Cả phòng bệnh được sắp xếp lại một lần nữa, hộ sĩ treo một băng rôn hoan nghênh bên ngoài, bởi vì cấp trên có lãnh đạo sắp tới thị sát, còn có vài vị quan viên địa phương và một số ông chủ lớn của thương giới đi cùng.
Nghe nói cao tầng có ý đi xem bên này, bởi vì việc xây dựng một bệnh viện nhi vào lúc ấy, có thể xem như một sáng kiến không tồi.
Mấy năm sau, mới từ từ có các loại bệnh viện tổng hợp, tỷ như bệnh viện ung thư, bệnh viện cho người nhà,... lần lượt xuất hiện.
Hạ Trừng chỉ là một bác sĩ nằm viện, lúc những khách quý này tới, đương nhiên không cần cô ra mặt chiêu đãi.
Cô vẫn đang vội vàng làm việc của mình.
Một đám người mặc tây trang chậm rãi đi qua theo hộ sĩ, Hạ Trừng cúi đầu, cô không thích ứng phó với mấy hoàn cảnh này.
Tốt nhất cô bị xem như một người tàng hình, đừng ai phát hiện sự tồn tại của cô.
Lúc này, bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai cô.
“Hạ Trừng.”
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đang cong lên mang đậm nét cười.
“Lục Trí Viễn?”
Hạ Trừng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta:
“Không phải anh đang ở nước ngoài sao?”
“Anh trở về một lần, thật không ngờ, anh còn chưa kịp đi tìm em, đã gặp em ở đây rồi.”
Trên người Lục Trí Viễn mặc một bộ tây trang màu xám phẳng phiu vừa vặn, khiến cho anh ta có vẻ vô cùng bắt mắt giữa một đám người mặc tây trang đen.
Có điều nếu nói về tuổi tác, anh ta cũng chỉ lớn hơn Hạ Trừng có hai tuổi thôi, lúc đứng cùng với một đám người đáng tuổi cha chú, đương nhiên có vẻ vô cùng trẻ trung, tinh thần phấn chấn.
Lục Trí Viễn không thể nào buông tha cho một cơ hội tốt như vậy:
“Em làm việc ở bệnh viện này à?”
Nhưng bây giờ không phải thời gian để ôn lại chuyện xưa, sau lưng anh ta còn có một đám người, họ đang trợn to mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hạ Trừng ho nhẹ một tiếng:
“Anh đi làm việc của anh trước đi, sau khi xong việc, đợi đến lúc có thời gian rồi chúng ta tán gẫu.”
Lục Trí Viễn cười vô cùng vui vẻ, anh ta không nghĩ ngờ lại gặp lại cô lần nữa trong tình huống trùng hợp như vậy.
“Được, vậy cho anh số di động của em đi.”
Anh ta cũng không phải không trẻ tuổi, đương nhiên phải biết áp dụng biện pháp thẳng thắn nhất.
Cho dù Hạ Trừng muốn cự tuyệt cũng cảm thấy rất xấu hổ, dù sao có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ như vậy, trong đó còn có lãnh đạo bệnh viện của cô.
Cô lấy điện thoại đi động trong túi áo ra.
Lục Trí Viễn nhận lấy, gọi tới điện thoại của mình, sau đó phất tay nói với cô:
“Chúng ta tán gẫu sau nhé, em làm việc đi, anh không quấy rầy em nữa.”
Hạ Trừng thở dài, nói không quấy rầy nhưng thật ra đã quấy rầy rồi.
Bệnh viện cũng là một chỗ làm việc, những người thích lời ra tiếng vào không ít hơn thành phần tri thức ngồi trong phòng làm việc.
Trong bí mặt, luôn luôn có những người thích tô vẽ thêm những thứ vốn không có.
May mắn thái độ làm người của cô luôn luôn khiêm tốn, cũng không thích lấy việc tư của mình ra làm náo động.
Tuy nhiên mọi người thấy tò mò, nhưng cũng không dám đến hỏi cô.
Hạ Trừng vẫn tiếp tục gấp gáp đi làm việc của cô, cô có rất nhiều bệnh nhân nhỏ tuổi đang đợi cô qua khám.
Điểm khác biệt lớn nhất của phòng bệnh nhi và những phòng bệnh khác là, bên cạnh đại bộ phận trẻ con đều có người thân bầu bạn.
Chỉ cần tình huống của các trẻ có một chút không tốt, cảm xúc của bọn họ rất có khả năng sẽ không khống chế được.
Phần lớn người thân chỉ biết khóc, nhưng có một số người lại trút giận lên đầu nhân viên chữa bệnh và chăm sóc.
Cho nên một bác sĩ nhi tốt, không chỉ phải chữa được bệnh cho các bé, mà còn phải đồng thời trị liệu tâm lý cho người thân của các bé.
Cơ thể của trẻ con sinh bệnh, người lớn khó chịu trong lòng, Hạ Trừng ngoại trừ phải làm bác sĩ chuyên môn, còn phải thường thường sắm vai bác sĩ tâm lí, làm việc khai thông cảm xúc của ba mẹ các bé.
Dù sao phải có sự phối hợp của bọn họ, đứa trẻ mới thuận lợi tiếp nhận trị liệu.
Hạ Trừng đi vào phòng bệnh, chuẩn bị tiêm cho một đứa trẻ tên là Hà Dung.
Dung Dung vừa thấy cô mặc áo blu trắng thì đã sợ đến mức gào khóc.
Mẹ của cậu bé sống chết ôm chặt lấy cậu, để cậu bé không cựa quậy lộn xộn.
Hạ Trừng cầm đèn pin lên, soi từ dưới lên trên, xuyên qua làn da nơi bàn tay, giữa những mạch máu mảnh như sợi tóc kia, tìm ra một mạch máu thích hợp nhất.
Cô chỉ dùng một kim là đã xong, thế nên đứa trẻ cũng ít bị hành hạ.
Mẹ đứa trẻ nói:
“Bác sĩ Hạ, rất cám ơn cô, trong lúc bận rộn lại còn bớt thời gian tới tiêm cho Dung Dung.”
Hạ Trừng mỉm cười,
“Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi.”
Cô như đang làm ảo thuật, cầm lấy một chiếc bao tay y tế, gấp thành một con thỏ trắng nhỏ, sau đó lấy bút ra, vẽ mắt và miệng lên đó.
Không phải món đồ chơi gì đáng giá, nhưng chỉ cần các bạn nhỏ nhận được thì ai cũng vui vẻ cả.
Dung Dung trốn ở trong lòng mẹ mình, trộm nhìn con thỏ nhỏ.
Hạ Trừng nói:
- Dung Dung à, hôm nay cháu biểu hiện tốt quá, dì rất là thích cháu, dì tặng cho cháu một chú thỏ nhỏ, sau này cháu cũng thích dì có được không?
“Mẹ nói cháu không được lấy đồ của người lạ.”
Cậu bé nhút nhát nói, rất muốn lấy nhưng lại không dám lấy.
Mẹ cậu bé ở một bên cười:
“Không sao cả, dì Hạ không phải người xấu, dì ấy thích Dung Dung nên mới tặng quà cho con đó.”
Cuối cùng Dung Dung cũng vươn tay ra nhận con thỏ nhỏ kia, cũng nở một nụ cười rực rỡ với Hạ Trừng.
Cô sờ sờ đầu của Dung Dung, đi sang giường tiếp theo.
Trên giường này là một cô bé hơn một tuổi bị ngược đường tiết niệu, dẫn đến nhiễm khuẩn toàn thân, đang được bệnh viện dùng chất kháng sinh trị liệu.
Tương lai chờ cô bé lớn hơn một chút, nếu bệnh trạng không được cải thiện, còn phải tiến hành giải phẫu lần nữa, làm phẫu thuật chỉnh hình đường ra của ống dẫn niệu.
Mỗi giường mỗi đứa bé, đều tự mang một câu chuyện khiến người ta không đành lòng, nói cũng nói không xong.
Điều duy nhất Hạ Trừng có thể làm, là cố hết sức làm tốt công việc của mình, để cho bọn nhỏ chịu ít đau đớn một chút.
Bận rộn xong, cô trở lại chỗ của hộ sĩ, bắt đầu làm báo cáo bệnh án.
Có lẽ là cô quá chuyên tâm, cho nên không lưu ý rằng phía sau có một người đi đến, yên lặng nhìn bóng lưng khi cô làm việc.
Hạ Trừng khó khăn lắm mới đánh máy xong, xoa xoa cái cổ đã cứng ngắc của mình, rồi rất không thục nữ vươn vai cho đỡ mệt.
Cô ngửa đầu lên, mới này phát hiện Tô Hằng trẻ tuổi đứng ở đó.
“Ủa, sao bây giờ cậu lại đột ngột rảnh rỗi mà qua đây?”
“Sắp sáu giờ rồi có, có phải cậu bận rộn đến quên thời gian không?”
Hạ Trừng nhìn cửa sổ nơi xa, sự thật đúng là như vậy.
Sắp hoàng hôn rồi, vậy mà cô hoàn toàn không phát hiện.
“Đúng rồi, mình quên mất, cậu tới đây làm gì?”
Xuất phát thói quen làm bác sĩ, cô quan tâm hỏi:
“Chắc không phải cậu bị bệnh chứ?”
“Không phải.”
Tô Hằng nói:
“Cậu nhìn lại cậu đi, bận đến mức quên mất hôm nay phải đi ăn cơm chung với ba mẹ nuôi.”
Hạ Trừng nói:
“Mình nhớ chứ, có điều chuyện này cũng không thể giải thích, vì sao cậu lại xuất hiện ở đây.”
“Họ cũng có mời mình.”
Tô Hằng dừng lại trong một chốc, nhắc nhở cô:
“Mình là con nuôi của ba cậu, cũng là anh trai nuôi của cậu đó, mong cậu nhớ kĩ điều này trong lòng.”
Hạ Trừng không có lương tâm cười thành tiếng, ai mà ngờ quan hệ giữa cô và Tô Hằng nhỏ sẽ biến thành như vậy chứ?