên một tiếng cười lớn. Quách Minh Thành suốt từ lúc nghe được những thông tin gần đây của Kim gia thì cứ đắc ý mãi không thôi. Bản thân ông dù đã qua tuổi tứ tuần, râu tóc cũng đã ngả bạc nhưng với cái khí chất nghiêm nghị cùng lòng hi sinh vì Quách gia, vì người anh rể Quách Sỹ Điền và vì đứa cháu trai Quách Duẫn Minh ông vẫn nuôi tham vọng độc chiếm miếng mồi thơm trong lúc Trung Hoa loạn lạc.


"Đẻ ra thằng con trai bại hoại danh gia như vậy chắc Kim đại soái của chúng ta suиɠ sướиɠ lắm đây."

---

Mùa thu ở Đông Doanh thật sự có thể khiến lòng người mãi khắc khoải. Đây là mùa gieo vào ngăn kéo tâm hồn những lãng mạn đến mủi lòng về biết bao ngày xưa cũ, là mùa mà khi nhìn những chiếc lá vàng rơi xuống lòng thành phố ta sẽ luôn biết rằng mỗi sớm mai thức dậy, con đường này sẽ lại nhuộm một màu vàng rực rỡ.

Căn nhà nhỏ sau vườn hoa Kim gia trước đây hầu như rất ít khi mở cửa vì cũng chẳng có ai thường xuyên lui tới, nhưng từ ngày Thôi Mẫn Kì về đây thì tần số cửa mở lại nhiều lên trông thấy. Đương nhiên là vì đôi phu phu nào đó cứ tối đến là lại người mặt lạnh tiếp người mặt nóng khiến đối phương khó chịu rồi sinh ra đối đáp nặng lời. Bởi vậy, đêm nào Kim thiếu gia cũng mặt mày hằm hằm mò qua đây ngủ.


Hoàng Mân Huyễn đi đi lại lại trong phòng, ngó lên ngó xuống, mặt lúc nào cũng tò mò kiểu như muốn biết hết mọi chuyện nhân gian:

"Anh tính sửa lại cái nhà này rồi sẽ qua đây ở luôn ấy hả?"

Kim Chung Hiền vừa chăm chú lau chùi sạch sẽ bình gốm sứ điêu khắc hoa lan vừa chậm rãi trả lời:

"Không phải. Mấy ngày nay Diệp Thư Hoa sống ở bên ngoài một mình.Cô ấy dù sao cũng là phụ nữ. Anh không yên tâm."

Thật ra... có đi qua những ngày mưa ngập tràn trong nước mắt và nỗi tuyệt vọng thì mới thấm được hạnh phúc thực sự trân quý và ý nghĩa biết bao. Có đi qua những dông bão của kiếp người, những dang dở của cuộc tình đầu đời thì mới hay việc bỏ rơi một người chưa bao giờ là dễ dàng.

Hoàng Mân Huyễn bĩu bĩu môi, đặt cuốn sách đang đọc dang dở trên tay xuống mặt bàn. Ban đầu cậu cứ nghĩ là đôi chồng - chồng này chỉ đang giận dỗi nhau mấy chuyện nhỏ nhặt nên Kim Chung Hiền mới muốn dọn xuống đây tá túc vài đêm. Nhưng thật không ngờ, không phải là hắn dọn xuống mà là đang tự mình sắp xếp phòng cho tình nhân cũ. Cậu hoàn toàn không biết là Kim Chung Hiền và Mẫn Kì có xích mích lớn đến đâu nhưng giờ hắn dẫn cả tình nhân cũ về nhà như thế này không phải là quá đáng lắm sao?


Rồi khi Mẫn Kì biết chuyện thì không biết cậu ấy sẽ nghĩ gì đây? Cậu ấy rõ ràng là thiếu phu nhân Kim gia, được Kim thiếu gia đường đường chính chính cưới qua cửa, vậy mà lại bị một Diệp Thư Hoa không biết từ đâu chui ra chiếm hết tiện nghi.

Quá nhiều điều Kim Chung Hiền làm mà không một ai có thể hiểu được, kể cả việc hắn cưới Mẫn Kì.

Nhớ lại ngày đầu tiên gặp mặt, Hoàng Mân Huyễn đã vô cùng ấn tượng với nét đẹp thanh tú cùng cả cái tính cách đơn thuần, đáng yêu mà không phải người đàn ông nào cũng có của Mẫn Kì. Và khi đứng bên cạnh Tôn Sa Hạ mạnh mẽ, cao ngạo, vẻ đẹp ôn nhu như ngọc ấy của cậu càng trở lên nổi bật hơn bao giờ hết. Vậy nên nếu Kim Chung Hiền nhìn một cái liền yêu Hoàng Mân Huyễn cũng không có cách nào ngăn cản.

Kỳ thực tình yêu trong hôn nhân vốn không cần những lời thề non hẹn biển mà là cần có sự cảm thông cùng tin tưởng. Hoàng Mân Huyễn chưa từng yêu, cũng chưa từng rung động nên căn bản là cũng không có kiến thức gì trong cái lĩnh vực lãng mạn này. Và đương nhiên, cậu cũng không thể hiểu được cái cách thể hiện tình yêu vừa muôn màu muôn vẻ lại vừa kì dị, gợi đòn này của Kim Chung Hiền.
Gió lang thang, trôi dạt tìm riêng hạnh phúc, để lại con phố vắng bơ vơ, thẫn thờ với cái tiết trời mùa thu mây đan kín lối. Hôm nay trời se se lạnh, mà người lại lặng thinh mơ về một ngày nắng ấm.

Đã vài ngày trôi qua, Kim Chung Hiền không bước chân vào chính căn phòng của mình, nơi có người thiếu niên mà hắn đã đánh cược cả lòng tự tôn để bảo vệ. Bây giờ, khi đứng bên ngoài cửa phòng, Kim Chung Hiền đã không còn do dự như lần đầu mà dứt khoát đẩy mạnh cánh cửa gỗ. Đèn bên bàn vẫn còn đang sáng rực, Mẫn Kì an tĩnh ngồi đọc sách. Tuy nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần nhưng cậu vẫn là không ngẩng mặt.

Kim Chung Hiền kéo ghế ngồi xuống phía đối diện Mẫn Kì và chống tay lên cằm, đăm chiêu nhìn ngắm thiếu niên trước mắt. Nhìn người mình yêu đối với mình vẫn một bộ lạnh nhạt hắn cũng chẳng biết là trong lòng cậu đang bình yên hay nổi giông bão. Ghé người lại gần, Kim Chung Hiền đưa tay cầm lấy cuốn sách mà Mẫn Kì đang đọc rồi giơ lên cao, nhìn dọc nhìn ngang.
"Lụa đỏ? Thế em muốn có cuộc sống an phận thủ thường giống Phó Thánh Hâm, hay muốn có mối tình thiên nhai hải giác giống Châu Ánh?"

Mẫn Kì hoàn toàn không bị cái hành động "mượn sách" thô lỗ của Kim Chung Hiền làm cho tức giận mà còn vô cùng thản nhiên đưa mắt nhìn lên. Với cái tư thế này, Kim Chung Hiền hoàn toàn có thể nhìn hết được toàn bộ ngũ quan của cậu một cách chọn vẹn nhất. Gương mặt thanh tú quen thuộc vẫn giữ nguyên nét lãnh đạm ban đầu và ánh mắt cũng chẳng lộ chút gì gió xuân.

Mẫn Kì rành rọt đáp:

"Dù cho có là Phó Thánh Hâm hay Châu Ánh thì ít ra họ cũng là người được chọn lựa."

Mỗi con người đều sẽ có những nỗi niềm, những khổ đau và cả những bức xúc riêng, nên nếu đối phương không hiểu thì sẽ không thể cùng đồng cảm mà thậm chí còn quay sang giận hờn, trách móc lẫn nhau. Vì không hiểu, nên hắn không hề biết tình thương của mình sẽ khiến cậu ngột ngạt biết bao; vì không hiểu, nên hắn không hề biết có một số chuyện hắn làm sẽ khiến cậu đau khổ suốt đời. Trong cõi đời này, nhân danh tình thương người ta thường làm khổ nhau lẫn nhau.
Đặt cuốn sách trên tay xuống bàn, Kim Chung Hiền nhích người sang một chút là đã cõ thể ôm trọn lấy Mẫn Kì vào lòng.

"Vậy em đã đọc đến đoạn Châu Ánh nói với Phó Thánh Hâm rằng "Chỉ cần thở chung một bầu không khí, người tình trong mộng sẽ hoá Tây Thi." chưa?"

/Thịch... Thịch.../ Tiếng tim đập mạnh chẳng biết là của ai truyền tới tai cả hai người. Mẫn Kì tuy mặt có chút ửng hồng nhưng nay lại rất nhanh trở về vẻ lạnh nhạt ban đầu. Cậu đẩy nhẹ tay Kim Chung Hiền ra, sau đó dứt khoát đứng hẳn dậy, rời đến bên giường và kéo cửa rèm.

"Nhưng đến cuối cùng Châu Ánh vẫn không cầu hôn Phó Thánh Hâm. Anh nói xem, có phải nàng Tây Thi trong lòng Châu Ánh năm đó đã tan ra bất tận?"

Kim Chung Hiền mấp máy môi như định nói gì đó nhưng rồi lại không nói thêm gì mà chuyển thành mỉm cười. Hắn cũng nhanh chóng đứng dậy, sau đó tiến thêm mấy bước đến bên giường, ngả lưng xuống cạnh Mẫn Kì. Đưa tay kéo người bên cạnh vào lòng, hắn nói:
"Nếu Phó Thánh Hâm không một đường cắt đứt sợi dây tơ hồng nối giữa trần gian thì chẳng phải Châu Ánh đã đem kiệu đến rước nàng về dinh."

Mẫn Kì im lặng không nói, cậu tiếp tục đẩy cánh tay ai kia trên người mình ra và kéo thêm chăn về phía mình. Lòng lại thầm nghĩ "Đến cuối cùng Phó Thánh Hâm đối với Châu Ánh là thứ tình cảm gì?" Hơn ba mươi phút sau, Mẫn Kì thấy bên cạnh đã vang lên tiếng thở đều đều chứng tỏ Kim Chung Hiền đã ngủ rồi. Mấy ngày rồi hắn đều không có về phòng ngủ, dù có gặp cậu ở đâu đó trong nhà thì cũng toàn lảng đi coi như không nhìn thấy, vậy mà hôm nay hắn lại thực sự ngủ ở đây?

Mẫn Kì không phải là ngang bướng, cũng không phải là không biết phân rõ phải trái mà cậu chỉ là chưa tiếp nhận được ngay thôi. Hơn ai hết, cậu thật sự biết rõ mình hiện tại là ai và đang ở đâu. Thứ duy nhất mà cậu chưa hiểu là nhiệm vụ của mình trong cái nhà này. Nếu Kim Chung Hiền cưới một người phụ nữ về làm thiếu phu nhân thì nhiệm vụ của cô ấy chính là sinh con đẻ cái và tập quán xuyến gia đình. Nhưng còn cậu? Sinh con? Đương nhiên là cậu không thể. Còn quán xuyến gia đình? Kim đại soái còn chưa biết có coi cậu là người trong nhà không thì sao mà cho cậu tập làm quen với mấy cái đấy được.
Hơn nữa Kim Chung Hiền đối với cậu lúc ngọt ngào nuông chiều lúc lại nặng lời lạnh nhạt. Qua một thời gian sống chung nhà, cậu vẫn chưa hiểu nổi cớ sao hắn lại cư xử thật khó hiểu như vậy.

---

Cách vài ba hôm, La Dung không có lịch diễn thì chắc chắn sẽ đến tìm Mẫn Kì trò chuyện. Và sáng nay cũng vậy, trời vừa hửng lên một chút nắng thì đã thấy đôi bạn thân nhà nọ ngồi nhâm nhi mấy chén trà lài bên trong Mai Khôi Lộ.

Quách Duẫn Minh đã vài ba lần nói qua nói lại chuyện Nhật trị với La Dung, ý bảo Trung Hoa hiện nay hỗn loạn, bản thân lại bận rộn không có thời gian quan tâm đến cô nên muốn cô rời Trung Hoa một thời gian để đảm bảo an toàn và đến khi chiến tranh kết thúc hẵng quay lại. Thế nhưng cô vẫn luôn vờ không hiểu ý, chạnh choẹ không nghe.

"Mẫn Kì, cậu xem, Tiểu Dung ngang bướng như vậy đấy."
Quách Duẫn Minh chỉ biết thở dài nhìn tiểu minh tinh bên cạnh và than vãn với thiếu niên trước mắt. Có yêu thật đấy, thương thật đấy nhưng cũng giận lăm cơ! Mà hình như tình cảm của Quách đại thể hiện còn chưa rõ ràng hay sao ấy mà La minh tinh lại cứ lờ đi như không biết gì mãi thôi.

Thôi Mẫn Kì cười nhẹ, vỗ vỗ lên mu bàn tay La Dung và nói:

"Quách đại thiếu gia đã quan tâm cậu như vậy, sao cậu lại không nghe theo?"

La Dung mặt mày vốn vui tươi, hớn hở vì hôm nay được đi chơi cùng với Mẫn Kì, thế nhưng lại bị mấy kẻ bám đuôi làm cho tức giận. Thật sự là mấy cái đuôi này vô cùng to và vô cùng đáng ghét. Nào là cái đuôi không bao giờ cắt được - Quách Duẫn Minh, nào là Khương Đông Hạo, Hoàng Mân Huyễn.Thế này có phải là muốn đem cả thế gian đi cùng hay không?

"Nghe theo cái gì? Thôi Mẫn Kì, tớ nói cho cậu hay, tớ sẽ ở bên cậu suốt đời này, không đi đâu cả. Nhật đánh thì sao? Chẳng phải mấy tên ngồi đây đều học ở trường quân đội ra hết à? Có gì mà phải sợ chứ!"
La Dung hùng hổ tuyên bố không bao giờ rời xa Thôi Mẫn Kì, lại còn mạnh miệng cậy mình có người chống lưng nên gan lớn hơn trời, không sợ gì sấc. Hoàng Mân Huyễn ngồi bên cạnh lại theo thói quen bĩu bĩu môi. Nhiều khi cậu thật sự muốn đanh đá với cô một trận nhưng lại ngại thân phận thiếu gia cao quý nên mới không thèm đôi co với phái nữ yếu đuối. Nhẫn một chút mới làm nên đại sự, Hoàng Mân Huyễn thiếu gia đặt chén trà xuống, hắng giọng hai tiếng rồi mở lời:

"Chuyện Nhật trị căng thẳng như thế, Tôn minh tinh thật không nên chủ quan. Tuy Bắc Bình cách đây vạn dặm nhưng ở đây cũng không phải là không có Hán gian."

Chưa đợi Hoàng Mân Huyễn nói nốt ý câu, La Dung đã lên tiếng cắt lời:

"Tôi thực sự không quan tâm đến vấn đề này đâu. Hôm nay tôi cùng Mẫn Kì sẽ đến Giang Nam chơi, nếu các anh muốn đi cùng thì có thể chuẩn bị luôn được rồi đấy."
Mẫn Kì nghe La Dung nói sẽ cùng mình đi đến Giang Nam du ngoạn mà ngạc nhiên tới trợn tròn cả mắt, ấp úng hỏi:

"Đi... Đi Giang Nam? "

"Có gì mà phải bất ngờ?" - La Dung điềm nhiên nói - "Tớ có quen một người bạn ở Giang Nam. Cậu ta nói mùa này ở đấy cảnh vật rất hữu tình. Mà tớ thấy từ ngày cậu về nhà tên kia thì cứ ủ rột suốt. Nhìn xem, mặt cậu sắp dài bằng cả cái bơm rồi kia kìa. Thấy cậu không vui đương nhiên phận làm bạn thân như tớ đây cũng sẽ bị ảnh hưởng tâm trạng đôi chút rồi. Vậy nên tớ tuyên bố chiều nay khởi hành ở bến tàu, ai đến muộn thì cho nghỉ ở nhà luôn."

Quách Duẫn Minh thật sự là không phục nha. Sao đang từ chuyện muốn khuyên La Dung đi tạm trú ở nước ngoài đã lại thành chuyện đi du ngoạn ở Giang Nam rồi? Hoàng Mân Huyễn im lặng chờ xem có ai phản đối hay không, nhưng lạ là chẳng ai lên tiếng. Cuối cùng thì cậu vẫn phải đi theo để bảo vệ cho anh rể nhà mình.
Bỗng, Quách Duẫn Minh nịnh nọt mở lời:

"Tiểu minh tinh bé nhỏ, em muốn đi Giang Nam sao không nói trước để anh còn chuẩn bị? Chứ em quyết định bất ngờ như vậy thì đã ai có vé tàu đâu mà đi hả em?"

Quách đại còn chưa dứt lời thì hai tấm vé tàu đã nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Nhìn tới vẻ mặt đắc ý của La Dung mà Mẫn Kì không khỏi bật cười.

"Ai chưa có thì mau chuẩn bị. Tôi không thích chờ đợi."

"Đông Hạo, mua giúp anh một vé nhé!" - Quách Duẫn Minh tươi cười.

"Cả tôi nữa, Đông Hạo. Chúng ta là bạn mà, nhớ mua giúp cả cho tôi đấy." - Hoàng Mân Huyễn cũng lanh chanh xin phần.

Đã cố giữ phong thái lạnh lùng, ngạo mạn từ đầu đến cuối câu chuyện, thế nhưng, khi ở Quách gia, người ta vẫn thấy Khương nhị thiếu tay cầm ba tấm vé tàu đi Giang Nam thở dài thườn thượt vô cùng mất phong độ. Anh chính là đang than cho cái số cái phận hẩm hiu có người anh họ túc trí đa mưu nhưng lại bị La Dung bắt mất hồn của mình.
Buổi chiều, vào đúng giờ hẹn của nhóm người nào đó, cả bến ga tàu tuy chật cứng người, nhốn nha nhốn nháo nhưng cũng phải tự động đứng thưa ra khi thấy xe của Quách gia đi đến. Cửa xe mở, Quách đại, Khương nhị còn có cả Tôn minh tinh bước xuống.

"Đông Hạo, bên này!"

"Đến đúng giờ ghê nhỉ?"

"Đương nhiên là phải đúng giờ rồi."

"Kim Chung Hiền... Anh đi theo làm gì?"

"Có thiếu phu nhân của tôi ở đây."