Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 61: Chương 61






Hai chân bị Tiểu Hải giẫm lên, thân mình bị dán sát, giữa cánh mũi đều là mùi thơm cơ thể của nàng, Nguyễn Y Hàm muốn điên rồi, khóe mắt bị thiêu đốt đến đỏ bừng, giọng nói yếu ớt: "Bác sĩ Tần, em muốn làm gì? Xin tự trọng."
Cô thật sự muốn điên rồi.

Cô cắn răng, hận không thể lập tức bóp chặt eo Tần Hải Dao, đem nàng trừng phạt ngay tại chỗ.

Kỳ thật, Nguyễn Y Hàm vẫn luôn biết, Tiểu Hải bề ngoài nhìn rụt rè cao quý, nút áo nhất định phải cài đến nút trên cùng, nhưng nếu thật sự đem nàng chọc giận, nàng là một nữ nhân xấu tính, ngẫu nhiên......!Cũng sẽ vô cùng cuồng dã.

Nhưng không mặc cái gì lại dán sát vào cô như vậy cũng thật quá đáng đi?
Không phải đều nói người dân nơi này rất thiện lương chất phác sao?
Nguyệt Nguyệt rõ ràng cùng cô thương lượng nói với Tiểu Hải, nàng từ nhỏ đến lớn đều sống ở đây, này cũng quá......!
Tần Hải Dao nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, nàng mỉm cười: "A Hàm, chị có thể đẩy em ra."
Nguyễn Y Hàm:......!
Đẩy ra?
Nàng muốn cô đẩy ra như thế nào? Đẩy liền chạm vào làn da trơn nhẵn kia sao?
Tần Hải Dao mỉm cười, nàng nghịch ngợm đưa tay chọc chọc chóp mũi của Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng đây là muốn nói em không biết xấu hổ sao? Liền sử dụng một loại thủ đoạn khác để câu dẫn chị?"
Nguyễn Y Hàm quả thực muốn nổ tung, cô yêu Tần Hải Dao lâu như vậy, cho dù có thể kiên trì, lại có thể ẩn nhẫn, nhưng chung quy cũng chịu không nổi người yêu hết lần này đến lần khác đùa giỡn cô như vậy.

Cảm xúc kích thích thị giác, khóe mắt của Nguyễn Y Hàm đều đỏ ngầu, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Hải Dao.

Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, một chút cũng không biết sợ hãi, thậm chí còn nhón chân, hôn lên chóp mũi cô, nỉ non nói: "Em muốn phải có gì đó lưu lại."
Nàng mới có thể yên tâm.

Lời này nói đúng lý hợp tình.

Lý trí cuối cùng còn sót lại của Nguyễn Y Hàm, cô hít một hơi thật sâu, ôm eo nàng, đè nặng Tần Hải Dao, bắt nàng cong lưng xuống, "Tần Hải Dao, em có biết em đang làm gì không?"
Trong căn phòng nhỏ này, Tần Hải Dao ngày thường hay bày biện đồ vật linh tinh, ngẫu nhiên sẽ dùng để vẽ tranh, đối diện cửa chính là một cái gương cực lớn.

Nguyễn Y Hàm quần áo chỉnh tề, mái tóc tán loạn, đôi mắt đỏ ngầu ôm lấy nàng, mà nàng cái gì cũng không mặc.

Có chút xấu hổ.

Nhưng làm Tần Hải Dao ngoài ý muốn cảm thấy chính là kích thích lại quen thuộc, nàng cảm giác hình ảnh này đã từng trải qua.

Khi nàng đang phân tâm, Nguyễn Y Hàm ấn cổ nàng xuống, mơn trớn ngay chỗ bả vai liền cắn một ngụm.

Tần Hải Dao thân mình căng thẳng, toàn bộ lực chú ý của nàng đều đổ dồn vào môi của Nguyễn Y Hàm, nàng không hề cảm thấy đau, ngược lại đôi môi nàng nhẹ nhàng run rẩy.

Nguyễn Y Hàm rất dùng sức.

Như muốn đem tưởng niệm thống khổ của mấy ngày nay, cũng như sự tra tấn mà cô phải chịu đựng vừa rồi, lấy lại hết, Nguyễn Y Hàm cắn xuống một ngụm này đều thấy được máu, cô chưa bao giờ là một người nhẫn tâm, hiện giờ, cô chỉ nghĩ muốn tùy ý phát tiết.

Vết cắn này, thực sự để lại một cái gì đó.

Nguyễn Y Hàm nước mắt đều rơi xuống, cô nhìn một đạo dấu răng liền chua xót khó nhịn.

Cô nhớ lại quá khứ, Tiểu Hải lần lượt ở trên người cô lưu lại ấn ký, khi đó nàng có phải giống như chính mình bây giờ, thống khổ tuyệt vọng lại ẩn nhẫn hay không?
Có chút đồ vật, có chút cảm tình, nếu không phát sinh ở trên người mình, thật sự vĩnh viễn vô pháp lý giải.

Trước kia cô có bao nhiêu hỗn trướng cùng tàn nhẫn.

Tới buổi chiều.

Nguyễn Y Hàm chuẩn bị rời đi, tài xế đến, hắn đeo găng tay trắng, mặc vest, thấp giọng hỏi: "Nguyễn tổng, có mang theo hành lý không ạ?"
Nguyễn Y Hàm quay đầu lại, cô nhìn Tần Hải Dao ngồi ở trong tiểu viện, nàng không nói gì, chỉ sâu kín nhìn về phía trước, nhìn kỹ mới thấy đôi mắt phiếm hồng của nàng.

"Không cần."
Nguyễn Y Hàm nhẹ giọng nói, cô biết Tiểu Hải trong lòng bất an, liền đem hành lý lưu lại nơi này đi, có lẽ nàng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.

Trong viện truyền đến âm thanh ô tô gào thét rời đi.

Tần Hải Dao lập tức đứng lên, đi về phía trước mấy bước, trong mắt một mảnh mờ mịt, trầm mặc một lát, nàng lại cúi đầu, tay chậm rãi nâng lên, xoa dấu vết Nguyễn Y Hàm lưu lại trên vai nàng.

Có chút đau......!Chỉ là khả năng hồi phục của con người rất mạnh, hiện tại cảm giác đau đã không còn như lúc sáng.

Không biết tâm thái gì.

Tần Hải Dao ấn mạnh vào đó, cho đến khi vết sẹo rỉ ra một chút máu, nàng mới cười đến chảy nước mắt.

Đây là dấu vết duy nhất Nguyễn Y Hàm lưu lại.

Chứng minh rằng cô thực sự tồn tại.


Nguyễn tổng dọc trên đường đi đều có chút tinh thần không yên.

Sau khi trở về, cô lại chôn chân ở công tác, cũng không phải việc gì quan trọng, nhưng có rất nhiều văn kiện cần cô ký tên.

Còn có một số hội nghị chính thức cần phải tự mình tham dự.

Người đến văn phòng ra vào liên tục, mãi đến tận buổi tối, Nguyễn Y Hàm mới thở ra một hơi.

Trên đường về nhà.

Cô mệt mỏi dựa vào thành ghế, bà nội cũng đã sớm thúc giục người tới rất nhiều lần, cô phải trở về nhìn xem.

Trên đường đi, cô cầm điện thoại lên xem mấy lần, trong đó có lưu số điện thoại hiện tại của Tiểu Hải, chỉ khi đến nơi, cô mới gửi một tin nhắn đơn giản.

—— Đã đến, đừng nhớ mong.

Không còn gì khác, Tiểu Hải trả lời cũng rất đơn giản.

—— Về sớm, tưởng niệm.

Chỉ bốn chữ này, làm Nguyễn Y Hàm hận không thể lập tức liền rời đi.

Trong đại viện của Nguyễn gia, đèn đuốc sáng trưng, Nguyễn nãi nãi chống quải trượng ngồi ở trên sô pha, Tần nhị gia cùng Tần Di cũng đều ở đây, Tần Di khó được thu liễm bướng bỉnh, nàng cũng hơi có chút thấp thỏm ngồi ở kia.

Từ sau khi Tần Thấm chết, Nam Dương bị chính phủ vào cuộc điều tra, vô luận là về mặt danh tiếng hay truyền thông thì đều đã tệ hơn trước rất nhiều, nếu không phải có Nguyễn gia giúp đỡ, sẽ rất khó để vượt qua chuyện này.

Ba người đều không có nói chuyện.

Mãi cho đến khi Nguyễn Y Hàm mở cửa bước vào, cả ba người lập tức đứng lên, như thể họ đã được huấn luyện.

......!
Nguyễn Y Hàm biết bọn họ đều rất sốt ruột cùng lo lắng, bức thiết muốn biết tin tức của Tiểu Hải, cô uống một ngụm nước, chậm rãi đem chi tiết mấy ngày nay ở chung với Tiểu Hải, tình trạng tinh thần và thể chất của nàng nói qua một lần.

Nguyễn nãi nãi nghe xong vành mắt đều đỏ, Tần nhị gia cũng nhịn không được rơi lệ, từ sau khi Tần Thấm chết, trong lòng hắn vẫn luôn áy náy, không phải đối với bà ta, mà là đối với Tiểu Hải, trong khoảng thời gian này cả người gầy đi không ít.

Tần Di càng khóc nức nở không thôi, "Chị họ......!Thật sự sống không dễ dàng."
Nhìn cảm xúc ba người ổn định lại một chút, Nguyễn Y Hàm gật đầu: "Con ngày mai sẽ trở về."
Tần nhị gia lau khô nước mắt, hắn nhìn Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, con định xử lý tình cảm của con với Tiểu Hải như thế nào?"
Câu hỏi này là điều mà Nguyễn Y Hàm luôn nghĩ đến trong suốt thời gian qua.

Tần nhị gia có chút sốt ruột: "Tiểu Hải, đứa nhỏ này, tuy rằng không nhớ được quá khứ, nhưng con cũng nói, tính cách, thói quen trong xương cốt của con bé chưa từng thay đổi, nó đối với con......!Đối với con......"
Tần nhị gia vẫn luôn là người có tính cách quyết đoán, hắn rất muốn nói với Nguyễn Y Hàm, cô nhất định không thể phụ bạc nàng.

Nhưng rốt cuộc giữa các nàng là huyết hải thâm thù, dù sao cũng là Tần gia có lỗi với gia đình cô, hắn có tư cách gì nói như vậy?
Tần Di phản ứng mau, "Chị họ hiện tại có phải rất không tự tin hay không? Cho rằng chính mình chỉ là một thôn nữ?"
Nàng hiểu biết Tần Hải Dao, lấy thủ đoạn của chị họ, tuy rằng giữa hai người vẫn còn uẩn khúc, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thu phục được Nguyễn Y Hàm.

Điều quan trọng nhất hiện tại là thân phận không bình đẳng.

Một người là tổng tài cao cao tại thượng, một người là bác sĩ nông thôn bình thường.

Giữa các nàng thật sự chênh lệch quá nhiều.

Không trách Tần Di thế tục, nàng ở giới giải trí ra tới, tự nhiên hiểu rõ thế nào là thói đời bạc bẽo.

Thân phận không bình đẳng, tự nhiên sẽ làm suy yếu lòng tự tin của con người.

Nguyễn Y Hàm ngồi ở trên sô pha, cô cởi áo khoác, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Em muốn đưa tiền cho cô ấy sao? Bằng phương thức gì?"
Tần Di mắt trợn trắng, "Trúng vé số không được sao?"
Nguyễn Y Hàm:......!
Nữ nhân của Tần gia có phải đều nhanh mồm nhanh miệng như vậy không?
Nguyễn nãi nãi, Tần nhị gia, Tần Di nằm trong số ít người gần gũi nhất với ký ức xám xịt của Tiểu Hải, cho nên Nguyễn Y Hàm không dám mạo hiểm, cô muốn hòa hoãn một chút mới để Tiểu Hải nhìn thấy bọn họ, đến nỗi Tần Di ồn ào cái gì phải vì chị họ khôi phục thân phận địa vị, cô cũng không có phản ứng.

Nguyễn Y Hàm cân nhắc, nếu để Tần Di nhìn thấy Tiểu Hải hiện tại đã trở thành dạng gì, nàng sẽ không còn lải nhải nữa.

Bác sĩ Tần lúc này, có thể so với Tần tổng trước kia lợi hại hơn rất nhiều, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.

Còn sợ nàng bị khi dễ sao? Không bị nàng ăn liền tốt rồi.

Quả thật, Tần tổng ở rừng già núi sâu không còn như trước nữa, thoát khỏi những ràng buộc đó, muốn làm gì thì làm.


Tần Hải Dao trong xương cốt vốn không phải là một người nhu nhược, nhưng hôm nay, chỉ mới một buổi chiều đã khiến cho nàng đứng ngồi không yên, trong lòng dày vò.

Đặc biệt là khi nàng nhìn vào khoảng trống trên điện thoại, cảm thụ được Nguyễn Y Hàm sau khi trở về liền nghiễm nhiên có một loại "Trời cao hoàng đế xa", "tự do bay nhảy", cư nhiên lòng lang dạ sói gửi cho nàng một tin nhắn qua loa liền cái gì cũng không nói nữa, nàng có điểm tức giận rồi.

Xem nàng là cái gì?
Không khí sao?
Cắn người xong liền không nhận?
Khương Trăn Nguyệt cùng Lạp Trân vẫn rất đau lòng nàng, sợ nàng cô đơn, hai người chuẩn bị một ít bánh Tsampa(*) Tây Tạng cho Tần Hải Dao nếm thử.

(*) Bánh Tsampa: Đây là một trong những loại đồ ăn chính đặc sắc của Tây Tạng, được làm từ lúa mạch hoặc đậu Hà Lan sau khi đã xào chín, đánh nhuyễn với trà bơ, viên thành bánh.

Cũng có thể làm với trà mặn, sữa chua hoặc rượu lúa mạch.

Tsampa làm không thành công lắm, nó gần giống như là màn thầu.

Nhưng hiện tại đối với Tiểu Hải mà nói, ăn cái gì cũng giống nhau, ăn không biết mùi vị gì.

Khương Trăn Nguyệt bưng một chén rượu lúa mạch vùng cao, "Không có việc gì, cậu ấy sẽ trở lại vào tối mai hoặc sáng hôm sau."
Người trong lòng một khi có chờ đợi thật sự không giống nhau.

Trước kia, mỗi đêm, Tiểu Hải đều sẽ ngồi trong sân hưởng thụ sự mát mẻ, nàng thích nhất chính là ngắm sao trời cùng ánh trăng, nàng tựa vào ghế chậm rãi nhìn nó, một câu cũng không nói, thật giống như thiếu mất linh hồn.

Thậm chí, đôi khi Khương Trăn Nguyệt có một loại ảo giác, nếu nàng ấy không gọi Tần Hải Dao, nàng liền sẽ bất động giống như tượng đá rồi biến mất.

Mà hiện giờ, trong mắt nàng có ánh sáng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, chốc lát vui vẻ, chốc lát lại rối rắm, chốc lát liền phức tạp.

Nghiễm nhiên chính là một loại......!Bộ dáng của thiếu nữ đang rơi vào lưới tình.

Tần Hải Dao nhìn Khương Trăn Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Nguyệt Nguyệt, cô nói chị ấy là một tổng tài."
Khương Trăn Nguyệt gật đầu, theo bản năng cầm chén muốn đi, Tần Hải Dao lại hỏi nàng ấy, "Là dạng công ty gì?"
Khương Trăn Nguyệt do dự một chút.

Kẻ hai mặt gì đó, không phải phong cách của nàng ấy.

Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nguyệt với làn sóng lăn tăn trong mắt, giọng nói cũng run rẩy: "Nguyệt Nguyệt, cô là người bạn duy nhất của tôi."
Nàng ấy hiện tại thật sự bội phục Nguyễn Y Hàm, cô rốt cuộc làm sao có thể chịu đựng được khi bị Tiểu Hải nhìn với ánh mắt như vậy, cảm giác hận không thể lập tức đem tâm đào ra cho nàng, đúng rồi, người bạn duy nhất, nàng muốn cái gì đều được.

"Chủ công ty giải trí."
Âm thanh của Khương Trăn Nguyệt có điểm bất đắc dĩ, Tần Hải Dao nghe xong như có như không cảm thán: "Công ty giải trí......!Hẳn có không ít mỹ nữ."
Khương Trăn Nguyệt:......!
Không có, nàng ấy không có nói như vậy.

Nguyễn tổng tuyệt đối sẽ trả thù.

Bất quá mỹ nữ thật sự không ít.

Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt Khương Trăn Nguyệt: "Mấy năm nay, chị ấy từng có nữ nhân nào khác không?"
Khương Trăn Nguyệt:............!
Không có, tổ tông ơi, liền một nữ nhân là nàng, nửa cái mạng đều sắp không còn, cô chỗ nào có tinh lực lại đi có được người khác.

Mắt thấy Khương Trăn Nguyệt không nói lời nào, Tần Hải Dao đứng lên, Khương Trăn Nguyệt vừa thấy có chút sốt ruột: "Đi đâu vậy?"
Tần Hải Dao nhìn nàng ấy nhàn nhạt nói: "Cô không nói cho tôi, tôi tự mình đi hỏi chị ấy."
Khương Trăn Nguyệt:......???
Trả đũa, đảo khách thành chủ, Tần tổng thật sự tu luyện cử thế vô song.

Bác sĩ Tần sắc bén nhanh chóng thu dọn hành lý, nàng lại tốn số tiền lớn, lần đầu tiên trong đời bắt chuyến xe đêm từ nông thôn lên thành thị.

Cũng không biết một nữ nhân như nàng chỗ nào lại có quyết tâm lớn như vậy, nói đi liền đi.

Khương Trăn Nguyệt cả người đều không nói nên lời, nàng ấy buồn bực đi theo một bên, thỉnh thoảng ngồi ở phía sau uống một ngụm rượu.

Đúng vậy, Hoàng Thượng không vội nhưng thái giám gấp, nàng ấy phải đi theo, nếu xảy ra chuyện gì, còn có biện pháp giải thích.

Tần Hải Dao cảm giác được nàng ấy bất mãn, nàng xoay người nhìn Khương Trăn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, uống ít một chút."
Khương Trăn Nguyệt hừ lạnh, hiện tại biết quan tâm mình? Nếu không phải nàng cứ như vậy muốn đi, mình sẽ đến nỗi mượn rượu tiêu sầu sao?
Nàng ấy thở dài, lại đi sờ điếu thuốc trong túi.

Tần Hải Dao: "Tôi nghe nói người thành phố đều rất văn minh." Nàng nghĩ về những gì mình đã đọc trong sách, "Ít uống rượu, ít hút thuốc, văn minh hơn hẳn chúng ta."

Khương Trăn Nguyệt:..................!
Ô ô.

Nguyễn tổng, nhanh trở về quản nữ nhân của cô đi, nàng ấy sắp không thể chịu đựng được nữa.

Loại xe đưa đón này không thể so sánh với xe riêng của Nguyễn tổng.

Lảo đảo lắc lư, lăn lộn tới buổi sáng ngày hôm sau mới đến nơi.

Ngồi xe khách đường dài như vậy là tra tấn người nhất, nhưng Tần Hải Dao lại rất hưng phấn, nàng một đêm đều không có ngủ, trong đầu đều là bộ dáng của Nguyễn Y Hàm.

Khương Trăn Nguyệt nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ, Tần Hải Dao nhìn nhìn, đem đầu nàng ấy đặt ở trên vai chính mình để nàng ấy ngủ thoải mái hơn, nàng nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cô, Nguyệt Nguyệt, thực xin lỗi."
Trên đời này, không có việc tốt gì là vô duyên vô cớ.

Mặc kệ Nguyệt Nguyệt đối xử với nàng là thật hay giả, mặc kệ tình bạn trước đây của hai người là gì, nàng đều rất cảm kích và biết ơn Khương Trăn Nguyệt, tình cảm mà cả đời này nàng trả cũng không hết.

Nghĩ đến bộ dáng không cam lòng của Lạp Trân khi bị bỏ lại ở nhà, Tần Hải Dao hơi mỉm cười.

Mọi thứ ở thành thị đều khác xa so với nông thôn, những tòa nhà cao tầng sừng sững, không khí thoang thoảng sương mù, gần đến đường lớn liền có khá nhiều người.

Tần Hải Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, kỳ thật trước khi đến, nàng cho rằng chính mình sẽ hoảng loạn, nhưng khi thật sự đến đây, không biết vì cái gì, nàng cư nhiên cảm thấy rất quen thuộc.

Chiếc xe lao về phía trước.

Đi ngang qua cao ốc Nam Dương, trái tim của Tần Hải Dao động một chút, nàng quay đầu nhìn lại.

Đi đến một đoạn đường khác.

Tần Hải Dao nhìn ngã tư phía trước, trong lòng thầm nghĩ nên rẽ phải.

Quả nhiên, chiếc xe rẽ sang phải.

Lại đến phía trước, Tần Hải Dao dựa vào bản năng biết đường, cư nhiên giống như một tấm bản đồ.

Suy đoán trong lòng nàng giống như một tấm lưới dày đặc, đan vào càng ngày càng chắc chắn, như muốn bao phủ tất cả những gì đã từng bị phong ấn.

Kỳ thật, Khương Trăn Nguyệt muốn nói trước với Nguyễn Y Hàm một tiếng, nhưng Tần Hải Dao không đồng ý, nàng nói muốn nhìn xem công tác ngày thường của Nguyễn tổng.

Khương Trăn Nguyệt biết Tiểu Hải cố chấp, nàng ấy chỉ có thể yên lặng ở trong lòng vì Nguyễn tổng cầu nguyện, đứng đắn, Nguyễn tổng, đứng đắn đi, đứng đắn công tác đi.

Nhưng ông trời luôn thập phần tàn nhẫn với Nguyễn tổng.

Giờ phút này, Nguyễn tổng đúng thật là đứng đắn công tác.

Cô đang gặp một giám đốc bộ phận đến từ Nam Dương, trao đổi về người sẽ được giới thiệu vào nửa cuối năm nay.

Nghệ sĩ muốn nổi tiếng có nổi tiếng, muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn tài nguyên có tài nguyên, một đám đều là đơn vị liên quan, trước tiên cùng Nguyễn Y Hàm chào hỏi qua.

Chỉ là trọng tâm của Ức Dương mùa này là một chương trình tạp kỹ, chỉ có ba vị trí hoàng kim, nhưng lại bắt buộc phải có năm người, trong đó có Vương Địch.

Nguyễn Y Hàm suy nghĩ một lúc, để công bằng, cô đã gọi cho cả đạo diễn và người phụ trách của Nam Dương, yêu cầu họ lựa chọn theo khí chất, hình tượng và tính cách phù hợp để tham gia chương trình tạp kỹ.

Lấy mức độ kiểm soát công ty hiện tại của cô, không cần thiết giống như trước đây làm ra quyết định gì cũng đều phải tham khảo ý kiến của người khác, Nguyễn tổng hiện tại đang cân nhắc nhiều hơn về sự phát triển lâu dài của công ty.

Các tiết mục trong buổi biểu diễn này đều là của Ức Dương, cô nghĩ thuận tiện mang theo vài nghệ sĩ Nam Dương bên kia, tuy rằng Tiểu Hải không trở lại, nhưng cô không thể để xí nghiệp ở trong tay cô ngã xuống, cô phải vì nàng bảo vệ Nam Dương, nếu có một ngày, Tần Hải Dao nhớ lại hết thảy, thời điểm nàng trở về, Nguyễn Y Hàm muốn cho nàng hết thảy như cũ, thậm chí so với trước đây càng thêm bằng phẳng.

Thời điểm đạo diễn tới, thực hiểu chuyện đứng ở cửa cùng người của Nam Dương hút thuốc, hắn hạ giọng hỏi: "Bên cạnh Nguyễn tổng có người sao?"
Hiện tại giới giải trí ai không biết Nguyễn tổng? Hắn tự nhiên là muốn lấy lòng.

Nói cái gì định vị tiết mục, cách tuyên truyền đưa nó vào, một vài chủ đề hot dù không gây tiếng vang lớn thì cũng không tệ.

Đó cũng là một sự trùng hợp.

Khương Trăn Nguyệt mang theo Tần Hải Dao một đường thuận lợi đi vào, mặc dù nàng ấy đã từ chức, nhưng mặt mũi chính là cách nhanh nhất để ra vào.

Trước khi đến, Tần Hải Dao còn cố ý ở dưới lầu mua bánh tart trứng mà Nguyễn Y Hàm thích ăn nhất.

Ai không biết Khương đại tiểu thư là thư ký nổi tiếng táo bạo nhất trước đây của Nguyễn tổng? Đừng nói người bình thường, ngay cả Nguyễn tổng cũng e ngại ba phần.

Tần Hải Dao một đường đi, một đường xem, có không ít người giật mình muốn chào hỏi nàng, đều bị ánh mắt của Khương Trăn Nguyệt giết trở về.

Mọi người đều biết Nam Dương xảy ra vấn đề, hiện tại công ty là do Tần nhị gia làm chủ, mọi người đã thật lâu không thấy Tần tổng, hiện giờ, nàng ăn mặc thoải mái như ở nhà liền tới đây, đây là......!Cải trang vi hành sao?
Dù sao Ức Dương bắt đầu lập nghiệp cũng là một công ty giải trí.

Nơi này lại là tổng bộ, dù là lễ tân hay cấp bậc trưởng phòng, tất cả đều ăn diện đặc biệt tinh xảo, chỉnh tề, nổi bật, và đầy mùi nước hoa.

Tần Hải Dao khắp nơi nhìn nhìn, nàng trầm mặc không nói gì.

Khương Trăn Nguyệt nhìn có điểm đau lòng, "Nơi này dù sao cũng là công ty giải trí......"
Nàng ấy muốn an ủi Tiểu Hải, ai biết, Tần Hải Dao nhìn nàng ấy nhàn nhạt nói: "Bất quá chỉ như vậy."
Cái gì?
Khương Trăn Nguyệt kinh ngạc nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao uyển chuyển thân thể, nàng nhìn Khương Trăn Nguyệt: "Tôi cảm thấy không ai đẹp bằng tôi."
Khương Trăn Nguyệt:..................!

Tần tổng quả thật cực kỳ tự tin.

Tần tổng tự tin cùng với thư ký táo bạo Khương đại tiểu thư mới vừa đi đến cửa văn phòng Nguyễn tổng, liền nhìn thấy đạo diễn đang ngồi xổm hút thuốc bên cạnh người của Nam Dương.

—— Bên cạnh Nguyễn tổng có người sao?
Người nọ tên Lận Dương đã từng là trợ thủ đắc lực đi theo bên người Tần Hải Dao, hắn gật gật đầu: "Ừm, có Vương Địch, ngài chú ý một chút, nghe nói lúc trước còn có tin đồn với Nguyễn tổng."
Vương Địch rất thông minh, một đường này đều được Nguyễn Y Hàm tuân thủ hứa hẹn, cho nên tự nhiên trong giới có không ít người suy đoán mối quan hệ của hai người.

Thân phận của Nguyễn tổng, đương nhiên không thèm giải thích, mà Vương Địch mỗi khi bị phóng viên hỏi tới, nàng luôn ái muội mỉm cười.

Nàng ấy cần tấm lưới bảo hộ này.

Đã thế, giữa hai người thường xuyên qua lại, ngay cả người bên cạnh cũng nhịn không được bàn tán xôn xao.

Còn có một điểm trí mạng nhất, Vương Địch thật sự từ bề ngoài nhìn rất giống Tần Hải Dao.

Khương Trăn Nguyệt vừa nghe khụ một tiếng.

Đạo diễn kinh ngạc hỏi: "Vương Địch? Còn không phải là người do Nguyễn tổng một tay nâng lên sao?"
Lận Dương gật đầu, hắn đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng ho khan nên nhìn thoáng qua, thời điểm khi nhìn đến Tần Hải Dao, hắn sợ tới mức tay run rẩy, khói bụi đều muốn thiêu đốt, hắn lập tức đứng lên.

Tần, Tần tổng???
Nàng như thế nào sẽ ở chỗ này?
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nàng không biết tại sao, vào lúc này, nàng chỉ muốn tát vào mặt hắn một cái.

Khương Trăn Nguyệt liếc trắng người không có nhãn lực, nàng ấy kéo Tần Hải Dao rồi chỉ vào cánh cửa đang mở: "Ở bên trong."
Tần Hải Dao bước tới, nàng không trực tiếp đi vào, mà lại đứng ngay kẹt cửa nhìn nhìn.

Vương Địch tới rất sớm.

Nàng ấy đã sớm biết tính cách của Nguyễn tổng, tiến vào cũng không nói nhiều, chỉ pha một ly cà phê cho Nguyễn Y Hàm, ôn nhu đưa cho cô.

Vương Địch mặc một chiếc váy đen hở lưng, tóc dài xõa trên vai, gợi cảm vô biên, nàng ấy dán Nguyễn Y Hàm rất gần, gần đến nỗi khoảng cách kia làm Tần Hải Dao trong lòng muốn phát ra hoả khí.

Nguyễn Y Hàm nhận lấy nó và đặt sang một bên, cô cúi đầu lật xem tư liệu, lực chú ý không ở trên người Vương Địch.

Vương Địch nhìn cô như vậy, trong mắt hiện lên sự dịu dàng và ngưỡng mộ.

Nàng ấy càng leo lên cao liền càng thích Nguyễn Y Hàm, nàng biết trong lòng Nguyễn Y Hàm có người, chuyện này cũng không gây trở ngại việc nàng thích cô, hơn nữa Vương Địch biết chuyện của Tần gia, đến bây giờ cũng không có ai nhìn thấy qua Tần Hải Dao, có lẽ, trời xanh không phụ lòng người, chung quy có một ngày, Nguyễn tổng sẽ bị sự thâm tình của nàng đả động không chừng.

Không khí dường như lạnh đi vài độ.

Khương Trăn Nguyệt khụ một tiếng, "Tiểu Hải, bọn họ không có gì."
Nay đã khác xưa.

Tần Hải Dao cái gì cũng không nhớ rõ.

Nếu nói lúc trước, mọi người đều biết Nguyễn Y Hàm trợ giúp Vương Địch là bởi vì đã từng hứa hẹn, còn có một phần là bởi vì nàng ấy giống Tiểu Hải.

Nhưng hiện giờ, đối với ký ức trống rỗng, Tần Hải Dao liền bất đồng.

Vương Địch giống nàng, nàng lại làm sao không giống Vương Địch?
Nếu bị hiểu lầm như vậy, nó không phải là một sự hiểu lầm nhỏ.

Tần Hải Dao hơi mỉm cười, nàng ôn nhu nói: "Tôi không tức giận, tôi một chút cũng không tức giận."
Nàng vẫn cầm trên tay bánh tart trứng mua cho Nguyễn Y Hàm, chiếc bánh còn nóng hổi nằm trong hộp đã bị Tần Hải Dao ép đến đáng thương.

Khương Trăn Nguyệt nhìn cái hộp liền nuốt một ngụm nước miếng.

Đạo diễn có chút kinh ngạc, hắn kéo Lận Dương hỏi, "Này là ai? Khí tràng lại mạnh mẽ như vậy?"
Hắn tưởng là nghệ sĩ, lại cảm thấy khí tràng quá lớn, tựa hồ không giống.

Tần Hải Dao lúc trước tiếp nhận Nam Dương thời gian cũng không dài, đạo diễn không có gặp qua nàng, Lận Dương mồ hôi đều muốn chảy xuống tới, hắn một câu cũng không dám nói.

Này là ai?
Đây là chính cung của Nguyễn tổng!
"Tại sao người còn chưa tới?"
Nguyễn Y Hàm có chút không kiên nhẫn, dùng ánh mắt rực lửa nhìn thư ký Phương Phỉ, "Chuyện này không phải đã được sắp xếp ổn thỏa sao?"
Cô hiện tại chính là tính tình nóng nảy như vậy.

Phương Phỉ sợ tới mức run run rẩy rẩy, cũng không dám nhiều lời, chạy nhanh đi ra cửa muốn gọi điện thoại thúc giục, nhưng ai biết, ngay khi cửa mở ra, liền sững sốt một chút: "Tần tổng? Khương tiểu thư? Hai người như thế nào tới đây?"
Tần Hải Dao giật mình, nàng ấy gọi mình là gì?
Nàng còn không kịp suy nghĩ lung tung, tiếng giày cao gót va chạm mặt đất nhanh chóng vang lên, cửa phòng bị Nguyễn Y Hàm mở ra.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tần tổng chắp tay sau lưng: Tiểu Nguyễn đồng chí, em tới kiểm tra công tác một chút.

Nguyễn tổng run run rẩy rẩy: Như thế nào, lãnh đạo?
Tần tổng: Chị đáng chết.

Nguyễn tổng:.......