Những lúc Lục Trí Viễn rảnh rỗi, vẫn thường xuyên đến tìm cô, bọn họ càng ngày càng thân mật, nhưng mỗi khi anh ta muốn tiến thêm một bước, Hạ Trừng sẽ tránh khỏi anh ta như không có việc gì.
Hóa ra nhắm mắt lại vẫn không dùng được, cô đã quên Tô Hằng già là người lải nhải bao nhiêu.
Lục Trí Viễn suy nghĩ rất nhiều ngày, mới nổi lên dũng khí hỏi:
"Có phải em cho rằng anh là người vô cùng tùy tiện không?"
Hạ Trừng buồn cười nói: "Anh đẹp trai Lục, trời sắp đổ mưa máu rồi, sao anh lại nói ra câu nói này vậy?"
Lục Trí Viễn cúi đầu, nắm chặt hai tay, đại khái đây là một trong những thời khắc uể oải hiếm có trong cuộc đời của anh ta:
"Có phải em cảm thấy anh chỉ đang chơi đùa mà thôi? Không, anh thực sự muốn ở bên em, có lẽ em không tin anh, nhưng anh chỉ có cảm giác này với mình em mà thôi."
Bên tai Hạ Trừng vang lên một câu cười lạnh:
"Hoa ngôn xảo ngữ!"
Cô làm bộ như không nghe thấy:"Em chưa từng nghĩ như vậy mà."
Tình huống phảng phất là trái lại, thật ra cô chưa từng nghĩ mình và Lục Trí Viễn có tương lai.
Kiểu đàn ông như anh ta, không nhất định bằng lòng ở bên cạnh một người phụ nữ cả đời.
Nhưng lại không có cách nào nói chuyện yêu đương đơn thuần.
Cô cũng không hiểu được tâm trạng của mình là sao, tại sao lại biến thành như vậy, dù sao hai người gặp nhau trong một đoạn thời gian nào đấy, rồi quý trọng đối phương, cho đây niềm vui, thì cho dù không có tương lai, sau này sẽ không chỉ là một đoạn hồi ức tốt đẹp đáng nhắc tới.
Bọn họ đều đã trả giá cho nhau, không ai nợ ai, loại tình cảm này là tiêu sái rõ ràng nhất.
Hạ Trừng không muốn trải qua đả kích mất đi người mình yêu một lần nữa.
Cho dù là bị cướp đi, hay là khuất phục dưới vận mệnh mà không thể không khiến họ lìa xa.
Giả sử có một ngày Lục Trí Viễn không thích cô nữa, cô nghĩ mình cũng có thể tỉnh táo lại rất nhanh.
Nhưng Tô Hằng già thì lại cười nhạt với suy nghĩ này của cô, trong quan niệm của hắn, phụ nữ nên si ngốc yêu một người đàn ông, cho dù đã chịu bao nhiêu tổn thương, cũng phải đánh chết không lùi bước, cam tâm tình nguyện.
Trước kia cô quá ngu ngốc, cho nên luôn tin tưởng lời của hắn không nghi ngờ gì, bây giờ thì cô không nghĩ như vậy nữa, hắn vốn không xứng với tình yêu của cô.
Tô Hằng già chưa từng cho cô cảm giác an toàn, cũng chưa từng thử để cho cô hạnh phúc, hắn chỉ là không ngừng nói với cô rằng, hắn yêu cô.
Tình yêu rẻ mạt như vậy, chỉ bằng một câu nói, lúc trước sao cô lại rơi vào đó nhỉ?
Hạ Trừng nghĩ nát óc cũng không hiểu.
Có điều cô có thể chắc chắn rằng, nếu có một ngày Lục Trí Viễn không yêu cô nữa, cô có thể nói cảm ơn anh ta, vì đã mang đến hạnh phúc cho cô.
Còn Tô Hằng già, cô không hận hắn, đã là chuyện cô giỏi nhất.
Lại quá mấy tuần lễ, bọn họ không thích đi ra ngoài nữa.
Lục Trí Viễn sẽ đưa cô về chỗ mình ở, bọn họ sẽ làm tổ trên ghế sofa, nói chuyện phiếm, xem phim, cùng nhau nấu cơm, uống chút rượu.
Bọn họ rất hưởng thụ cuộc sống như vậy, tương tự với hình thức của vợ chồng già, điểm khác biệt duy nhất là, buổi tối anh ta nhất định sẽ đưa cô về nhà đúng giờ.
Lục Trí Viễn trở nên rất có nguyên tắc, nguyên tắc đến mức khiến Hạ Trừng cảm thấy, anh ta không giống một người đàn ông bình thường.
Cuối cùng có một ngày, bỗng nhiên Lục Trí Viễn trịnh trọng nói:
"Thứ bảy này em có thời gian rảnh không vậy?"
Hạ Trừng cười:
"Bình thường thứ bảy em cũng không có giờ, lúc nào ở cạnh anh, anh biết rõ còn cố hỏi làm gì."
"Khác nhau chứ, chuyện lần này rất quan trọng."
"Anh đừng nói nghiêm túc như thế, hại em căng thẳng theo đây này."
"Người trong nhà anh muốn gặp em."
Hạ Trừng sửng sốt trong chốc lát, rồi pha trò nói:
"Không thể thoái thác sao?"
Cô không nghĩ rằng bọn họ đã tiến triển đến lúc phải gặp cha mẹ hai bên.
Đương nhiên lời này cũng có phần không công bằng, lúc ba cô muốn gặp Lục Trí Viễn, anh ta đồng ý không chút do dự.
"Anh biết em vẫn không thể tin tưởng anh, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức."
Lục Trí Viễn nói
"Anh không muốn miễn cưỡng em, nhưng lần này anh hi vọng em nể mặt anh, đi gặp người nhà của anh một lần."
Hạ Trừng nhìn anh ta, đúng là anh ta rất có thành ý, nếu không anh ta sẽ không đưa cô về gặp ba mẹ.
Nhưng còn cô thì sao? Cô hiểu rõ mình còn chưa thương anh ta đến mức đó.
Nói sâu thì rất sâu, nếu hôm nay Lục Trí Viễn rơi vào dòng sông, cô sẽ lập tức nhảy xuống cứu anh ta mà không nhíu mày.
Nhưng nếu anh ta giống Tô Hằng già, bên cạnh anh ta xuất hiện những người phụ nữ khác thì sap? Cô sẽ không cho anh ta cơ hội thứ hai, thậm chí không nhất định sẽ đau đớn thấu xương vì anh ta.
Cô trở nên máu lạnh, cô biết.
Nhưng mà đây là một cách thức bảo vệ bản thân mình, sau khi bị Tô Hằng già phản bội, cô tránh không được trở nên vững tâm như sắt.
Có lẽ do cô đã bị Tô Hằng già tẩy não thành công, Hạ Trừng không nghĩ rằng Lục Trí Viễn sẽ đi đến sau cùng với cô, vậy tại sao họ phải tiến hành đến một bước gặp ba mẹ này?
Lục Trí Viễn tiếp tục năn nỉ cô:
"Quà tặng anh đã chuẩn bị trước cho em, chỉ cần em nhớ rõ trên danh sách có gì là được."
Anh ta giữ chặt tay cô, bao lấy gương mặt anh ta:
"Xem như anh cầu xin em được không? Nếu bây giờ em chưa muốn gả cho anh, vậy thì quan sát anh thêm một thời gian nữa, anh bảo đảm anh nhất định sẽ khiến em hài lòng."
Hạ Trừng yên lặng nhìn anh ta chăm chú.
Vì sao anh ta có thể thể hiện ra dáng vẻ yêu cô sâu đậm đến thế?
Cô gần như đã tin những lời anh ta nói là thật.
Có điều anh ta đã ăn nói khép nép như vậy, nếu cô còn không chịu đi, đúng là chuyện tổn thương tình cảm đôi bên.
Quan hệ giữa người yêu là có đến có đi, không thể để cho một người làm chết, một người khác thì bắt chéo hai chân, không chịu trả giá gì cả, phảng phất mọi chuyện không liên quan gì tới hắn.
Cuối cùng Hạ Trừng vẫn gật đầu đồng ý đề nghị của anh ta.
Cô nghĩ chỉ là gặp ba mẹ Lục Trí Viễn mà thôi, một chuyện nhỏ như vậy, nếu cô từ chối thì sẽ có vẻ không hợp tình hợp lý.
Chỉ là cô thật không ngờ, ngày đó chờ cô, là một bữa Hồng Môn Yến.