Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 154




Đầu óc Hạ Trừng choáng váng, mở cửa ra:

"Tô Hằng, cậu không ngủ được, chạy tới làm ầm ĩ tôi để làm gì?"

"Thức dậy đi, giờ đã không còn sớm nữa."

Hạ Trừng nhìn đồng hồ báo thức trên bàn:

"Mới sáu giờ rưỡi! Đâu có không còn sớm chứ?"

Cô không nhịn được cao giọng lên.

"Mình ngủ không được, cậu thức với mình đi."

Hạ Trừng quyết đoán từ chối anh:

"Thật xin lỗi, mình dậy không nổi."

Cô xoay người muốn đóng cửa phòng, bỗng nhiên anh giữ chặt tay cô:"Mình nghĩ chắc là mình bị quen giường."

Hạ Trừng nheo lại mắt:

"Cậu đếm cừu đi."

"Xem như mình cầu xin cậu, cậu đừng có không để ý đến mình."

Hạ Trừng hít sâu một hơi, cô thật sự chịu không nổi lúc anh ăn nói khép nép, cầu xin cô như vậy.

"Vậy cậu đợi mình một chút, mình đánh răng thay quần áo trước đã."

Anh hơi nở nụ cười.

Lúc đi ra khỏi phòng lần nữa, Hạ Trừng đội hai vành mắt đen thật đậm:

"Cậu muốn mình làm cái gì chung với cậu?"

Cô suy nghĩ:

"Nói trước cho rõ ràng, chuyện kiểu như chạy bộ buổi sáng mình không làm nổi đâu, mình ngủ không đủ, mệt đến sắp quỳ trên mặt đất rồi."

Anh cười:

"Cậu xem một bộ phim với mình đi, nếu cậu muốn ngủ, tiếp tục ngủ cũng không sao cả."

Hạ Trừng mới vừa rời giường, có rời giường khí:

"Cậu chết sống bảo mình thức dậy, chỉ là cậu muốn xem phim!"

Anh cười một cái, không nói lời nào, nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía phòng làm việc.

Phòng làm việc nhà họ Hạ rất lớn, trừ bàn làm việc của từng người, ngay chính giữa có một cái bàn lớn đủ cho tám người ngồi, đi vào tiếp còn có một cánh cửa nữa, bên trong đặt sofa và máy chiếu.

Hạ Trừng lật đi lật lại trong hộc tủ nghe nhìn:

"Cậu muốn xem phim gì? Phương Đông, Phương Tây, kinh dị, hay là kiểu ấm áp?"

Anh nói tên một bộ phim, Hạ Trừng nhíu mày, cô nhớ rõ đây là bộ phim đầu tiên cô xem với Tô Hằng già, nhưng cũng không phải bộ phim gì nổi tiếng.

Đừng nói là bây giờ, cho dù là năm đó, tên của bộ phim này cũng không có mấy người nghe nói.

"Trong nhà minh không có bộ phim đó."

"Vậy sao?"

Anh nói:

"Vậy cậu chọn đại một bộ nào đó đi, mình có thể đón nhận hết."

Hạ Trừng không lên tiếng, tiện tay mở đĩa CD của một bộ phim nào đó, đẩy mạnh vào trong máy chiếu phim.

Anh ngồi trên ghế sofa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:

"Qua đây ngồi đi."

Hạ Trừng không làm theo ý anh, một mình ngồi bên kia.

"Sao vậy, cậu sợ mình à?"

Anh trêu chọc cô.

Hạ Trừng lắc đầu:

"Không sợ, chỉ cảm thấy cậu có hơi kì lạ."

Anh trầm thấp cười cười:

"Thực xin lỗi, mình cũng chưa ngủ đủ, cho nên tinh thần không tốt, cậu đừng trách mình."

Hạ Trừng nghe anh nói vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi:

"Không có gì đâu, cậu đừng để ý đến mình, có khi mình rất biết suy nghĩ miên man đó."

Anh đứng dậy, kéo cô qua:

"Chúng ta cùng xem đi."

Hạ Trừng im lặng một lát, không từ chối anh nữa, hai người quay lại tư thế lúc trong KTV, tựa vào nhau rất gần.

Cô rất muốn ngủ, nhưng không chịu nổi anh thường thường vuốt lên tóc của cô, hoặc là hôn môi lên đỉnh đầu cô, điều này khiến độ buồn ngủ của cô giảm xuống không ít.

Hạ Trừng oán trách:

"Cuối cùng cậu có đang chuyên tâm xem phim không vậy?"

Anh nhẹ cười:

"Ôm cậu, sao mình chuyên tâm được chứ."

Hạ Trừng xoay người, đang muốn lải nhải anh hai câu, bỗng nhiên anh lại cúi đầu xuống, hôn cô.

Nụ hôn này rất có tính xâm lược, cô bị ôm chặt, anh mạnh mẽ xâm nhập, cũng khiêu khích giữa môi răng cô.

Nếu cô là cô bé chưa hiểu chuyện đời, chắc chắn cô sẽ không hiểu thay đổi trên cơ thể anh bây giờ.

Dục vọng của anh quá rõ ràng, kề sát cô, không cố kỵ gì.

Hạ Trừng mạnh mẽ đẩy anh ra:

"Ai cho cậu làm như vậy?"

Anh tràn ngập xin lỗi mở hai tay ra:

"Xin lỗi, mình kìm lòng không đậu."

Hạ Trừng vẫn còn tức giận, cô cũng không nói chuyện với anh, đi ra khỏi phòng làm việc.

Bây giờ, cô rất cần bình tĩnh.

Cãi nhau với anh vì loại chuyện này, đúng là quá mức già mồm cãi láo, đương nhiên cô biết nếu bọn họ tiếp tục ở bên nhau, sớm muộn gì cũng phải tiến hành đến bước này.

Nhưng anh không có tôn trọng ý của cô, cũng không quan tâm tới sự kháng cự của cô, tự chủ trương làm như vậy, mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cô tức giận.

Bắt đầu từ khi nào, anh cũng trở nên cứng rắn như vậy rồi?

Hạ Trừng rất khó loại bỏ nghi ngờ sinh ra trong lòng cô, nếu không phải cô biết người kia không có chút năng lực đặc biệt nào, chắc chắn cô sẽ cho rằng Tô Hằng trẻ bị con quỷ kia quấn thân rồi.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô nhíu mày.

Bọn họ có thể trọng sinh, trên thế giới này còn có chuyện gì không thể xảy ra không?

Hạ Trừng lại đi về phòng làm việc.

Anh nhìn thấy cô quay về, có vẻ rất vui, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì nhiều, anh vẫn giống như bình thường, mỉm cười nhẹ nhàng.

Anh nói không chút hối hận:

"Mình là người đàn ông có cơ năng sinh lý bình thường."

Hạ Trừng trừng anh, không nói một câu.

Anh tiếp tục nói:

"Buổi sáng ít nhiều gì cũng sẽ có chút kích thích, mong cậu tha thứ cho mình."

Hạ Trừng có thể tiếp nhận cách nói của anh, nhưng không có nghĩa là trong lòng cô không có nghi ngờ gì, đột nhiên cô hỏi:

"Cậu từng nhắc với mình, trong trí nhớ của cậu, đã từng nhìn thấy Viên Lỵ gửi ảnh cho mình, đó là chuyện lúc nào vậy?"

"Lúc cậu rời nhà lần thứ hai, hắn muốn điều tra xem cậu đã đi đâu, cho nên tìm thấy trong ngăn tủ của cậu."

Hạ Trừng gật gật đầu:

"Vậy chắc cậu chỉ biết là có ảnh, lại không biết Viên Lỵ còn viết một phong thư cho mình."

Anh hỏi như không có việc gì:

"Trong thư viết gì vậy?"

"Cô ta nói mang thai con của anh, đã mấy tháng rồi."

"Hắn không có

làm

chuyện gì có lỗi với cậu, điểm ấy mình có thể làm chứng."

"Có lẽ khi đó là thế."

"Vì sao nói như vậy?"

"Sau khi Viên Lỵ về nước, cô ta có trở lại tìm mình."

Anh mím môi, không lên tiếng.

Hạ Trừng nói:

"Cô ta nói đứa con trước của mình bị sảy thai, nhưng lần này cô ta lại mang thai, mong mình có thể thành toàn cho cô ấy."

"Vậy cậu nói thế nào?"

"Mình bảo cô ta hãy suy xét rõ ràng rồi đi hỏi ý tứ của hắn, giữa mình và cô ta lúc đó không có gì để nói."

Anh nhịn không được hỏi:

"Cô ta có làm khó cậu không?"

Hạ Trừng do dự một chút, gật gật đầu:

"Cô ta khó khăn lắm mới áo gấm về làng, chắc muốn ra vẻ trước mặt mình, đúng là cô ta đã đạt tới mục đích."

Anh lạnh lùng nói:

"Viên Lỵ có thể có thành tựu như vậy, tất cả đều là dùng tiền bạc chồng chất ra, cô ta vốn không thể so sánh với cậu."

Hạ Trừng từ chối cho ý kiến:

"Sau cùng cô ta không khống chế được cảm xúc, nghiến răng nghiến lợi nói với mình, là do mình may mắn, cho nên mới quen hắn trước cô ta, mình không có cách nào giúp đỡ cho hắn, không thể làm gì cho hắn, mình chỉ là kẻ ngồi mát ăn bát vàng."

"Viên Lỵ hoàn toàn không biết, cậu đã từng hy sinh cho hắn quá nhiều điều."

"Có lẽ là vậy."

"Cô ta là một người phụ nữ không đơn giản, là hắn quá sơ suất, nên mới nuôi dưỡng dã tâm của cô ta ra."

Anh thở dài một hơi:

"Mình biết cậu thậm chí chẳng muốn mắng bọn mình nữa, nhưng ít nhất cậu nên biết bảo vệ bản thân mình, đừng để cô ta diễu võ dương oai trước mặt cậu."

"Đúng, cho nên mình nói với cô ta, không phải mình không hy sinh điều gì, lúc trước hắn có thể lấy được quyền kinh doanh công ty, là do mình ra tiền hỗ trợ hắn, chỉ là mình không nói, bởi vì đó là chuyện giữa mình và hắn, nói cho ai nghe cũng không có ý nghĩa, nếu hắn thật sự nhớ rõ những chuyện mình đã từng làm vì hắn thì tốt, giả sử không nhớ thì cho dù mình tuyên truyền ra ngoài thế nào, cũng không có bất kì ý nghĩa gì, nếu dùng cách này mới có thể khiến hắn nhớ tới tình cảm xưa, mình khinh thường lấy."

Anh nhẹ nhàng mà thở dài:

"Cậu nói rất đúng, quả thực hắn nợ cậu rất nhiều, nhưng cậu chưa từng yêu cầu hắn trả cho cậu."