Nhân Sinh Bất Sách

Chương 8




Buổi trưa. Liễu Hà ngồi trên xe của Tiêu Cảnh, nhìn Lan Toa Toa xuất hiện ở lối ra của một tòa nhà văn phòng nào đó.

Lan Toa Toa nhìn qua trông không khác gì trong ảnh, vẫn là mái tóc dài đó, mặc áo sơ mi ngắn váy ngắn, trên cổ đeo thẻ nhân viên, chắc là đi ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp, cô gái tóc ngắn kế bên Lan Toan Toa vừa đi vừa nói chuyện, đi được hai bước liền phát ra một tiếng cười giòn tan.

"Không ngờ lại ở chung một thành phố, lại còn cách công ty bất động sản Liễu Thị rất gần." Liễu Hà lẩm bẩm nói, "Chẳng lẽ bọn họ đã không chia tay..."

Tiêu Cảnh không trả lời câu hỏi của cậu. Cậu quay đầu lại thì thấy Tiêu Cảnh ngồi ở ghế lái đang cởi áo ra, đường nét rắn chắt của cơ bụng dần dần lộ ra.

"Anh đàn làm gì vậy!?"

Cậu sợ hãi né tránh, cả người sắp dán lên cửa xe.

Tiêu Cảnh bình tĩnh thay một chiếc áo phông đen có logo của Wild Charm Bar*: "Tôi đang cải trang, đi phát phiếu đồ uống miễn phí cho Lan Toa Toa. "

*Tên một quán bar

"Cái gì?"

Tiêu Cảnh từ dưới mông lấy ra một xấp phía quà tặng: "Phiếu miễn phí đồ uống của một quán bar. Tôi đã lấy 10 tờ, hôm nay sẽ hết hạn. Nếu cô ta nhận được chắc chắn đêm nay cô ta sẽ đến quán bar. "

Liễu Hà chợt hiểu ra. Quán bar là một nơi thích hợp để giao tiếp với người lạ, đầu tiên Tiêu Cảnh sẽ mời Lan Toa Toa đến quán bar để dễ nói chuyện. Cậu làm động tác móc móc tay, xấu hổ sờ sờ cổ, ho khan một tiếng.

"Có lẽ người ta sẽ không đi đâu."

Tiêu Cảnh đội mũ, dùng khẩu trang che một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cong cong thành hai đường: "Tôi đã xem qua tài khoản mạng xã hội của cô ta rồi. Mỗi năm, trên trang cá nhân của cô ấy sẽ share mấy bài bốc thăm trúng thưởng của các quán bar, hoặc mỗi tháng sẽ đăng những bài đăng lên quan đến quán bar. "

Liễu Hà nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Hoàn mỹ. "

Tiêu Cảnh bắt đầu điều chỉnh tư thế của mình, không biết hắn đã làm như thế nào nhưng chỉ trong phút chốc, hắn bỗng trở nên thấp hơn một chút, vai cũng thu hẹp lại một chút, nhìn giống như một sinh viên đại học gầy gò mới hơn hai mươi tuổi. Sau khi chỉnh trang xong, hắn bắt đầu xịt một cái gì đó vào cơ thể của mình. Mùi pheromone của hắn bắt đầu tỏa ra ồ ạt, mùi quá nồng, khiến cho Liễu Hà cảm thấy hơi chống mặt.

"Anh đang làm gì vậy?" Cậu bịt mũi.

Tiêu Cảnh nhìn mặt cậu bắt đầu đỏ lên, trong mắt xuất hiện một lớp nước mắt, hắn cười tủm tỉm nghiêng người kề sát Liễu Hà: "Thuốc xóa mùi pheromone. Trong thời gian ngắn nó có thể ém mùi pheromone xuống, phải chuẩn bị thứ này khi giả làm beta. "

"Nhưng bây giờ mùi pheromone của anh quá nồng." Cơ thể Liễu Hà dần dần nóng lên, cậu đưa tay đẩy Tiêu Cảnh ra.

"Bé cưng không thích sao?" Tiêu Cảnh thấp giọng nói, nghiêng người xuống, đưa tay thăm dò phía sau Liễu Hà. Liễu Hà mặt đỏ tai hồng chặn cánh tanh hắn lại, kết quả Tiêu Cảnh chỉ ấn nút mở cửa sổ của ghế sau, mùi pheromone dần dần tản ra ngoài.

"Xem ra bé cưng rất thích." Tiêu Cảnh cười.

Liễu Hà biết được mình lại bị trêu chọc, cậu nghiến răng, đưa tay muốn chạm vào mũi của Tiêu Cảnh. Tiêu Cảnh nhanh chóng né tránh, thấy cậu bắt đầu nổi giận liền nhanh chóng chạy ra ngoài, còn không quên để lại một cậu.

"Bé cưng đừng giữ mặt tôi làm gì, buổi tối tôi cho em giữ thắt lưng của tôi."

"Cút!" Liễu Hà giận dữ quát.

"Được thôi。 "

Tiêu Cảnh lại nháy mắt với Liễu Hà, xoay người đi về phía đám người dưới tòa nhà văn phòng.

"Hôm nay quán bar tổ chức sự kiện, tối nay sẽ tặng đồ uống, hoàn toàn miễn phí, hi vọng mọi người sẽ đến!" Tiêu Cảnh hô to, giọng nói mỏng manh, vừa hô vừa phát phiếu đồ uống.

Lạc Toa Toa quả nhiên bị lừa, cô ta và bạn bè mình dừng lại,

"Miễn phí?"

Hai người nhỏ giọng trao đổi. Tiêu Cảnh tự nhiên đem hai phiếu cuối cùng phát đến trước mắt các cô, hai mắt nhiệt tình cong lên.

"Hai người sẽ đến chứ?"

Liễu Hà từ xa nhìn Tiêu Cảnh nói chuyện với Lan Toa Toa, cậu muốn nghe bọn họ nói chuyện, nhưng cậu nghe không rõ, cũng sợ bị phát hiện, nên cậu bắt đầu buồn ngủ và ngủ thiếp đi.

Trong xe có mùi pheromone rượu thông an ủi cậu, cậu vốn ngủ không ngon, bình thường cũng có thói quen ngủ trưa, cậu định chợp mắt một chút nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi, thậm chí còn không nằm mơ.

Đồng hồ sinh học khiến cậu thức giấc vào buổi tối, cậu ngồi dậy, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trời đã tối, phản ứng đầu tiên của cậu là toang rồi, nếu không nấu cơm tối, khi Khương Hạo trở về sẽ không có gì để ăn.

Quần áo trước ngực cậu rơi xuống, lúc này cậu mới nhớ ra là mình đang ở trên xe của Tiêu Cảnh. Tiêu Cảnh lái xe đến bờ sông nội thành, còn dừng dưới bóng cây, cậu có thể nghe được tiếng chim hót trên cây.

À, đúng rồi. Hiện tại cậu đang đi điều tra Khương Hạo với Tiêu Cảnh.

Cậu muốn ly hôn với Khương Hạo. Liễu Hà dành một khoảng thời gian để định hình lại bản thân, trong lòng thấy trống rỗng, đang định hình thì cậu nghe được tiếng mở cửa.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy có người đang nghiên đầu qua nhìn cậu.

"Thức rồi?" Người đàn ông hỏi.

Người nọ mặc âu phục và áo sơ mi, tóc tai được chải chuốt kĩ càng, khuôn mặt bị ánh đèn làm mờ đi, đường nét khuôn mặt bị ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào, khiến người ta hơi mất tập trung.

"Khương..." Liễu Hà cắt ngang lời nói của bản thân mình. Cậu đổi giọng: "Tiêu Cảnh, sao anh lại thay quần áo. "

"Đóng vai thành Alpha chất lượng cao mới từ nước ngoài trở về, đợi lát nữa đến quán bar sẽ từ từ dụ dỗ Lan Toa Toa." Tiêu Cảnh mỉm cười.

"Chúng ta có thể đi chưa?"

"Trời đã tối rồi."

Liễu Hà lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn đồng hồ, đã bảy giờ.

"Tôi đã ngủ sáu tiếng?" Cậu ngạc nhiên.

"Có đói không?" Tiêu Cảnh hỏi cậu.

Cậu đang muốn nói không đói, trong bụng lại phát ra tiếng "ùng ục". Tiêu Cảnh cũng không đợi cậu trả lời, ném một cái hamburger vào trong ngực cậu, sau đó ra hiệu cho cậu xuống xe.

"Ra ngoài ăn."

Liễu Hà cầm hamburger xuống xe, nhìn thấy Tiêu Cảnh bày một đống gà rán và coca trên mui xe. Tiêu Cảnh xé giấy gói hamburger ra, cắn một miếng lớn trước mặt cậu.

"Mặc âu phục nhưng ăn hamburger." Liễu Hà nở nụ cười, "Chỗ nào cũng không giống người mới về nước, mà nhìn giống người môi giới bất động sản hơn. "

"Cũng được. Người môi giới bất động sản chất lượng cao.". Tiêu Cảnh cười với cậu, đưa lon coca cho cậu.

Liễu Hà đi tới bên cạnh Tiêu Cảnh, nhận lấy lon coca, giống như cậu không biết logo này là hãng nào.

"Anh biết gì không?" Cậu bỗng nhiên nói, "Khương Hạo không thích uống coca, cũng không thích ăn hamburger. "

"Tại sao?" Tiêu Cảnh hỏi.

"Hắn nói đây là đồ ăn vặt." Liễu Hà nói tiếp, mặt cậu không biểu cảm gì, không biết là do cô đơn hay là vì cái gì khác, "Bình thường hắn đều tập thể dục, rất kén chọn, muốn ăn đồ ăn ít chất béo nhưng nhiều chất đạm, nếu không phải thì là canh cháo tốt cho dạ dày. "

Tiêu Cảnh nhướng mày: "Hắn có rất nhiều tật xấu nhỉ. "

Liễu Hà như không nghe lời hắn nói, cậu tự bổ sung: "Hắn không ăn hamburger, tôi cũng lâu rồi chưa ăn bamburger. "

Từ lần đầu tiên Tiêu Cảnh nhìn thấy Liễu Hà, cậu lúc nào cũng tỏ ra ngang ngược, hung hăng, thậm chí có hơi độc ác, giống như một con mèo rất khó lấy lòng, nếu không để ý sẽ vươn móng vuốt cào người. Bây giờ con mèo đã thu lại móng vuốt của mình, lộ ra sự yếu đuối thường ngày không ai nhìn thấy, ngực Tiêu Cảnh không nhịn được mà co thắt lại, trái tim cứng rắn bình thường bỗng trở nên hơi đau nhức, sau đó một cảm giác thương tiếc mềm mại như không có chỗ tựa bay tới bay lui quanh hắn.

Tiêu Cảnh do dự vươn tay ra muốn xoa tóc Liễu Hà, nhưng Liễu Hà bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mạnh mẽ cắn cáo hamburger trong tay, sau đó uống một ngụm coca.

"Ngon quá!" Liễu Hà vừa nhai vừa nói.

Tiêu Cảnh sững sờ nhìn bàn tay đang vươn ra của mình, cuối cùng hắn nở một nụ cười.

Làm gió nhẹ bên sông thổi qua đã xua tan bao lo âu ngày hôm nay. Hai người đứng dựa người vào xe, tận hưởng khoảnh khắc ấm cúng trước khi màn đêm buông xuống.

Sự kiện ở Wild Charm Bar sắp bắt đầu. Khoảng một tiếng nữa, Lan Toa Toa sẽ bước vào cuộc chơi.