Trong mắt ba mẹ, họ vẫn chỉ là trẻ con, không có tự do của bản thân, mỗi lần đến kì nghỉ hè chỉ có thể ngoan ngoãn về nhà điểm danh.
Tuy rằng nhà Tô Hằng và Hạ Trừng ở cùng một thành phố, nhưng muốn giống như ngày bình thường, ngày đêm có thể kè kè bên cạnh nhau là điều không thể nào.
Chủ nhật trước khi về nhà, hai người họ nằm trên giường, Hạ Trừng ôm eo Tô Hằng tay hắn ôm lấy bờ vai cô, lẳng lặng hút thuốc.
Hắn không nghiện thuốc lá, có lẽ vì do lo nghĩ về việc hai người phải xa nhau mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
Tô Hằng nói: "Em đừng gọi điện thoại đến nhà anh, anh sẽ tìm cơ hội gọi cho em."
Hắn không thể chắc chắn được khi mẹ nghe điện thoại của Hạ Trừng gọi đến có thể nói ra những lời gì, tình huống tốt đẹp nhất, có lẽ sẽ nói hắn không có ở nhà, còn xấu nhất là bà sẽ mắng nhiếc Hạ Trừng.
"Vâng." Hạ Trừng cố gắng lắm mới trả lời được.
Tô Hằng cảm thấy có dòng chất lỏng ấm áp từ lồng ngực chảy xuống.
Hắn cúi đầu, buồn bã nói: "Đừng khóc, hai tháng sẽ qua đi rất nhanh thôi."
Tô Hằng vừa an ủi cô vừa ôm lấy bàn tay cô đang run lên, trong lòng hắn cũng vô cùng khó chịu, hốc mắt cũng xuất hiện những tia đỏ nhưng hắn lại che giấu rất tốt.
Hạ Trừng buồn bực mà lật người lên trên người hắn, giống như gấu Koala dán vào lồng ngực hắn, ôm hắn thật chặt.
Tô Hằng ngập ngừng vuốt tóc của cô cùng với tấm lưng trơn bóng.
Kỳ thực, họ đã ở chung với nhau lâu như vậy, việc nên làm hay không nên làm họ cũng đã làm gần hết, nhưng đến cuối cùng hắn không dụ dỗ được cô, quan hệ của họ vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.
Hạ Trừng tin tưởng ý chí của Tô Hằng vô điều kiện, cho nên hồn nhiên không phát hiện được hắn phải chịu đựng khổ sở thế nào.
Vất vả lắm mới đợi được đến lúc cô vì khóc mà ngủ thiếp đi, Tô Hằng nhẹ nhàng đẩy cô ra, rời giường vào phòng tắm dội nước.
Hạ Trừng nghe thấy tiếng nước, mở to mắt đi theo sau hắn, Tô Hằng mở rộng hai tay đón lấy cô.
Tiếng nước từ vòi hoa sen ào ào chảy xuống, trong phòng tràn ngập hơi nước, cô giúp hắn xuất ra.
Hạ Trừng có thể tự nguyện vì hắn làm bất cứ điều gì, quan điểm tình yêu của cô là có thể không ngừng hi sinh vì người đó mà không cần bất cứ sự hồi đáp nào.
Ngốc như vậy, không chỉ làm tan chảy trái tim hắn, mà cũng khiến hắn vì cô mà mê muội.
Tô Hằng kéo cô đến, hôn lấy bờ môi đỏ hồng, từng chút từng chút hôn xuống, lặp lại động tác cô vừa mới làm cho hắn.
Đó là khoảng thời gian tình cảm mãnh liệt nhất, cũng là những ngày tháng sa đọa nhất.
Một mảnh kí ức giống như hình ảnh đầy màu sắc rực rỡ thỉnh thoảnh lại hiện lên trong đầu Hạ Trừng, cô không thể hiểu nổi tại sao lúc đó lại có thể yêu một người sâu đậm đến như vậy.
Sau khi trọng sinh, điều cô nhớ rõ ràng nhất là những kí ức khi bị Tô Hằng phản bội.
Nhưng những phần liên quan đến tình cảm hay gì đó thì lại mơ hồ không rõ.
Có lẽ hai người họ cãi vã qua lâu, cả hai đều đã quên đi bản thân đã từng có khoảng thời gian yêu đối phương đến như vậy.
...
Hạ Trừng đứng ngây người trên đường hồi lâu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Hồn ma Tô Hằng đứng đợi cô, cho đến tận khi trời càng ngày càng tối, trên đường người qua lại cũng ngày một thưa dần mới lên tiếng nhắc nhở.
“Về thôi, nếu không sẽ không về kịp giờ đóng cổng mất."
Hạ Trừng rủ mắt, xoay người, đi về hướng trường học.
Mọi người thường nói chuyện cũ thì cứ để nó qua đi đừng nhắc lại, cũng có người lại nói quay đầu nhìn lại đã trăm năm. Thật ra bản thân cô đã từ bỏ từ lâu, chỉ là đối với kí ức bỗng hiện lên trong đầu có cảm giác lạ lẫm mờ hồ như đã cách cả một đời.
Cũng đúng, cô quả thực đã được tái sinh lại lần nữa.
Mọi thứ đã qua, chẳng qua chỉ là những hình ảnh ngẫu nhiên xuất hiện trong não cô, không có quan hệ gì với cô cả.
Vừa vào cửa, bạn cùng phòng của Hạ Trừng là Tiểu Cần đã lôi kéo tay cô vui vẻ nói: "Con gái lớp chúng ta muốn tham gia buổi gặp mặt, lần này cậu nhất định phải đi đấy."
Hạ Trừng cười cười: " Có các cậu đi là tốt rồi."
"Không được, con gái lớp chúng ta vốn đã ít, số lượng lại ít hơn rất nhiều so với đối phương."
"Cậu đã bao giờ thấy mình đi tham gia buổi gặp mặt không?"
"Trừng Trừng, cậu đừng cứ mãi ở trong kí túc xá như thế, bọn mình chỉ sợ cậu cảm thấy ngột ngạt quá mà sinh bệnh thôi."
"Này, cậu không thể bởi vì mình không đồng ý đi mà quay sang công kích mình như thế nhé, hơn nữa mình vừa mới từ ngoài về."
Bạn cùng phòng khác của cô Diệp Mạnh Hân "hứ" nhẹ một tiếng: "Cùng lắm chỉ là cậu ra ngoài ăn một bữa cơm thôi, đừng có tưởng bọn mình không biết cậu đang bí mật làm gì nhé."
Hạ Trừng bật cười: "Không nghĩ mấy cậu còn bắt tay nhau len lút theo dõi mình nữa đấy."
Tiểu Cần ho nhẹ một tiếng: "Chao ôi, phòng 6203 chúng ta không phải yêu thương lẫn nhau hay sao, cậu chưa nghe qua câu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao? Nếu không phải cậu cho bọn mình mượn vở chép bài, có chuyện tốt cũng không tìm cậu đâu."
"Mình cảm thấy chuyện này nào có tính là chuyện tốt."
Diệp Mạnh Hân ôm lấy tay cô: "Mặc kệ, quyết định vậy đi, lần này mà cậu không đi thì đừng có mà nhận là thành viên của phòng 6203 nữa."
Buổi gặp mặt được tổ chức ở một nhà hàng tây ngoài trường học, Hạ Trừng đến đó rồi mới biết được, đối phương là một trạch nam nổi tiếng khoa máy tính.
Số lượng nam sinh nhiều đến ngạc nhiên, sắp xếp xong thì một bàn ngồi tận bốn người, mặc dù đã sắp xếp một nữ sinh ứng với ba nam sinh nhưng vẫn còn dư lại rất nhiều tráng sĩ.
Rầm rộ như vậy khó trách bọn Tiểu Cần nhất định phải lôi kéo Hạ Trừng đến bằng được cho đủ quân số.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, liên tục không ít người tìm đến nói chuyện với Hạ Trừng, những cậu nam sinh phóng khoáng đáng yêu lấy hết thủ đoạn của bản thân để đổi lấy niềm vui của nữ sinh.
Nhưng ở một góc nào đó cũng có một vài nam sinh nhã nhặn tự mình ngồi nói chuyện, ăn cơm với nhau.
Ánh mắt Hạ Trừng chưa từng dừng lại nơi góc kia, bởi vì Tô Hằng thời trẻ cũng tới.
Hắn không giống khi đó có Hạ Trừng lo lắng cho mình việc ăn mặc, quần áo mặc trên người chỉ đơn giản là áo T-shirt cùng quần jean.
Có lẽ sự xuất sắc của hắn ở giữa lớp học lại này rất khiến người khác chú ý đến, những giữa đám nam sinh cùng thi đậu khoa này, sự xuất sắc của hắn cũng trờ nên tầm thường.