Nhân Sinh Không Có Nếu Như, Chỉ Có Kết Quả

Chương 9




Đại khái không có chuyện gì có thể so sánh hơn với việc đang ngủ say bị đánh thức khiến người ta nổi nóng hơn.

Lâm Lập Thu cau mày lục lọi điện thoại đang hát ca, tối hôm qua tăng ca đến gần bình minh khiến đau đầu vô cùng.

Người trẻ tuổi nhìn trên màn hình người gọi đến là Trương Diệu Quân càng đau đầu hơn.

“Này?”

“Ở đâu?”

“Ký túc xá.”

“Lập tức đến công ty, cậu nhìn thử xem bản vẽ ngày hôm qua cậu vẽ thành cái gì?! Khách hàng đến đây trách cứ tôi này!”

Lâm Lập Thu ấn huyệt thái dương, nghe đầu dây ben kia truyền đến ngữ khí không thân thiện của người nào đó, có chút bất đắc dĩ trả lời: “Đã biết.”

Cúp điện thoại Lâm Lập Thu cả người co lại thành một đống, cũng không biết ở đâu tìm được sức mạnh, khẽ cắn răng thầm mắng, *** your mother.

Lâm Lập Thu đầu tóc rối loạn đi vào công ty, Trương Diệu Quân liền đứng ở cửa phòng tổng giám đốc làm việc gì đó, Lâm Lập Thu lúc tiến vào Trương Diệu Quân liền chỉ cậu ngồi vào vị trí, mặt lạnh phân phó nói: “Đi sửa trước, ý kiến ở trên bàn.”

Người trẻ tuổi gật gật đầu, mơ hồ đi đến chỗ ngồi.

Ngồi xuống mở phần mềm nhìn trên bản đồ che kín đầy ý kiến, cậu thở dài, trong nháy mắt mất đi động lực sửa chữa.

“Này Lập Thu.”

Lâm Lập Thu tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng.

“Ngày hôm qua tăng ca thêm mấy giờ a?” Vương Cảnh Chỉ ngoài miệng hỏi, trên tay cũng không rảnh rỗi chút nào, con chuột bàn phím ấn đến ba ba.

“Mẹ nó tăng đến một giờ, tôi giết.” Lâm Lập Thu tức giận đáp trả.

Trương Diệu Quân lại đây Lâm Lập Thu vẫn duy trì tư thế dựa vào ghế. “Cậu sửa xong?”

Lâm Lập Thu miễn cưỡng ngồi thẳng, lắc đầu, “Chưa xong.”

“Sao không thay đổi?” Trương Diệu Quân cau mày nhìn người trẻ tuổi ốm đau bệnh tật.

Lâm Lập Thu lườm một cái, lẩm bẩm, “Mệt quá không muốn động…”

Trương Diệu Quân nhìn chằm chằm cậu vài giây, mới nói: “Đi theo tôi tới phòng họp.” Nói xong xoay người rời đi.

Lâm Lập Thu đứng lên có chút buồn bực hướng đến phòng họp.

Đến phòng họp Trương Diệu Quân cũng không ngồi, dựa vào trên bàn rõ ràng đang giận Lâm Lập Thu nói: “Tôi nhìn bản ghi chép của cậu đánh, tôi thấy cậu một chút gì cũng chưa làm đi.”

Lâm Lập Thu không lên tiếng quay đầu nhìn một bên.

“Đem đầu quay lại.” Tiếng Trương Diệu Quân lạnh lùng nhắc nhở, “Còn có gì gọi là lễ độ sao?”

Vốn Lâm Lập Thu đang rất khó chịu quay đầu trừng nam nhân.

“Biết nói với tôi tăng ca mệt mỏi không muốn động, bản vẽ của cậu hợp cách sao? Khách hàng nhận rồi sao?”

Loại cảm giác đang bị chất vấn này làm Lâm Lập Thu cắn răng, “Khách hàng kia còn không biết mình muốn cái gì, vốn là chỉ vẩn vơ! Anh không nhìn thấy ý kiến của hắn rất kỳ không? Cái gì cần phải có ngườ mặc quần áo trắng đeo ống nghe chạy bộ? Có cần thiết không?”

“Cậu lúc trước trao đổi với khách hàng như thế nào? Nha, cầm bản vẽ liền bắt đầu dựa vào kinh nghiệm của mình, quẹt quẹt vài cái, là điều khách hàng muốn?”

“Hắn chưa xem bản vẽ!”

“Cậu sẽ không cung cấp cho hắn? Nhiều bản vẽ tham khảo như vậy đều bị đùa giỡn? Cậu có nghĩ mình quá chủ quan không?” Trương Diệu Quân chỉ đầu mình, nói: “Dùng não không?”

Nam nhân áp sát hỏi ngược lại, ngũ quan người trẻ tuổi nhăn đến cùng, thực sự nhịn không được mạnh miệng rống: “Tôi tăng ca đến gần sáng liền bị anh gọi đến dạy bảo, anh sao có thể không nói lý như vậy!”

“Ba!”

Trương Diệu Quân chợt tàn nhẫn đập xuống bàn, nhíu mày trừng Lâm Lập Thu, ”Cậu lại rống một câu xem?!”

Lâm Lập Thu sợ đến lui về sau một bước, không dám nhìn Trương Diệu Quân nữa, quay đầu nhìn bên cạnh tim đập thình thịch. Cách hồi lâu mới nghe thấy tiếng của nam nhân, “Đứng ở đây, chờ một lúc lại trừng trị cậu!” Tiếp theo liền nghe thấy tiếng đóng cửa, Lâm Lập Thu lúc quay đầu lại thấy phòng họp chỉ còn mình cậu.

“Hô…” Lặng lẽ thở ra một hơi, người trẻ tuổi ngồi xuống cái ghế, liền bắt đầu lo cho tình cảnh của mình, xem ra lần này thật sự đã bứt lông Trương Diệu Quân. Cậu gục xuống bàn chôn đầu vào hai tay, nghĩ Trương Diệu Quân lát sẽ xử mình thế nào, nghĩ đi nghĩ lại tiếng bên ngoài liền bắt đầu mơ hồ.

Nhanh đến buổi trưa tan việc Trương Diệu Quân đi vào trong phòng họp, nhìn người nào đó ngủ say thực sự bị chọc giận muốn cười lên, hắn đi tới đem người trẻ tuổi nhéo lên, ”Tôi bảo cậu ở đây là để cậu ngủ?!”

Bị lực lớn làm tỉnh lại Lâm Lập Thu vẻ mặt hốt hoảng tập trung nhìn người trước mặt, lúc nhìn rõ ràng sợ đến nhảy ra sau ba bước tìm đường chạy ra ngoài.

Trương Diệu Quân nhìn dáng vẻ cậu chật vật bình tĩnh nhìn chằm chằm một lát, thẳng đến khi tay chân Lâm Lập Thu cũng không biết để chỗ nào. Tay nam nhân không tiếng động lấy ngón trỏ chỉ người trẻ tuổi, nói rằng, “Đi, đi với tôi đến chỗ của tôi.”

Lâm Lập Thu nghi ngờ ừ một tiếng, thế nhưng Trương Diệu Quân đi ra ngoài rồi, cậu mới vài bước chạy tới, cùng Trương Diệu Quân ra công ty, nhìn hướng Trương Diệu Quân đi biết là ký túc xá gần công ty đi.

Hai người một trước một sau trầm mặc bước đi, Lâm Lập Thu ngẩng đàu nhìn mây đen tối ôm nghĩ thầm lúc sm tới không trời nắng sao? Phục hồi tinh thần đã thấy Trương Diệu Quân đã đi rất xa, cậu không thể làm gì khác nhanh bước theo.

Đợi đến trước lầu ký túc xá công ty, mới phát hiện Trương Diệu Quân ở lầu hai, hai người sau khi đi lên lầu, Lâm Lập Thu đứng phía sau nhìn Trương Diệu Quân mở cửa, hành lang ở ngoài phát ra tiếng thu hút, người trẻ tuổi ngắm mây đen ngoài cửa sổ hành lang, có cảm giác mưa gần tới.