Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 5: Tổn thương




Ban đêm nơi đô thị vẫn luôn ồn ào, tấp nập nhất. Người đến kẻ đi, tiếng người quát mắng, tiếng trẻ con khóc lóc reo hò, náo náo nhiệt nhiệt cả một vùng.

 

Dạo bước trên đường cái hoa lệ, Đồng Giai Kỳ cảm thấy càng thêm bế tắc.

 

Vốn chỉ muốn đi dạo để thư thả, nào ngờ càng đi càng thêm phiền muộn.

 

Tám năm qua ngoại trừ hai năm đầu phải vất vả dưỡng thương rồi học lại chuyên ngành, thì sáu năm liền Đồng Giai Kỳ đều có thói quen vào ngày này đi dạo một vòng quanh B thành.

 

Như năm đó vào mỗi dịp này, Giang Trạch đều cùng cô bắt xe bus, đi hết một vòng thành phố B.

 

Hôm nay là ngày kỉ niệm chính thức yêu nhau của Đồng Giai Kỳ và Giang Trạch vào mười năm trước.

 

Ngày kỉ niệm...

 

Đồng Giai Kỳ cảm thấy hai chân nặng trịch như đeo chì, muốn bước nhưng không cách nào nhấc nổi nữa. Cô mệt mỏi giương nhìn quanh, thấy gần đó có một quán xiên nướng nho nhỏ, trông cũng khá sạch sẽ liền chậm rãi đi vào.

 

Bà chủ quán xiên nướng là người trông rất đôn hậu, trông thấy Đồng Giai Kỳ liền nở nụ cười, xiên nướng trong tay lật qua lật lại không ngơi nghỉ, trong không khí bốc lên mùi thịt nướng thơm lừng.

 

Đồng Giai Kỳ ngồi xuống một cái bàn trong góc khuất, theo thói quen mở túi lấy ra khăn giấy ướt lau một vòng quanh bàn, lúc lau đến nửa mới chợt khựng lại.

 

Đây là thói quen của cô khi đi ăn cùng Giang Trạch.

 

Thói quen thật đáng sợ.

 

Nó khiến trái tim một con người rõ ràng hận không thể giết chết người kia, nhưng cuối cùng lại từng chút từng chút bị từng thói quen một cảm hoá.

 

Một tấm sắc cứng cỏi liền hoá thành một vũng nước rồi.

 

Dứt khoát nhắm mắt lau sạch bàn rồi bỏ miếng khăn giấy đã sử dụng vào sọt rác dưới chân, Đồng Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn bà chủ: “Dì, cho con mười xiên thịt nướng với ba chai bia”.

 

“Được, quý khách đợi một chút. Xiên nướng của dì đã nướng mấy chục năm rồi, nhất định sẽ khiến con ăn đến quên đường về”, bà chủ trông thấy cảm xúc cô không tốt, mở miệng trêu đùa.

 

Quên đường về cũng tốt.

 

Quên được nhiều hơn nữa càng tốt hơn.

 

Đồng Giai Kỳ cho bà chủ một nụ cười rồi cúi đầu nhìn chăm chăm vào điện thoại đang đặt trên bàn, tay kẹp giữa hai chân.

 

Những lời Giang Trạch nói qua điện thoại lúc chiều, từng chữ quay về trong tâm trí cô.

 

Anh nói năm đó anh tàn nhẫn như thế là vì muốn tốt cho cô.

 

Anh nói năm đó anh không đi ra nước ngoài hưởng thụ mà là đang cứu cô thoát khỏi sự truy lùng và trả thù của ba mẹ Giang.

 

Thoát khỏi sự truy lùng và trả thù? Đồng Giai Kỳ nâng tay phải lên, nhìn vào vết sẹo xấu xí như con rết trên cổ tay, không rõ cảm xúc trong lòng là gì nữa.

 

Có lẽ anh không biết, hoặc giả như anh biết rồi nhưng giả vờ không biết cũng được, năm đó anh vừa quay đi, người của Giang gia đã bắt được cô.

 

Giang phu nhân đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt méo mó vì căm hận vẫn còn hằn rõ trong tâm trí cô: “Là mày, mày là con điếm đã hại chết A Dương, hôm nay tao không giết mày tế hồn cho thằng bé, thì tao không còn họ Liễu nữa”.

 

Cổ tay Đồng Giai Kỳ khi ấy bị hai vệ sĩ lực lưỡng giữ chặt, không cách nào động đậy được. Miệng cô bị nhét vải, muốn nói cũng nói không ra lời.

 

Cô muốn nói không phải, anh Dương không phải do cô mà chết.

 

Cô muốn nói không phải, cô không yêu anh Dương, anh Dương thật ra cũng không hề yêu cô.

 

Cô chỉ muốn nói tất cả đều không phải, tất cả đều là hiểu lầm.

 

Nhưng lúc phát ra tiếng chỉ toàn “ô ô”, nói không ra lời.

 

Giang phu nhân giữ lấy tay phải của cô, nhận lấy con dao sắc bén từ tay một bảo tiêu phía sau, đặt lên trên cổ tay trắng nõn non mịn của Đồng Giai Kỳ.

 

Ngay khoảnh khắc đó, đầu óc Đồng Giai Kỳ nổ tung một tiếng, cô cảm thấy hít thở không thông.

 

Tay phải là mạng sống của bác sĩ Ngọai khoa.

 

Cô hoảng hốt vùng vẫy, trong miệng “ô ô” càng thêm kịch liệt. Nước mắt nhanh chóng ngập trong hốc mắt to, từng giọt từng giọt như hạt trân châu lớn chậm rãi rơi xuống rồi vỡ tan.

 

Đừng, đừng như thế.

 

Ý Hiên, cứu em.

 

“Ác độc như mày sao có thể trở thành thiên sứ cứu người, tao thay mày chấm dứt ý định muốn hại nhiều người nữa”, Giang phu nhân nghiến răng nói, trong ánh mắt ngập tràn lửa giận, lửa đã đốt trụi thần trí của bà.

 

Giang phu nhân dùng sức ấn dao trong tay, ở trên cổ tay Đồng Giai Kỳ điên cuồng rạch nát.

 

Nhát đầu tiên Đồng Giai Kỳ khóc thét lên. Cô kịch liệt vẫy vùng, tương lai tươi sáng vụn vỡ đổ ầm xuống đầu cô.

 

Những nhát tiếp theo cả người Đồng Giai Kỳ từ từ tuột xuống đất, hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn cổ tay phải của mình.

 

Đến khi Giang phu nhân mệt mỏi buông dao, thì cổ tay của Đồng Giai Kỳ đã trở nên máu thịt bầy nhầy. Máu phun ra từ cổ tay như dòng suối nhỏ, cả người Đồng Giai Kỳ lạnh toát.

 

Xong rồi, mọi thứ đều xong rồi.

 

Đồng Giai Kỳ bất lực nhắm chặt mắt, cả người ngã ngửa vào trong lòng hai vệ sĩ đang giữ chặt cô, bất tỉnh.

 

Trước lúc mất đi ý thức, Đồng Giai Kỳ còn nghe Giang phu nhân nói: “Gọi điện cho A Trạch, nói đã xử lý xong con ả này, để cho nó yên tâm học tập. Đã hại chết A Dương, lại còn muốn hại cả đời A Trạch sao? Lát nữa nhớ sơ cứu cho nó, đừng để chết vì mất máu. Nó phải sống trong thất bại, trong dằn vặt sợ hãi thì A Dương chết mới nhắm mắt được”.

 

Nếu không có em trai Đồng Giai Thuỵ quỳ lạy kẻ thù của ba mẹ để cứu về cái mạng của cô, lại khẩn cầu em trai ruột của mẹ tự tay cầm dao nối lại động mạch cổ tay cho cô, thì có lẽ bây giờ trên đời này cũng không còn một người tên Đồng Giai Kỳ nữa rồi.

 

Mùi hương từ xiên thịt nướng được bà chủ đặt trước mặt kéo Đồng Giai Kỳ trở về thực tại.

 

Xung quanh ồn ào sáng sủa, hoàn toàn không phải căn hầm ẩm thấp tối om, yên ắng kia của Giang phu nhân nữa.

 

Đồng Giai Kỳ vươn tay cầm một xiên thịt, đưa lên miệng khe khẽ cắn một cái. Mùi vị đã nhiều năm không thưởng thức lại vẫn không khác gì năm xưa.

 

Vẫn ngon như vậy.

 

Cầm lấy chai bia bên cạnh, Đồng Giai Kỳ dứt khoát ngửa cổ uống.

 

Vị cay tê đầu lưỡi hòa cùng vị đắng lên men của bia thình lình tràn xuống cổ họng, khiến cô không nhịn được ho khan.

 

Thịt vẫn ngon, bia vẫn còn khó uống như vậy.

 

Nhưng bên cạnh...

 

Từ lâu đã không còn người nữa rồi...

 

.

 

Sau khi biết chuyện năm đó Liễu Tử Yên đã làm với Đồng Giai Kỳ, Giang Trạch cảm thấy phổi sắp nổ tung rồi.

 

Mẹ của anh...

 

Mẹ của anh thế mà lại có thể nhẫn tâm tổn thương người anh yêu sâu sắc như vậy.

 

Giang Trạch xoay vô lăng, dứt khoát quay đầu xe trở về khu biệt thự Sơn Hoa.

 

Chuyện này anh đã nhẫn nhịn tám năm rồi, đến lúc này thật sự đã cực hạn.

 

Chiếc BMW màu xám lao vun vút trên đường cái, đến lúc dừng trước cửa nhà đã gần nửa tiếng sau.

 

Giang Trạch bước xuống, lấy chìa khoá trong túi mở cửa nhà.

 

Trên bàn ăn, Giang Duẫn và Liễu Tử Yên mỗi người một đầu, đang yên lặng dùng cơm.

 

Liễu Tử Yên trông thấy Giang Trạch hấp tấp chạy vào, trên mặt lập tức xuất hiện thần sắc yêu thương.

 

Bà nhẹ nhàng hỏi: “Sao con về trễ thế? Ba con đói nên mẹ cùng ba dùng cơm trước, có để phần cho con đó. Chị Quách, hâm nóng thức ăn rồi mang lên cho cậu chủ đi”.

 

Chị Quách trong miệng Liễu Tử Yên là một trong mấy người giúp việc của Giang gia, chuyên phụ trách nấu nướng.

 

Không đợi bà Quách trả lời, Giang Trạch sắc mặt tái xám, lên tiếng: “Con về không phải để ăn”.

 

“Không ăn thì con muốn làm gì? Sắc mặt tệ như thế, bệnh sao?”, Liễu Tử Yên ưu nhã lấy khăn lau khoé miệng, vẫn dịu dàng nhìn Giang Trạch, sóng mắt lưu chuyển bắn ra tia cưng chiều, như thể đang nhìn đứa con mình yêu thương nhất.

 

Bị ánh mắt đó lia đến, Giang Trạch cảm thấy cả người lạnh lẽo khác thường.

 

Thật là ghê tởm!

 

Anh từ nhỏ không được ba mẹ yêu thương, nhưng vẫn luôn giành cho họ sự tôn trọng nhất định. Chưa bao giờ anh dám nói, thậm chí dám nghĩ đến điều gì xúc phạm đến ba mẹ.

 

Nhưng lần này anh không thể nuốt trôi nữa.

 

Giang Trạch đứng ở nơi đó, như một pho tượng ẩn giấu sát khí, anh nhìn thẳng vào mắt Liễu Tử Yên, hỏi: “Mẹ, năm đó mẹ đã làm gì với Đồng Giai Kỳ?”

 

Đôi đũa trên tay bà Liễu run lên, một chiếc trực tiếp rớt xuống chén canh trước mặt, nước canh bắn tung toé lên người bà.

 

Liễu Tử Yên cố gắng trấn định lại, lấy khăn chầm chậm lau đi nước canh trên người. Vừa lau vừa thờ ơ hỏi: “Tại sao con lại hỏi vậy? Mẹ đâu có làm gì”.

 

“Mẹ đừng lừa gạt con. Chuyện năm đó Cố Ninh Hinh đã nói tường tận cho con biết cả rồi. Là mẹ đã bắt cóc cô ấy, cắt gân tay cô ấy, lại còn diễn vờ như con là người sai khiến mẹ làm vậy”, Giang Trạch siết chặt nắm đấm, giọng nói ẩn ẩn run rẩy khó phát hiện.

 

“Mẹ không làm gì cả. Cố tiểu thư cũng thật là, sao lại hãm hại mẹ. Nghe nói con bé là bạn thân tri kỷ của Đồng Giai Kỳ, con tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận trước khi tin”.

 

Nhìn Liễu Tử Yên vẫn một bộ dáng ung dung như cũ, khinh thường nhìn anh, trong mắt không hề có một tia hối hận nào.

 

Giang Trạch cảm thấy tim như bị ai đó bóp nghẹt.

 

Gia Ý của anh.

 

Những nỗi đau năm đó mà cô phải chịu, anh nhất định không tha cho kẻ nào.

 

Dù là Diệp Nguyệt Thiền, Tư Mã Tuệ... thậm chí là mẹ anh, tất cả đều phải trả giá.

 

Giang Trạch tiến đến hai bước: “Vệ sĩ năm đó mẹ thuê bắt cóc Đồng Gia Kỳ, Cố Ninh Hinh đã sớm tìm được. Mẹ nghĩ mình có thể thuận lợi thoát được là vì mẹ là Giang phu nhân ư? Mẹ sai rồi, là vì Đồng Giai Kỳ không muốn tranh chấp với mẹ, mới không đưa mẹ ra toà. Bằng không với quyền lực của Cố gia, Giang gia có thể bình an như bây giờ sao?”

 

“Giang phu nhân, đừng có đáng khinh như vậy. Bà làm tôi cảm thấy thật ghê tởm”.

 

Giang Duẫn vốn vẫn im lặng dùng bữa một bên, lúc này nhịn không được đập đũa trong tay xuống bàn, lạnh giọng quát: “Giang Trạch, mày đừng có hỗn xược. Bà ấy là mẹ của mày. Mẹ còn không bằng một đứa con gái điếm ư?”

 

“Ông câm miệng lại cho tôi.”, Giang Trạch nâng cao giọng, “Năm đó nếu không phải vì ông cố chấp, vì ông bảo thủ gia trưởng, Giang Dương đã không đi đến bước đường này. Tất cả là lỗi của các người, các người không một chút áy náy ư?”

 

Giang Duẫn bật dậy, định lao đến đánh cho Giang Trạch một trận, nào ngờ lại bị Liễu Tử Yên ngăn lại.

 

Hai mắt bà hoang mang nhìn ông rồi lại nhìn anh, không hiểu lên tiếng: “Bảo thủ? Gia trưởng? A Trạch, rốt cuộc con đang nói gì?”

 

Giang Trạch cả người cương cứng như mũi tên sắp bắn, anh khinh thường cười: “Bà hại đời một nữ sinh viên, khiến cô ấy cả đời phải huỷ để thoả mãn cái gọi là “áy náy” của bà với đứa con đã chết. Bà xem cô ấy là hung thủ đã hại chết con mình, nhưng bà đâu biết được, năm ấy con trai cưng của bà chết cháy, chính là có một phần lỗi do chồng của bà”.

 

Hai chân Giang Duẫn không kiểm soát được run lên, ông duỗi tay bắt lấy bình hoa mini trên bàn, ác độc ném về phía Giang Trạch: “Mày câm miệng cho tao.”

 

Bình hoa mini nhưng làm bằng pha lê nặng trịch bay đến trước mặt, Giang Trạch cứ đứng sừng sững như thế. Không phải anh không muốn tránh, nhưng thật sự bây giờ anh rất mệt mỏi.

 

Đau lòng, xót xa, khổ sở, nhiều cảm xúc như thế va đập nhau trong cơ thể anh, khiến anh cảm giác vô cùng, vô cùng bất lực.

 

Bình hoa bay đến, đập vào trán Giang Trạch, lực đạo mạnh đến mức khiến anh không nhịn được ngửa đầu ra sau.

 

Cảm giác nóng hôi hổi trên trán chảy dọc xuống sườn mặt, Giang Trạch cúi đầu, nhếch môi cười.

 

Như thế cũng tốt. Đau đớn như thế này mới khiến anh hoàn toàn quyết liệt được.

 

Liễu Tử Yên thản thốt nhìn máu đỏ tươi chảy dài trên mặt Giang Trạch, trong lòng đột nhiên hoảng sợ: “Giang Duẫn, ông điên rồi. A Dương không còn, ông còn muốn mất luôn cả A Trạch hay sao? Ông điên rồi”.

 

Bị Liễu Tử Yên đánh mấy cái, cả thân thể Giang Duẫn liên tục lùi về sau, cuối cùng ngã ngồi trên ghế ăn.

 

Ông cứ ngỡ... cứ ngỡ Giang Trạch sẽ tránh.

 

Không khí trong nhà ngưng đọng, im ắng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ “cạch cạch” chạy trên tường.

 

Máu chảy dọc theo gọng kính, mang đến cảm giác nhớp nháp, Giang Trạch dứt khoát tháo kính ra bỏ vào túi. Anh duỗi tay lấy sấp tài liệu khi nãy vào đã tiện tay đặt lên tủ giày, đi đến đặt trên bàn ăn.

 

Giang Trạch nhìn ba mẹ mình, đau đớn trên trán khiến đầu óc anh không thể giữ vững, lạnh giọng nói: “Đây là tài liệu tường tận năm đó về cái chết của Giang Dương. Mẹ, hy vọng khi đọc xong, ít nhất mẹ cũng nên có cảm giác tội lỗi. Năm đó mẹ thật sự đã oan uổng Đồng Giai Kỳ rồi.

 

Nhà này tôi cũng không muốn về nữa, khi nào hai người tỉnh táo trở lại thì tính tiếp”.

 

Dứt lời, Giang Trạch rút liên tiếp mấy tờ khăn giấy trong hộp trên bàn, không để ý tùy tiện lau máu trên trán, xoay người rời đi.

 

Cái nhà này, từ lâu đã không còn là nhà của anh rồi.

 

Gia Ý, vết thương trên trán anh chắc không cách nào bằng được vết thương năm đó mẹ đã gây ra cho em.

 

Anh xin lỗi...