Hạ Trừng và Lưu tiên sinh đi vào vườn, bưng lên chén rượu của riêng mình, nghiêm trang nhìn lén.
Nói thật, cô thật sự được mở rộng tầm mắt, nhìn xem người ta thế nào là ăn chơi, trước kia cô thật đúng là không hiểu được cách hưởng thụ cuộc sống.
Cô liền không khỏi nhớ đến khoảng thời gian quá khứ ở Tô Gia kia, ngay cả mấy người bạn bè của cô cũng không thể thường xuyên liên lạc được.
Trong thế giới nhỏ bé ấy của cô, ngoại trừ Tô Hằng và các con thì chính là ba chồng mình.
Quá nhỏ hẹp, cô lại coi cuộc sống sinh hoạt gia đình hạnh phúc, nhưng cũng chỉ là như vậy.
Thật ra cô chính là con ếch ngồi trong đáy giếng, chưa hề được nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài.
Hạ Trừng không nói tiếng nào quan sát những người khác, cũng không hè chú ý đến Lục Trí Viễn cũng không nói tiếng nào quan sát cô.
Rốt cuộc, thời gian party du thuyền đã đến cao trào.
Dựa theo kịch bản gốc, lúc âm nhạc chuyển bài, phục vụ sẽ đưa lên rượu mới và chiếc nhẫn dùng để cầu hôn. Từ Nình sẽ nhận được ly rượu có chứa nhẫn bên trong.
Trong lúc cô ấy đang ngạc nhiên phát hiện, thì bốn phía sẽ bắn pháo hoa lãng mạn lên, tiếp theo mọi người hô to thúc giục cô đáp ứng lời cầu hôn của Sỹ Hào.Nhưng mãi cho đến khi âm nhạc vang lên xong, trong ly rượu trống rỗng, Từ Ninh phảng phất không có phát hiện ra chuyện gì, còn thình thoảng quay đầu cùng Hạ Trừng nói chuyện phiến.
Chờ mãi chờ mãi, Trịnh Sỹ Hào bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Sắc mặt anh ta phút chốc tái xanh, quay bả vai của Từ Ninh hỏi: “Bảo bối, em có sao không? “
Từ Nình ôm lấy bụng mình nói: “Anh không hỏi em cũng không để ý đến, hình như dạ dày của em có chút trướng.”
Cô ấy giả làm dáng nôn mửa, dọa Trịnh Sỹ Hào nhảy dửng từ trên ghế lên, lôi kéo Từ Ninh chạy vào nhà vệ sinh.
Thời điểm bọn họ chạy đi, Từ Ninh vẫn không quên quay đầu lại nhìn Hạ Trừng nháy mắt mấy cái.
Lục Trí Viễn lắc đầu thở dài: “Bạn thân của em thật lợi hại, dọa Trịnh Sỹ Hào căng thẳng.”
Hạ Trừng nói: “Đừng nói anh không có trách nhiệm trong chuyện này, anh là bạn người ta, thế mà không biết khuyên anh ta một chút?”
Lục Trí Viễn cười to: “Đó là em không biết, Trịnh Sỹ Hào bình thường muốn cưới vợ, muốn đến tính tình phát điên rồi, ai có biện pháp khuyên được anh ta?”
Hạ Trừng im lặng, nhưng trong nội tâm cô thật ra vô cùng hâm mộ Từ Ninh.
Mặc dù hôn nhân không thể nào cam đoan được bất cứ thứ gì, nhưng ít nhất chuyện này của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu thương là vô cùng có thành ý.
Hồi tưởng lại kiếp trước, hồn ma Tô Hằng chưa từng cầu hôn cô, bọn họ có thể kết hôn với nhau là bởi vì bà nội ra lệnh, chẳng qua là bọn họ dựa theo nguyện vọng của bà lão mà làm thôi.
Hạ Trừng chưa từng yêu cầu, tóm lại cô là phụ nữ, giấu cảm giác mất mát ở trong lòng không biết tâm sự với ai.
Có thể gả cho Tô Hằng, cô hẳn là đã đủ hài lòng,vì sao còn muốn nghĩ đến những cái không có?
Cô có thể tưởng tượng một số người tự xưng là bậc thầy tâm linh sẽ thuyết phục cô như thế nào.
Mọi người hẳn nên nhìn vào những gì họ có chứ không phải những gì họ không có.
Lý luận nói thì rất đơn giản nhưng cô lại không làm được.
Điều cô muốn kỳ thật cũng không nhiều.
Không cần hoa tươi, bữa tối lãng mạn hoặc là những điều gì ngạc nhiên, Hạ Trừng chỉ hi vọng Tô Hằng có thể đích thân hỏi cô: “Trừng Trừng, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Đợi cô gật đầu đồng ý, hắn sẽ nói: “Anh rất vui khi em nguyện ý làm vợ của anh.”
Đáng tiếc mấy câu nói đó, cô đợi cả một đời cũng không chờ được.
Đợi rất lâu cũng chưa thấy Từ Ninh quay trở lại, Lục Trí Viễn dứt khoát mời Hạ Trừng đi tham quan phòng điều khiển.
Thuyền trưởng nhìn thấy bọn họ tiến đến, chủ động nhường vị trí bánh lái thuyền.
Lục Trí Viễn rất tự nhiên nắm chặt bánh lái, nhìn bộ dáng anh ta cũng rất xứng với chức danh thuyền trưởng.
Hạ Trừng cười hỏi: “Anh rốt cuộc có thể thể lái tàu được không đó? Đừng vì lòng hư vinh của mình mà không quan tâm đến toàn bộ sinh mệnh người trên tàu.”
“Không cần phải sợ hãi, anh có bằng lái thuyền.”
“Ngay cả mấy người ở đây đều có.”
“Chuyện anh biết còn rất nhiều, về sau sẽ chậm rãi nói cho em biết.”
Hạ Trừng biểu lộ cảm xúc nói: “Đám con ông cháu cha này thật đúng là biết cách ăn chơi.”
Lục Trí Viễn bật cười: “Bà cô, van xin em đừng nói khó nghe như vậy, anh không có đần như vậy, anh nghe được em đang tố cáo anh."
Hạ Trừng lắc đầu: “Em không dám.”
Lục Trí Viễn ở trong phòng điều khiển nói: “Gia tộc anh làm vận tải thuyền, đây là biểu tượng của công ty nhà anh, trong nhà mỗi người con trai đều phải thi để lấy giấy phép lái thuyền, đây là truyền thống. Ngoại trừ cái này ngoài ra mỗi người ít nhất phải có bằng thạc sỹ trong tay, nếu không đừng nghĩ đến việc trở về hệ thống công ty gủa gia tộc để làm việc.”
Hạ Trừng từng nghe qua chuyện nhà anh ta, chẳng qua cô chưa từng để ở trong lòng.
Hiện tại cô mới phát hiện, người ta có thể giàu tới đời thứ ba, vẫn là có chỗ hơn người.
Sự kỳ vọng vào việc tu luyện của con cái họ, người bình thường không thể nào so sánh được.
Lục Trí Viễn đột nhiên hỏi: “Em có muốn thử lái một chút không.”
Hạ Trừng vội vàng vẫy vẫy tay: “Anh đừng đùa tôi.”
“Có anh ở đây em lo lắng cái gì? Coi như anh không làm được thì phía sau còn có thuyền trưởng mà.”
Hạ Trừng nhịn không được dụ hoặc, cô đi về phía trước, nắm chặt bánh lái.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, mặc dù biển cả đen kịt một màu, không hề nhìn thấy được cái gì, nhưng trong lòng cô vẫn dâng lên một cảm giác thế giới là tham vọng để cô khám phá ngao du.
Chẳng trách những người đàn ông bình thường đều thích lái xe, nhiều tiền một chút thì học lái thuyền hoặc lái phi cơ, loại cảm giác khoái cảm vui thích này ngay cả phụ nữ là cô cũng mê muội vì nó.
Lúc cô đang say mê trong niềm thích thú lần đầu lái thuyền, Lục Trí Viễn đã lặng lẽ xê dịch bước chân, đứng ở phía sau cô, đưa hai tay qua, dạy cô làm thế nào mới có thể lái tốt chiếc thuyền.
Hạ Trừng ngược lại cũng không sợ khi hai người đứng sát nhau quá gần, Lục Trí Viễn là người có chừng mực, cũng vô cùng phong độ, đi cùng với anh ta, mặc kệ làm chuyện gì, đều cực kỳ thoải mái dễ chịu, anh ta sẽ không làm cho bạn cảm giác hèn mọn bất an.
Đó là cô nghĩ như vậy còn hồn ma Tô Hằng thì không nghĩ thế, cũng vì thế mà khi cô quay đầu lại chợt thấy bên trên cửa sổ thủy tinh có hiện lên một khuôn mặt quỷ âm trầm, cô giật mình kêu to tiếng lên.
Hạ Trừng và Lưu tiên sinh đi vào vườn, bưng lên chén rượu của riêng mình, nghiêm trang nhìn lén.
Nói thật, cô thật sự được mở rộng tầm mắt, nhìn xem người ta thế nào là ăn chơi, trước kia cô thật đúng là không hiểu được cách hưởng thụ cuộc sống.
Cô liền không khỏi nhớ đến khoảng thời gian quá khứ ở Tô Gia kia, ngay cả mấy người bạn bè của cô cũng không thể thường xuyên liên lạc được.
Trong thế giới nhỏ bé ấy của cô, ngoại trừ Tô Hằng và các con thì chính là ba chồng mình.
Quá nhỏ hẹp, cô lại coi cuộc sống sinh hoạt gia đình hạnh phúc, nhưng cũng chỉ là như vậy.
Thật ra cô chính là con ếch ngồi trong đáy giếng, chưa hề được nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài.
Hạ Trừng không nói tiếng nào quan sát những người khác, cũng không hè chú ý đến Lục Trí Viễn cũng không nói tiếng nào quan sát cô.