Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 58




Giang Bích Lan hỏi: "Hạ Trừng, tôi hỏi cô có phải tử cung và ống dẫn trứng của cô bị viêm đúng không? cô mau mau mà đi chữa khỏi không."

Hạ Trừng trả lời qua loa "vâng" một tiếng, tử cung của cô không hề bị viêm, dòng người qua lại, nhưng chuyện đó là vết thương không bao giờ lành, cô không muốn nói chuyện này với bất kì ai.

Giang Bích Lan ngẩng đầu lên, một mặt cân nhắc hỏi: "Thai ngoài tử cung, nên không thể là nguyên nhân khác, đúng không?"

Lời không cần nói rõ, đã đủ khiến cho người ta cảm thấy nhục nhã.

Trong chớp mắt, Hạ Trừng có một loại kích động, cô muốn xông lên phía trước, xé tan cái miệng của người đàn bà kia.

Tại sao cô nghĩ cho Tô Hằng, bỏ đi đứa bé, nhưng trong miệng Giang Bích Lan cô lại thành loại phụ nữ sinh hoạt không biết kiềm chế như vậy.

Hạ Trừng trước đến giờ chưa bao giờ hận người nào đến như vậy, sự thù hận thâm trầm đó, như đã đi sâu vào trong xương cốt của cô.

Chỉ cần thấy Giang Bích Lan, cô liền sinh ra một cảm giác buồn nôn và chán ghét.

Nhưng nghĩ đến Tô Hằng vì cô mà làm nhiều việc, cô đột nhiên không biết nên làm như thế nào.

Giang Bích Lan nhưng vẫn không hề buông tha cho cô, cuối cùng vẫn nói một câu khiến cho cô bất động.

"Tô nhà nhà chúng tôi không cần một người phụ nữ không sinh được con."

Lời châm trích như vậy, một mực nói đến là thẳng thừng.

Sau này Giang Bích Lan châm chọc quá mức, nhiều lần ở trước mặt Hạ Trừng nhắc đi nhắc lại câu này, rốt cục cũng đã đánh gục lý trí của cô.

Thì ra ý chí của con người lại yếu ớt như vậy, căn bản vẫn là không chịu nổi dằn vặt, một khi dằn vặt quá mức, thì sẽ làm ra những hành vi không giống bình thường.

Bác sĩ có nói qua, thai ngoài tử cung cần tĩnh dưỡng đầy đủ 4 tháng, sau này mới có thể lại có con.

Có thể không tới tháng thứ ba, Hạ Trừng như phát rồ ở trong phòng mà quấn quýt Tô Hằng.

Cô giống như con chó bị dắt mũi, chỉ một lòng hướng về phía Giang Bích Lan mà chạy.

Một lần, hai lần còn được, liên tiếp mấy ngày liền, coi như người đàn ông có làm bằng sắt cũng không chịu được, huống chi lúc đó Tô Hằng vì chuyện công việc mà bận tâm mệt mỏi, một chút tâm tư cũng không muốn làm chuyện đó.

Những buổi tối đó, Hạ Trừng đều là tự cởi hết quần áo của anh, dùng miệng từ từ làm cho anh thoải mái, mới bò lên làm tiếp.

Anh lúc đó đều là trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nhíu mày nói: "Trừng Trừng, anh rất mệt, em để anh ngủ có được không?"

Cô hoàn toàn không nghe lời anh nói, tiếp tục làm chuyện mà mình muốn làm.

Cuối cùng vào đêm đó, Tô Hằng thực sự là tức giận rồi, anh làm sao cũng không chịu, lúc Hạ Trừng lại muốn giở trò cũ, anh rốt cục cũng không nhịn được mà đem cô đẩy ra.

"Đủ rồi, anh nói đủ rồi, anh không muốn làm, Trừng Trừng, em rốt cục là làm sao vậy? Làm sao mà em trở nên kì quái như vậy?"

Hạ Trừng cảm thấy lúng túng, cô ở trong bóng tối gào khóc.

Tô Hằng thở dài, kéo đầu cô đặt lên bả vai mình, "mẹ anh ép em có phải không? em đừng để ý đến bà ấy, anh sẽ không để bà ấy làm tổn thương em đâu."

Hạ Trừng cả người run lên, lời an ủi ấy nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, không có một chút giúp đỡ nào cả.

Có thể vào lúc cô tuyệt vọng nhất, cô vẫn phải nỗ lực mà nắm chặt lấy dây thừng cứu mạng này, bằng không cô nhất định sẽ sụp đổ mất.

Tô Hằng vỗ về tóc của cô, "con cái cố gắng rồi cũng sẽ có, em đừng đừng đem bản thân mình bức quá, như vậy đối với sức khỏe của em sẽ không tốt, nếu như không được nữa, chúng ta đi làm thụ tinh ống nghiệm, muốn sinh con, đều có thể tìm cách giải quyết mà."

Hạ Trừng không nói, chỉ biết khóc, nước mắt không có cách nào kìm lại, cứ thế rơi xuống.

Cô không hề biết rằng mình đã bị trầm cảm hậu sản.

Lúc đó, cô và Tô Hằng đều không hề biết rằng, thai ngoài tử cung và sinh con đều giống nhau.

Kỳ thực, phụ nữ chỉ cần mang thai, hormone trong cơ thể sẽ thay đổi, vì vậy thai ngoài tử cung cũng sẽ có những biểu hiện mà sinh nở bình thường hay có.

Sau chuyện đó, lại qua hai tháng, Hạ Trừng rốt cục cũng được toại nguyện, cô xác định là đã mang thai.

Dựa vào thời gian thai kì để tính, thì chính là những ngày điên cuồng đó mà có.

Tuy rằng thời gian trải qua rất ngắn ngủi, nhưng cô cũng coi như đã được thử qua, cái gì gọi là chết khát mà vớ được bình nước.

Sau đó sức khỏe cô không những càng kém, đến tinh thần cũng luôn luôn không tốt, nguyên nhân hay là do vào thời điểm này mà có, nhưng muốn hỏi cô có đáng hay không?

Vì mẹ chồng cô Giang Bích Lan, vậy đương nhiên là không đáng, nhưng khi cô nhìn thấy đứa nhỏ khuôn mặt hồng hào, cô lại cảm thấy, đây là niềm hạnh phúc của cô, mặc kệ hi sinh nhiều hơn nữa, cô cũng cam tâm tình nguyện.

...(Hiện tại)

Một buổi sáng sớm, Hạ Trừng đẩy vành mắt đen, liền đến bệnh viện làm việc.

Những cơn ác mộng chỉ tồn tại vào buổi tối, đã không quá ảnh hưởng đến cô, nhưng ít nhiều nào đó vẫn quấy rầy đến giấc ngủ của cô

Lịch trình mỗi ngày của cô đều kín đến quá đáng, không có thời gian cho cô nghĩ nhiều.

Thông thường sau khi đến bệnh viện, Hạ Trừng sẽ làm chút chuyện công văn giấy tờ, lại cùng lãnh đạo khoa bộ bên trong cùng các bác sĩ mở cuộc hội thẩm, đương nhiên bọn họ là bác sĩ thực tập, không có quyền phát biểu, trừ phi các thầy giáo mà có yêu cầu đặc thù gì, thì mới để bọn họ làm bản báo cáo luyện tập một chút.

Sau đó cô cùng bác sĩ Triệu đi kiểm tra các phòng, thông thường đi kiểm tra như vậy, đều gần đến mười một giờ mới xong, nếu như bác sĩ Triệu ở phòng khám bệnh từ sáng sớm, vậy thì công tác kiểm tra phòng sẽ lùi lại đến buổi trưa.

Sau khi hết bận, Hạ Trừng vẫn chưa thể dừng tay để nghỉ ngơi, cô đẩy xe đi khắp các phòng bệnh để phát thuốc, hoặc là đến quan sát bệnh nhân xem có điều gì khác thường hay là không.

Có cơ hội, bác sĩ Triệu cũng sẽ cho cô đứng mổ hoặc là đến phòng đẻ.

Tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh mới được chào đời, Hạ Trừng cảm thấy đây là một chuyện rất cảm động.

Những sản phụ kia mỗi người họ đều giống như một đấu sĩ vĩ đại, vì con của mình, cắn chặt lấy hàm răng, ở trên đấu đài mà liều mạng.

Nhưng cũng có những chuyện bất hạnh, vẫn là do bản thân có vấn đề, không thể không bỏ đi đứa con của mình.

Những thai sản bị bỏ đi như vậy, sẽ được bỏ trong một cái túi, do bọn họ hoặc bác sĩ thực tập hoặc bác sĩ trực, đưa vào một cái tủ lạnh nhỏ để bảo tồn.

Có gia đình sẽ nhận về, phần lớn đều là do bệnh viện thống nhất tự xử lý.