Phó Mạn ở một bên cười: "Ông làm ba, sao so với người làm mẹ như tôi còn dong dài hơn thế."
Hạ Chấn Trì ho nhẹ một tiếng: "Tôi đây là quan tâm con gái, lẽ nào sai sao? Đâu có như bà, một câu nhắc nhở cũng không nói."
Người đàn ông già rồi kì thực cũng chỉ như đứa trẻ, một ngày tính cách đột nhiên bộc phát liền vô cùng thích gây náo loạn.
Thêm vào đó cơ thể vừa mới khỏi bệnh, giọng điệu nói chuyện của ông càng tùy hứng.
Nhưng may thay có Phó Mạn ở bên, bà sẽ luôn có thể thông cảm cho tính trạng của Hạ Chấn Trì.
Tình nghĩa vợ chồng đến già, bầu bạn bên nhau nửa đời, không thể nói là có thể bao dung cho mọi bí mật của nhau.
Bắt đầu từ khi bắt đầu chê đối phương không vừa mắt mình thì cuộc hôn nhân này sẽ tràn ngập nguy cơ.
Hạ Chấn Trì mới đi một lượt từ quỷ môn quan trở về, vì thế cho dù ông nói cái gì cũng tốt, nhưng Phó Mạn vẫn không quên chêu chọc ông một câu: "Có Kiến Minh ở đây, nó sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Trừng. Người làm ba như ông cứ lo tốt thân mình đã."
Hạ Chấn Trì cảm thán: "Con gái trường thành rồi, quan tâm thôi mà cũng bị ghét. Cuộc sống này đúng là không còn ý nghĩ gì nữa."
Hạ Trừng vẫn luôn im lặng, Nhạc Kiến Minh đứng bên cạnh cô, trên miệng vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Từ thời điểm này trở đi, Nhạc Kiến Minh không cần phải tìm bất cứ lí do gì cũng có thể mời Hạ Trừng ra ngoài.
Bọn họ không chỉ đi ăn, thỉnh thoảng cũng đi chơi ở vùng bên cạnh.
Hạ Trừng chỉ cần có thời gian cũng không từ chối lời mời của Nhạc Kiến Minh.
Tô Hằng thời trẻ không cố ý xuất hiện xung quanh Hạ Trừng nữa, bọn họ chỉ thỉnh thoảng tình cờ gặp bóng dáng của đối phương ở câu lạc bộ, hoặc là thư viện.
Dư Nguyệt Hoa từng nói với Hạ Trừng: "Nghe nói có một đàn em rất thích Tô Hằng, cô nàng không ngại trước mặt người khác mà chạy theo Tô Hằng lấy lòng."
Hạ Trừng mỉm cười: "Vậy cũng tốt, anh ta ở tuổi này rồi mà còn không yêu đương, còn đợi đến khi nào?"
"Cậu không bận tâm sao?"
"Sao tớ lại phải bận tâm?"
"Tớ tưởng cậu có ý với anh ta."
Hạ Trừng cười không nói gì, ý nghĩ như vậy, lúc đầu nhất định là có, dù sao hai người họ gần như có thể coi là cùng một người. Nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện tính cách hai người họ vô cùng khác nhau.
Dư Nguyệt Hoa lầm bầm nói: "Tớ còn cho rằng không có đứa con gái nào nhìn trúng anh ta chứ, quả nhiên ta đề cao nữ sinh trường mình quá rồi."
Hạ Trừng nói: "Sao cậu vẫn không bỏ qua cho anh ta."
Dư Nguyệt Hoa tự giễu: "Có lẽ do tớ quá dị ứng với tra nam, tớ không tin người như hắn có thể thay đổi."
Hạ Trừng chống cằm: "Có thể cậu nói cũng đúng, nhưng cậu cũng không thể xem nhẹ những cô gái tin bản thân mình có thể thay đổi họ được."
"Cơ bản chuyện này là không thể nào, hà tất gì phải lãng phí thời gian."
"Bác không phải cá, sao biết niềm vui của cá?"(*) Hạ Trừng cười: "Nói không chừng người ta còn rất hưởng thụ cảm giác cứu rỗi này."
Dư Nguyệt Hoa gật đầu: " Có lí, Tô Hằng đẹp trai như vậy, khéo đàn em còn tưởng mình chiếm được tiện nghi lớn dương dương đắc ý nữa ý chứ."
"Cậu là nhìn anh ta không thuận mắt, có điều cũng chẳng sao. Cả thế giới này luôn có vài người, cậu chỉ muốn tránh xa."
"Chính xác." Dư Nguyệt Hoa rầu rĩ: " Tớ không thể không nhạy cảm như vậy được. Vì tớ phải nhớ kĩ lời dạy, quạ nào cũng đen như nhau, sao tớ có thể không cẩn thận đây."
Hạ Trừng cầm tay cô: "Không, cậu phải tự cho bản thân mình cơ hội, con người không phải vừa sinh ra đã hiểu tất cả mọi chuyện. Chỉ khi cậu phải trải qua một vài chuyện không tốt đẹp mới học được yêu và được yêu."
Dư Nguyện Hoa cười thành tiếng: "Trừng Trừng, cậu giống như mục sư trong nhà thờ vậy,"
Hạ Trừng bất lực: "Tớ hiện giờ đổi sang Thần học có kịp không?"
Không biết có phải vì cô chưa bao giờ thực sự hiểu rõ chồng mình không hay bởi vì hiệu ứng bươm bướm, có thể sinh ra chuyể biến Tô Hằng này.
Ở trong mắt cô, bọn họ căn bẳn là hai người khác nhau, đương nhiên cũng cả tình cảm nam nữ.
Nhưng dù thế nào, những chuyện này cũng không liên qua đến cô.
Sau khi quyết định tự cho mình cũng như Nhạc Kiến Minh một cơ hội, Hạ Trừng biết có một vài chuyện nhất định phải buông bỏ.
Có lẽ Nhạc Kiến Minh không hề mang đến cho cô cảm giác rung động.
Nhưng như vậy thì có sao?
Chỉ cần tình yêu có rung động, hôn nhân mới không yên.
Cơ sở nền tảng của hôn nhân là tin tưởng tôn trọng lẫn nhau, cô và Nhã Kiến Minh đều có kinh tế riêng, tính khí cũng không tồi. cũng hiểu được thời điểm nào thích hợp để quan tâm đối phương.
Tình cảm nhạt như nước, muốn tình cảm sâu sắc khẳng định còn cần một quãng đường oanh oanh liệt liệt còn dài.
Cô nguyện ý mở rộng lòng tiếp nhận người đối xử tốt với mình.
Còn về Tô Hằng ở thời không này, cô mong muốn anh có thể có hạnh phúc của riêng mình.
Thái độ của Hạ Chấn Trì có chút nôn nóng, mỗi lần ông gọi điện thoại cho Hạ Trừng đều bảo cô nhất định phải đưa Nhạc Kiến Minh cùng về thành phố T.
Ông muốn chiêu đãi Nhạc Kiến Minh thật cẩn thận, làm tròn bổn phận chủ nhà.
Hạ Trừng cảm thấy mọi chuyện còn quá sớm, vì thế cô đều lơ đãng chuyển trọng tâm câu chuyện.
Thực ra không phải cô không thích Nhạc Kiến Minh, thời trẻ nếu như cô người đối tốt với cô như hắn, thì dù cho tâm trí cô có kiên định đến mấy cũng có thể sẽ sinh ra cảm giác rung động.
Có khi không cần đợi Nhạc Kiến Minh theo đuổi, cô sẽ giống như đàn em chạy theo sau Tô Hằng, cả ngày ở bên cạnh hắn.
Chỉ tiếc rằng cô đã qua giai đoạn đó.
Con người một khi đã lão luyện, đối với chuyện gì cũng điềm tĩnh như không.
Nói dễ nghe một chút, cô là bình tĩnh hòa nhã, nói khó nghe thì gọi là tâm tĩnh như nước.
Vì như thế nên cô luôn có cảm giác như mình mắc nợ Nhạc Kiến Minh, người như hắn xứng đáng có được người con gái tốt hơn.
Có điều so với sự lạnh nhạt của Hạ Trừng, Nhạc Kiến Minh không nghĩ cách hai người ở chung không sinh ra cảm giác hóa học là một vấn đề.
Cách họ gặp gỡ rất đơn giản, cũng rất trực tiếp. Nhạc Kiến Minh thậm chí còn chưa từng nhắc đến yêu cầu không hợp lí, hắn đối với cô tôn trọng trước sau như một.
"Công việc có gì khó hiểu không, có thể hỏi anh."
"Chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm phiền anh, em tìm bạn học hỏi là được rồi."
"Em đối với anh vẫn luôn rất khách khí."
Hạ Trừng nhìn hắn: "Như vậy không được sao?"
Nhạc Kiến Minh dựa theo thực tế mà trả lời: " Anh cho rằng theo đuổi mấy cô gái xinh đẹp như em, là một việc vô cùng khó khăn."
Hạ Trừng trịnh trọng nói: "Quả thực là vậy, anh trước tiên nên học làm thế nào vượt ngũ quan trảm lục tướng đi."
Nhạc Kiến Minh bị cô chọc cười: "Được, anh sẽ cố gắng."