Cánh cửa từ từ mở ra. Tấm thảm đỏ trải dài từ trước cửa vào trong sảnh, chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà ánh lên những tia sáng rực rỡ. Ánh đèn chiếu rọi xuống sàn nhà bóng loáng như gương, tạo nên những điểm sáng lấp lánh muôn màu. Trong chốc lát khiến người ta có cảm giác đang sải bước trên dải ngân hà đầy sao.
Chính giữa đại sảnh lộng lẫy, thênh thang là một sân khấu lớn, sàn nhảy hình vòng cung được bố trí ngay trên sân khấu, đèn chiếu từ trên cao khiến cả không gian bừng sáng rực rỡ.
Bức màn màu đỏ nhung buông thõng xuống, bao trùm lấy toàn bộ sân khấu, ở chính giữa là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Một cô gái dáng người thướt tha mặc bộ sườn xám lộng lẫy đang đứng trên sân khấu múa những điệu nhẹ nhàng như cánh chuồn lướt nhanh trên mặt nước, điệu múa hòa trong tiếng đàn tạo nên một cảnh tượng mê hồn.
Thôi Mẫn Kì đảo mắt nhìn xuống những vị khách đang ngồi, trên người họ đều là những bộ cánh sang trọng, tinh tế. Cũng đúng thôi, đã vào được buổi hoà nhạc có minh tinh màn bạc La Dung biểu diễn, không phải là thiếu gia, tiểu thư nhà quan thì cũng phải là gia đình giàu có của ăn của để ba đời không hết.
Trong phòng chờ trên lầu, La Dung ngồi dựa vào ghế sofa, mắt nhắm hờ đầy vẻ mệt mỏi. Móng tay được sơn màu đen tuyền càng làm nổi bật lên nước da trắng sáng của cô. Từ ngày trở về Đông Doanh, chưa lúc nào là cô có được giây phút yên tĩnh, ngày đêm luôn phải đối mặt với ánh đèn máy ảnh sáng chói của đám phóng viên. Khổ một nỗi bọn họ lại bám cực kì dai, không có cách nào thoát khỏi. Đặc biệt là tin đồn về câu chuyện tình lâm li bi đát của La Dung cùng đại thiếu gia Quách Duẫn Minh - chủ nhiệm thương hội gia bản Đông Doanh. Sức nóng hấp dẫn như vậy, báo chí đương thời đương nhiên khó có thể hạ xuống.
"Cậu còn không mau chuẩn bị lên sân khấu đi, tới lượt cậu rồi đấy."
Thanh âm không lớn nhưng lại khiến La Dung giật mình, dáng vẻ mệt mỏi lúc này không mấy thích hợp để người khác nhìn thấy, kể cả là cậu bạn thân Thôi Mẫn Kì. Cô đứng dậy gật đầu, đồng thời lấy lọ nước hoa trong túi xách ra xịt lên người, chẳng mấy chốc toàn bộ căn phòng đã ngào ngạt mùi thơm nhức mũi.
Cô vươn tay chỉnh lại chút nếp nhăn trên chiếc áo màu xanh lam, vặn vẹo thắt lưng rồi bước ra khỏi phòng, còn không quên tặng người ở lại một nụ hôn gió tinh nghịch. Thôi Mẫn Kì mỉm cười vẫy tay mà không nói gì, cảnh tượng này ngày nào chẳng gặp, đâu còn quá phấn khích như ngày đầu.
"Muốn dùng một ly Latte khiến anh say khướt
Khiến anh có thể yêu em nhiều hơn một chút
Cảm giác yêu thầm anh không thể nào biết
Từ lâu đã có người bên cạnh nên anh mãi mãi không hiểu được
Nhìn thấy anh cùng người ấy ở trước mặt em
Chứng minh tình yêu của em thật ngu muội..."
Giọng hát ngọt ngào ấy đã thu hút không biết bao trái tim thiếu gia thành Đông Doanh. Giai nhân diện sườn xám lam ngọc càng nhìn càng nổi bật, ánh mắt gợn sóng, phong tình vạn chủng. Vẫn biết giá vé vào cửa cho một đêm hoà nhạc có La Dung là không hề rẻ, thế nhưng khán phòng nhà hát kịch vẫn chật kín người. Chẳng phải vì cô ấy là minh tinh màn bạc hay sao?
Cuối cùng cũng đợi được tiếng hát vang lên, đám đông vỗ tay hưởng ứng nhiệt tình. Thôi Mẫn Kì vừa đi xuống theo lối nhỏ vừa mỉm cười, điều mong ước thời niên thiếu của La Dung sau bao năm tháng khổ cực luyện tập cũng có ngày thành hiện thực rồi.
"Hát cỡ này mà cũng học đòi làm minh tinh?"
Một giọng nam biếng nhác từ tầng hai truyền xuống trong không gian vừa mới yên tĩnh của nhà hát kịch Ngân Xuyên khiến hàng chục con mắt phải ngước lên nhìn.
Thôi Mẫn Kì dù đã đi đến cuối cầu thang nhưng cũng không tránh khỏi tò mò mà rẽ ngược lại phía chính diện.
Người đàn ông vừa lên tiếng kia không mặc trường bào giống như mọi người ở đây, mà ngược lại, kiểu cách thiết kế trang phục của hắn lại giống như người phương Tây. Dáng vẻ của người đàn ông này cũng thật vô cùng nhàn nhã. Hắn ngồi vắt chéo chân trên chiếc sofa ở lầu hai, mắt nhìn thẳng, lộ chút phong lưu, cao ngạo. Cái khí chất và vẻ bề ngoài này của hắn hoàn toàn nổi bật hơn hẳn các vị thiếu gia khác ở đây.
Và đối với Thôi Mẫn Kì, ánh mắt hắn không chỉ có phong lưu, cao ngạo mà còn có cả sự lạnh lùng, thâm sâu khó đoán.
Chỉ một câu nói bâng quơ của hắn thôi mà cũng giống như bão tuyết giữa mùa hè khiến người phừng phừng tức giận, kẻ lại nhàn hạ tựa đầu vào thành ghế xem kịch hay...
Chốc lát sau, người đàn ông ấy đặt ly rượu xuống bàn, chân bước loạng choạng xuống cầu thang, vừa đi vừa hô lớn:
"Tránh đường."
Khi nãy còn có người hâm mộ của minh tinh La Dung thay cô tức giận, thế mà giờ đây ai nấy đều tránh ra xa ra một chút, cứ để người đàn ông này tiến lại gần sân khấu. Hắn ngẩng đầu nhìn La Dung đứng phía trên, cao giọng:
"Tiểu thư à, tuy cô hát không hay nhưng bù lại được cái xinh đẹp. Sau giờ làm, chúng ta uống với nhau mấy ly nhé. Thế nào? Đồng ý không? Cô yên tâm, tôi sẽ trả cho cô một khoản vừa đủ bằng cô đi hát một tháng. Kim Chung Hiền tôi đây được nhất là phóng khoáng."
Kim Chung Hiền, thì ra là Kim Chung Hiền! Trong khu vực tám ngàn dặm chiến ở Vân Nam, đến kẻ ngu cũng biết muốn sống yên ổn thì tốt nhất là đừng động đến tên này. Ngoài những điều tai tiếng như: được đi du học từ nhỏ, đến nhiều nơi biết nhiều thứ, vừa về nước đã vội vàng hoá thánh giao du, chơi bời thanh sắc, phong lưu thành tính ra thì hắn còn đặc biệt khiến người ta ấn tượng sâu sắc bởi một loạt tiêu đề nổi bật đặt trước cái tên này: đại thiếu gia nhà thống soái Vân Nam - Kim Lãng Nghệ, cháu vợ Hoàng tư lệnh sở nội vụ, em trai họ Kim chủ nhiệm sở tài nguyên Bắc Kinh... Bất cứ tiêu đề nào trong số này đều vô cùng có trọng lượng.
Mọi người đều cảm thấy sửng sốt, nhao nhao bàn luận mấy câu như: "Chẳng phải Kim Chung Hiền đang ở Vân Nam sao?", "Hắn đến Đông Doanh từ lúc nào?",...
"Vị thiếu gia này, tôi không phải bông hoa tế thế. Xin ngài tự trọng."
La Dung cau mày, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ. Loại công tử ăn chơi như này ở Thượng Hải cô đã gặp không ít, nhưng kẻ không sợ chết như hắn thì là lần đầu tiên. Chẳng nhẽ hắn ta điếc không sợ súng?
Vốn dĩ Kim Chung Hiền không để ý đến việc cô đang nói gì, hắn trèo phắt lên trên sân khấu, hoà theo tiếng hét ầm ĩ mà đưa tay ôm lấy La Dung, vác hẳn cô lên vai mình.
"Yên lặng chút đi, tôi sẽ cho cô thêm tiền, coi như bồi thường."
Mười mấy tên vạm vỡ, cao to đứng dàn hàng ngang chặn trước cửa nhưng Kim Chung Hiền lại chẳng thèm để tâm:
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tốt thôi!"
Hai bên không ai động thủ trước, cứ chần chừ ném cho nhau ánh mắt doạ dẫm, đúng lúc đó thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát sắc bén vang lên giữa màn đêm vô tận.
"Không phải chứ? Cảnh sát ở đây nhanh nhạy đến thế cơ à?"
Tên thiếu gia bắt người kia vừa lên tiếng kéo dài âm giọng vừa thả mỹ nhân trên vai mình xuống. Hai bàn tay xoa xoa khởi động.
"Này chàng trai, tôi thấy ở đây cũng không ít cảnh sát đâu." - La Dung thế mà lại ghé sát tai hắn thì thầm.
"Tiểu thư đang lo cho tôi? Yên tâm, một mình tôi có thể đấu lại mười tên mà vẫn còn sức chạy được thêm mười cây số nữa đấy."
Cười nói hớn hở, hắn nhanh chóng bắt lấy cổ tay của một cảnh sát đang tiến về phía mình, cánh tay phải vươn lên, mượn lực nghiêng hông kéo thẳng về phía trước, lôi người đó ngã xuống đất. La Dung đứng gọn sang một bên thích thú nhìn cảnh đánh nhau phía trước, vỗ tay cười. Xe cảnh sát lao đến đông hơn, tiếng bước chân rầm rầm tiến về phía chính diện. Cô nhìn thấy mà tròn con mắt, miệng lẩm nhẩm đếm "1, 2, 3..." rồi giật thót, nói với lên:
"Này, thế nếu nhiều hơn mười tên thì sao?"
Kim Chung Hiền nhìn thấy đám cảnh sát tay áo xắn cao đang hùng hổ kéo tới thì vội giơ tay che đầu:
"Đừng đánh vào mặt... Làm ơn!"
La Dung mắt tròn mắt dẹt, há miệng bất ngờ trước câu trả lời của hắn. Gì vậy? Lừa đảo sao? Thế mà dám bịa chuyện đánh bại được mười tên... Còn bây giờ thì nhìn xem... Hắn ta lại đang bị đám cảnh sát bao vây, đánh tới tấp.
"Đủ rồi, đưa hắn về đồn tra hỏi."
Đội trưởng Hà lên tiếng áp giải tên bắt người lên xe để quay về đồn cảnh sát. Phía nhà hát vốn đang xôn xao tiếng người nhưng khi xe cảnh sát rời đi thì những tiếng nói kia cũng theo đó mà nhỏ dần lại, tới cuối cùng thì chỉ còn lại vài ba người của nhà hát.
Sau khi mọi chuyện đã kết thúc, khá lâu sau đó đám cảnh sát mới biết chính tay bọn họ đã tống thiếu gia độc đinh của Kim Lãng Nghệ vào tù. Ban nãy khi nhận được điện thoại từ Kim gia nhắn nhủ Đội trưởng Hà hãy "quan tâm" đến Kim thiếu gia, cả đồn cảnh sát từ trên xuống dưới đều toát mồ hôi hột.
Chỉ với cái giọng nói lười nhác của Kim Lãng Nghệ thôi cũng đủ khiến Đội trưởng Hà thần kinh căng thẳng. Sợ rằng đụng đến ông mặt trời con này thì tai hoạ cứ vô tình mà kéo đến với quân đội thành Đông Doanh.
"Cậu mới về Đông Doanh nên không biết, tiểu thư La Dung là người thực sự không thể đụng vào. Chúng tôi chỉ là phận làm công ăn lương, không dám đắc tội."
"Cha cô ta giữ chức vụ gì?"
Nhắc đến có người đứng đằng sau chống lưng, Kim Chung Hiền nổi tính tò mò. Dù sao bản thân cũng có cả một gia thế tài phiệt nâng đỡ, Kim Chung Hiền chỉ là thấy nàng minh tinh đanh đá kia cũng không đến nỗi nào nên mới thực sự muốn tìm hiểu danh tính đôi chút.
"Thân thế cô ta thì tôi không biết nhưng thiếu gia Quách Duẫn Minh đã công khai đứng về phía cô ta, chúng tôi cũng chỉ là nghe theo."
"Quách Duẫn Minh? Chủ nhiệm hiệp hội thương bản gia dân, thiếu soái binh bộ binh tiền sử?"
Vị thiếu gia này lúc đánh nhau thì kêu khóc ầm ĩ, không có lấy một chút sức lực nào, vậy mà bây giờ vào đồn cảnh sát lại giở thói ngang ngược, tỏ vẻ quen biết rộng rãi khiến ai nấy đều gật gù khâm phục.
"Được rồi, hôm nay coi như là quà gặp mặt Quách đại thiếu gia... Đội trưởng Hà?"
"Dạ, thiếu gia..."
Đội trưởng Hà đứng bên cạnh, cười hùa theo. Không còn sức trẻ như trai tráng, lại còn phải khom lưng nãy giờ nên thật dễ dàng nhìn ra Đội trưởng Hà đã mỏi nhừ người. Nhưng ông ta lại không dám ngẩng cao đầu.
"Phiền ông nói với anh ta, cảm ơn vì người đẹp La Dung, dáng người của cô ta rất vừa tay."
Cuối cùng Kim gia cũng đến đón người. Cả đồn cảnh sát đều mừng như bắt được vàng, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc bấy giờ Đội trưởng Hà mới thẳng lưng, cúc cung tận tụy như tiễn thánh lên xe. Xe lăn bánh, đội cảnh vệ đứng xếp hàng ngay ngắn, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Chỉ riêng Đội trưởng Hà là không tài nào cười nổi, giải quyết được một vị thiếu gia thì lại thêm một vị nữa đang chờ mình đến hỏi thăm. Cứ tình hình thế này thật không biết tuổi thọ của ông đã giảm đến mức nào?
Nói đến thiếu gia Quách Duẫn Minh, từ lúc biết người đẹp của mình bị kẻ khác bế đi giữa bàn dân thiên hạ, tâm tư đã nổi giận đùng đùng. Dù sao cha Quách cũng là tổng đốc thành Đông Doanh, sao có thể để cho một tên tâm thần đùa giỡn. Cho dù hắn có là con trai của Kim Lãng Nghệ thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào gia cảnh. Nếu không phải cha hắn là thống soái Vân Nam thì Quách đại thiếu gia đây đã đánh gãy chân hắn từ lâu rồi.
"Quách đại thiếu gia bớt giận, dù sao thì Kim Chung Hiền cũng đã bị đánh một trận nhớ đời."
Đội trưởng Hà ngồi trong phòng khách Quách gia, miệng lưỡi khéo léo nịnh nọt.
"Lão Hà, tên đó chẳng lẽ lại ngông nghênh như vậy? Mới về Đông Doanh còn chưa chào hỏi đã trực tiếp động tay chân?"
Quách Duẫn Minh chân đan chéo, tay xoa mặt. Xem ra Quách đại đã giận Kim Chung Hiền ra mặt rồi.
"Thiếu gia, còn có chuyện này..."
"Đội trưởng Hà cứ nói."
"Chuyện này..."
Ấp úng mãi không nói nên lời, Đội trưởng Hà lóng nga lóng ngóng. Cũng khó trách, ông ta đang bị kẹp giữa hai đại thiếu gia nên đương nhiên không biết phải theo chiến hào nào.
"Đội trưởng Hà, khó nói vậy sao? Hẳn là chuyện quan trọng?"
Khương Đông Hạo nãy giờ ngồi cùng hàng ghế với anh họ - Quách Duẫn Minh của mình bất chợt lên tiếng. Anh đưa tay cầm lấy chén trà đặt ở trên môi, ánh đỏ của lửa, màu trắng của khói vờn quanh, mà trong làn khói mờ ảo hé ra gương mặt không chút thay đổi, anh nhìn ra bên ngoài, giống như thu hết tất cả vào trong ánh nhìn, ánh mắt giống như ngọn núi tràn ngập áp bức, khí thế, lúc này, anh khẽ nheo mắt nhìn phía trong màn che trong suốt, đơn giản đến một hình bóng cũng trở nên mờ mịt. Cùng là anh em, tuy khác cái họ nhưng lại chung cái tính lạnh nhạt bẩm sinh. Mày ai cũng nhíu chặt, chỉ tại tên Kim Chung Hiền tự dưng gây chuyện. Âm thanh thoát ra cũng tạo nên cảm giác áp bức, một bầu không khí phảng nét uy hùng bay ra, một đội trưởng Hà hết mực kính nể.
"Kim Chung Hiền nhắn tôi nói với Quách đại thiếu gia là cảm ơn vì người đẹp La Dung"
"Hắn ta..."
Quách Duẫn Minh tay siết chặt chén trà khiến nó kêu "Rắc" một tiếng thật khẽ, nhưng trong phòng khách yên tĩnh thì cái tiếng "Rắc" đó lại đặc biệt phát ra vô cùng rõ ràng làm cho Đội trưởng Hà không tự chủ mà run rẩy mấy lần. Mặt mày Quách Duẫn Minh tối mù, hai mắt như có lửa, đôi mày lại nhíu chặt khiến ai nhìn vào cũng phải phát sợ. Anh thật sự vô cùng, vô cùng tức giận...
Khương Đông Hạo ngồi bên cạnh lại hơi hé môi, không rõ là đang cười nhạo hay là đang có ý tứ gì khác?
"Quách đại, Khương thiếu gia... Tôi chỉ là phận tôi tớ không dám cãi lời. Hai vị thông cảm. Tôi xin phép về trước."
Bản thân là Đội trưởng chỉ huy quân lính thành Đông Doanh, cũng có khinh oai với dân chúng, thế mà ông ta giờ đây mồ hôi lại chảy hai dòng, nước mắt nuốt vào trong, sợ hãi tột độ. Cũng chỉ dám thầm trách lũ công tử ỷ danh gia phụ, vì một người đàn bà mà hăm doạ lẫn nhau.
"Đội trưởng Hà, cảm ơn ngài. Không tiễn."
"Thiếu gia, cáo từ."
Đội trưởng Hà rời đi, căn phòng rộng lớn thuộc Quách gia chỉ còn lại Quách Duẫn Minh và Khương Đông Hạo. Tách trà trên bàn đã không còn nóng hổi, tỏa khói mà thay vào đó là sự lạnh lẽo y như tâm tình của Quách Duẫn Minh lúc này. Mùi hoa trà thoang thoảng cũng bị bao vây bởi khí giận tức người.