Trải qua một đêm dài tự hỏi, Hạ Trừng cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Cô gọi điện thoại cho Lục Trí Viễn, hẹn anh ta gặp mặt ở nhà hàng.
Bọn họ ngồi ở gian phòng đơn, ai cũng không có tâm trạng gọi món, cuối cùng là Hạ Trừng làm chủ gọi vài món.
Lục Trí Viễn yên lặng nhìn cô, anh ta biết cô muốn nói gì, kỳ thật những lời này cô sớm nên nói, nhưng anh ta vẫn kéo dài, không cho cô cơ hội nói ra.
Hai người trầm mặc ăn một chút, liền buông đũa.
Hạ Trừng hít sâu một hơi, "Tôi đã nghĩ rất lâu, thực xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp để tiếp tục bên nhau, anh cần chính là một cô gái có thể lặng lẽ ở sau ủng hộ anh, nhưng tôi không được, tôi rất ích kỷ, bất cứ việc gì chỉ vì chính mình suy nghĩ, tôi không thể làm chậm trễ thời gian của anh."
Lục Trí Viễn không nói gì, nghiêm chỉnh ở chỗ ngồi, đây chính là ưu điểm đáng quý của anh ta.
Bởi vì gia giáo rất nghiêm, mặc kệ đối mặt với tình huống gay go như thế nào, anh vẫn có thể duy trì lễ nghi cơ bản.
Hạ Trừng cúi đầu, một lát sau, cô thoáng nâng ánh mắt, không ngờ phát hiện hốc mắt anh ta đỏ bừng.
Lục Trí Viễn vừa thấy cô ngẩng đầu, liền vội vàng quay mặt, cô mới bỗng nhiên ý thức được, anh ta từ trước đến nay hào sảng như thế thế nhưng lại khóc.
Cô vì thái độ của anh ta, cảm thấy vô cùng áy náy.
Thật lâu trước kia, lòng của cô chính vì nhiều người mà trống rỗng, rung động nhất định là có thể, cần phải toàn tâm toàn ý chăm sóc,nhưng đó là chuyện không thể.
Hạ Trừng nghĩ đến cho rằng, cô sẽ không vì ai mà lại rơi nước mắt, bởi vì cô chính là người chịu tổn thương trong tình cảm, nhưng khi nhìn thấy Lục Trí Viễn khóc, cô biết trái tim của mình từ nay về sau lại thiếu đi một phần.
Ở thời điểm không thể không đi, cô mới phát hiện,hóa ra chính mình đối với anh ta, không chỉ là thích mà thôi.
Tuy nhiên tình cảm sâu đậm, vẫn là sẽ có một ngày cạn kiệt.
Cô không hy vọng bọn họ tương lai đi đến bước đó.
Đến lúc oán hận đối phương, chẳng thà thừa dịp hiện tại không oán không hận,dứt khoát tách nhau ra có khi lại tốt hơn.
"Anh trách tôi đi, nếu như vậy có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn." Hạ Trừng nhẹ nhàng nói, "Tôi không phải đối tượng tốt, tôi thậm chí không vì anh bỏ ra bất kì cái gì."
"Em không có sai, anh vì sao phải trách em?"
Lục Trí Viễn tốn rất nhiều thời gian, mới chầm chậm bình tĩnh lại.
Anh ta biết mẹ mình đi tìm Hạ Trừng, cũng có thể đoán được hai người nói chuyện gì.
Vấn đề không hề ở cô, mà là ở anh ta, cô tội gì vì anh ta từ bỏ tự do.
Anh không thể miễn cưỡng Hạ Trừng,khiến cô làm chuyện cô không muốn làm.
Cho tới nay, cô trong mắt anh, chính là một con chim nhỏ bay lượn trên bầu trời, anh đã dùng vui vẻ hấp dẫn cô dừng lại bên người, anh nên thấy đủ.
Anh không thể lại mơ mộng, dùng một cái lồng giam màu vàng nhốt cô lại, như thế sẽ tước đi quyền được vui vẻ của cô.
Có điều tuy nói như thế, con người luôn mong chờ kì tích xảy ra, cho nên anh vẫn luôn ôm hy vọng.
"Em có thể suy nghĩ lại một chút hay không? Hoặc là chúng ta không kết hôn cứ sống chung như bây giờ." Lục Trí Viễn chua xót hỏi.
Hạ Trừng nói: "Thực có lỗi, tôi không muốn lãng phí thời gian của nhau."
Cô thở dài, đau dài chi bằng đau ngắn, tiếp tục như vậy, một chút ý tứ cũng không có.
Lục Trí Viễn nhìn đôi mắt Hạ Trừng dần dần ẩm ướt: "Không sao cả, cho dù không thể làm người yêu, chúng ta vẫn là bạn bè như cũ." Anh không muốn cô khó xử.
"Đúng, chúng ta mãi mãi là bạn bè." Hạ Trừng nhẹ giọng nói, nhưng lời này chính là an ủi, bọn họ đều rất rõ ràng.
Sớm biết sẽ có một ngày như vậy, tiếc rằng tình yêu luôn khiến con người ta mù quáng.
Lúc trước cô không phải không biết bối cảnh gia thế của dia đình anh, cô lại vẫn đi vào, nên mới tạo nên cục diện như bây giờ.
Bọn họ đều có sai, so với anh, cô cho rằng lỗi của chính mình lớn hơn.
Cô thực xin lỗi Lục Trí Viễn.
Nếu không phải do cô dung túng chính mình, bọn họ hiện tại nói không chừng vẫn là bạn bè tốt.
Cô quả thực đã phụ tấm lòng của một người yêu thích mình.
Sau khi chia tay Lục Trí Viễn, một đoạn thời gian dài Hạ Trừng không ra khỏi nhà.
Hạ Chấn Trì cùng Phó Mạn làm bộ như không biết chuyện nhưng để cho cô tiếp tục như vậy cũng phải là cách.
May mà có tin tức từ Tô gia, bọn họ mừng tân gia, muốn mời người nhà họ Hạ qua ăn cơm.
Ngày mời khách đó, Hạ Trừng ngủ thẳng giữa trưa mới rời giường, có điều tinh thần vẫn không tốt.
Cô lười biếng đến mức đâu cũng không muốn đi, gần như những tuần trước đó, ở phòng sách, xem phim cả ngày.
Nếu không phải tiểu Tô Hằng tự mình đến đây đón bọn họ, cô có thể ngay cả chuyện bọn họ tân gia cũng quên.
Anh đi vào phòng sách, khiến Hạ Trừng sợ hãi nhảy lên.
"Anh như thế nào biến thành gầy như vậy?" Cô kinh hô.
Tiểu Tô Hằng bất đắc dĩ cười cười, "Em không phải cũng thế sao, lại không biết ngượng nói tôi."
Hạ Trừng nhìn anh trong chốc lát, "Anh đã đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe hay chưa?"
Tiểu Tô Hằng lắc đầu.
Cô còn nói: "Vậy anh bớt chút thời gian, đến bệnh viện chúng tôi một chuyến, tôi thay anh thu xếp kiểm tra, không cho phép từ chối tôi, công việc dù bận cũng không thể xem nhẹ tầm quan trọng của sức khỏe."
Tiểu Tô Hằng nói: "Được, đều nghe theo em."
Anh làm sao lại không biết xấu hổ nói, anh vì cô mà biến thành bộ dạng này.
Sau khi biết được cô và Lục Trí Viễn ở một chỗ, tinh thần anh sa sút một trận, ăn uống tự nhiên cũng bị ảnh hưởng theo.
Sau đó lại bị vài lần cảm mạo nặng, ngay cả tình hình bệnh dịch gần nhất anh cũng bị theo.
Không biết là do bệnh mãi không khá lên, hay là do chính mình không nghĩ thông, dù sao sau vài lần, cả người anh đã gầy đi một vòng lớn, hai má cũng hóp lại, khó trách Hạ Trừng nhìn đến mức lo lắng như vậy.
Chính cô cũng không đi nơi nào, chuyện cùng Lục Trí Viễn, khẳng định đã làm khó cô, cô cũng đã gầy đi rất nhiều, quần áo rộng thùng thình trên người.
Hạ Trừng vốn dĩ không béo, hiện tại ngay cả một chút thịt đều không còn, anh thực đau lòng.
Lấy tình hình của hai bọn họ hiện tại, trùng hợp là thương tâm cùng với đau lòng.
Không, không đúng, anh nào có gì thương tâm?
Hạ Trừng cùng Lục Trí Viễn chia tay, anh hẳn nên nắm chắc cơ hội.
"Nhà của chúng tôi hôm nay mời khách."
"Ừ, tôi nhớ ra rồi, các anh mừng tân gia đúng không? Nhưng hôm nay tôi còn có việc, thứ lỗi tôi không thể tới nhà anh làm khách." Cô nói xong nói, lại tựa đầu quay lại nhìn màn hình.