Nhân Sinh Bất Sách

Chương 7




Sáng hôm sau, Liễu Hà hẹn Tiêu Cảnh đến quán cà phê.

Khi Tiêu Cảnh đến, hắn lại thay đổi cách ăn mặc, quần giản dị, áo len, kính gọng vàng, bộ dáng rất giống một người đàn ông ấm áp / chất lượng cao.

"Tôi thuê thám tử, chứ không phải thuê NPC* của trò chơi hóa trang." Liễu Hà khoanh tay, vẻ mặt soi mói.

*Non-player character hay Non-playable character là những nhân vật trong các trò chơi mà người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo

"Đúng là không biết lấy lòng người đàn ông của mình." Tiêu Cảnh ngồi xuống, thấy trên bàn không có gì, hắn cười khổ, "Bé cưng, tôi tốn biết bao nhiêu công sức vì em mà em không thể mời tôi một ly cà phê sao? "

"Tôi không có tiền." Liễu Hà tức giận nói.

Cậu bị đóng băng tài khoản 3 tháng, không có xu nào trong túi. Tiêu Cảnh thấy cậu trắng tay còn ra vẻ mình là đại gia, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay gọi nhân viên phục vụ, nhanh chóng gọi đồ ăn.

"Tối hôm qua em ăn gì?" Tiêu Cảnh hỏi Liễu Hà.

Liễu Hà nhíu mày: "Một trái tim có hai tấm lòng. Hai tấm lòng đạo đức giả*. "

*一份心口不一,两盘虚情假意: mình không hiểu nghĩa câu này lắm, bạn nào biết giúp mình với ạ

"Bé cưng là người có văn hóa." Tiêu Cảnh gật đầu.

Liễu Hà nghĩ tới việc tối hôm qua liền thấy tức giận. Khương Hạo dẫn cậu đi ăn khuya, mới ăn hai miếng đã bị gọi quay về công ty. Mặc dù cậu cũng không muốn ăn cơm với Khương Hạo, cậu nghi ngờ đầu dây bên kia là cô gái kia, cậu buông đũa xuống, nói không muốn ăn muốn về nhà. Khương Hạo không đưa cậu về, gọi tài xế Vương tới chở cậu về. Cậu tức giận đến nỗi lấy điện thoại ra xem đến tận sáng, chỉ ngủ được ba tiếng đồng hồ.

"Có phát hiện ra gì nữa không?" Cậu hỏi Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh hỏi cậu: "Bé cưng có điều tra ra được gì chưa? "

"Tôi là ông chủ." Liễu Hà tức giận.

Tiêu Cảnh trả lời cậu: "Bé cưng không có tiền. "

Liễu Hà bị hắn chọc trúng chỗ đau, ngồi dựa lưng vào ghế.

"Tôi thấy một tấm ảnh phía sau khung ảnh trước máy tính của Khương Hạo, hắn ôm một cô gái, hai người ngồi trên tảng đá ở cổng trường đại học. Nhưng thời gian quá gấp nên tôi không nhìn thấy rõ. "

"Có phải cái này không?"

Tiêu Cảnh đưa điện thoại di động tới.

Liễu Hà nhận lấy điện thoại di động. Là hình ảnh mà cậu thấy tối hôm qua. Xem ra Tiêu Cảnh cũng tìm được nó, hơn nữa còn chụp lại nó. Người Khương Hạo ôm quả nhiên là cô gái của tổ nghệ thuật năm đó. Cô gái kia có gương mặt xinh xắn, cô gái nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn qua hai người giống như một đôi tình nhân bình thường ở trường đại học. Họ ngồi trên một tảng đá có tên trường học, góc bên phải bức ảnh có một dòng chữ.

Khương Hạo và Lan Toa Toa, chụp vào ngày x tháng X năm X.

Manh mối, tất cả đều là manh mối.

Liễu Hà nghĩ như vậy, ánh mặt cậu lại vô tình rơi vào Khương Hạo. Khương Hạo mặc áo thun trắng, mặt hơi rám nắng và nở nụ cười tỏa sáng, giống như một đàn anh được yêu thích trong khuôn viên trường đại học, không giống với bộ dạng lạnh lùng lúc đi làm.

Cậu cảm thấy có hơi chạnh lòng.

"Lan Toa Toa..."

"Thông tin có đầy đủ trên ảnh nên tôi cũng đã tra ra được. Cô ta là beta, là bạn gái cũ của Khương Hạo, học cùng trường với Khương Hạo, lớn hơn Khương Hạo một tuổi. Khương Hạo được giới thiệu vào công ty của em, chắc là do Lan Toa Toa giới thiệu. Bình thường các công ty rất cấm kỵ chuyện tình yêu công sở, chắc là vì như vậy nên Lan Toa Toa không công khai mối quan hệ của hai người họ. "

Liễu Hà hừ lạnh một tiếng. Vì cậu là con trai của chủ tịch nên mới ngang nhiên theo đuổi Khương Hạo. Nói như vậy, khi đó Khương Hạo và Lan Toa Toa đang ở bên nhau, cho đến khi Lan Toa Toa rời đi mới gã mới tiếp nhận cậu.

Bảo sao...

"Anh còn tra được cái gì nữa không?"

"Tôi đã có được video đêm hôm đó."

Liễu Hà trợn tròn mắt.

Tiêu Cảnh nhìn biểu cảm của Liễu Hà, cười ra tiếng: "Bé cưng giống như bé mèo bị người ta làm cho giật mình vậy. "

"Đừng nói nhảm."

"Đoạn video kia quả nhiên đã từng bị động tay động chân, mấy ngày trước tôi có ghép chúng lại với nhau, chắc hai ngày nữa sẽ có thể khôi phục được. "

"Như vậy chúng ta sẽ có chứng cớ?"

"Nhưng cho dù là khôi phục được nó, bé cưng chỉ có thể lấy được chứng cớ là cô gái kia ra vào văn phòng của Khương Hạo, như vậy cũng vô dụng, tòa án cùng lắm sẽ phán quyết hai người rạn nứt tình cảm, kết quả phán quyết sẽ không nghiên về phía em."

"Tòa án?" Liễu Hà giật mình.

Đúng vậy, cậu điều tra những thứ này là muốn ly hôn với Khương Hạo.

Tiêu Cảnh nhìn bộ dáng Liễu Hà bây giờ, biết cậu vẫn chưa nghĩ đến việc đó, hình như là muốn ném đơn ly hôn trước mặt Khương Hạo giống như các tình tiết trong tiểu thuyết đây mà, liền kiên nhẫn phân tích cho cậu.

"Yêu cầu ly hôn của bé cưng là gì?"

"Để đuổi Khương Hạo ra khỏi nhà. Ừm... Sau đó đánh hắn một trận..."

"Tôi đã kiểm tra nó. Căn nhà mà bé cưng đang ở là do ba mẹ em mua cho em trước khi kết hôn, Khương Hạo sẽ không được giành lấy nó. Khương Hạo bây giờ là tổng giám đốc của công ty bất động sản Liễu thị, gã có một ít cổ phiếu, cổ phiếu của bé cưng cũng do gã nắm giữ, bây giờ đi kiện sẽ không dễ dàng lắm. "

Liễu Hà hoàn hồn lại.

Hóa ra ly hôn là một vấn đề rắc rối đến như vậy.

Cậu co người lại, suy sụp nói, "Không thể trực tiếp đánh chết hắn sao?"

Lúc này nhân viên cũng vừa mang cà phê lên, nghe thấy lời nói của cậu liền dừng bước.

"Em ấy nói đùa." Tiêu Cảnh cười tủm tỉm và giải thích với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ gật đầu, đặt cà phê và đồ ăn nhẹ xuống rồi rời đi.

"Bé cưng nói như vậy làm người ta sợ rồi." Tiêu Cảnh nói.

Liễu Hà cúi đầu liếc hắn một cái, phát hiện nhân viên phục vụ bưng lên một tách cà phê, một ly sữa và một đ ĩa bánh nướng xốp, cậu nhíu mày hỏi.

"Anh uống sữa à?"

"Bé cưng uống sữa."

"Tại sao?"

"Có phải bé cưng ngủ không ngon không, quầng thâm xuất hiện trên mắt em kìa"

Liễu Hà giơ ngón tay lên, thản nhiên đổi với tách cà phê trước mặt Tiêu Cảnh, duyên dáng cầm lên nhấp một ngụm, sau đó lại đặt trở về.

"Nóng." Cậu luống cuống tay chân buông ly cà phê xuống, vẻ mặt đau khổ thè cái lưỡi bị phỏng ra.

Cậu thấy Tiêu Cảnh bỗng nhiên đứng thẳng dậy, nghiêng về phía Liễu Hà. Liễu Hà tránh không kịp, trừng mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tiêu Cảnh càng lúc càng phóng to. Tiêu Cảnh nhắm mắt lại, đôi mi mảnh khảnh rủ xuống, ngay sau đó, hai cánh môi mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống miệng cậu. Cậu ngẩn người, chờ Tiêu Cảnh ngồi xuống mới lấy lại tinh thần.

"Tôi..." Liễu Hà vừa mắng vừa lau miệng. Bây giờ đang ngồi trong quán cà phê nên cậu không thể lớn tiếng, lời nói của cậu biến thành một chuỗi câu nói lẩm bẩm khó nghe.

"Bé cưng thật đáng yêu."

"Lại ăn nói bậy bạ, tôi hất cà phê lên mặt anh bây giờ."

"Sao bé cưng không hắt đi."

"Để anh ở lại làm việc."

Tiêu Cảnh chống trán nở nụ cười, trên người hắn lại phản phất mùi pheromeone rượu thông. Hắn là người bảnh trai, lúc đi vào có rất nhiều người đang nhìn trộm hắn, lúc này hắn còn cố ý tỏ ra một chút pheromone làm cho các Omega xung quanh đỏ mặt.

Liễu Hà ngửi thấy mùi pheromone của hắn, cậu chỉ xoa xoa mũi nói: "Mới sáng sớm anh đừng như vậy. "

"Bé cưng, trong mắt em tôi không có chút quyến rũ nào sao?" Tiêu Cảnh thở dài.

Liễu Hà liếc hắn một cái: "Khương Hạo đẹp trai hơn anh. "

"Em thật sự bị mù rồi." Tiêu Cảnh tức giận nói, "Quên đi, nếu em không mù chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này. "

Liễu Hà không muốn nói với Tiêu Cảnh chuyện này, lại hỏi: "Anh có biết Lan Toa Toa hiện đang ở đâu không? "

"Biết. Tôi đã tìm thấy chỗ làm việc hiện tại của cô ấy, địa chỉ cư trú, thông tin liên lạc và tài khoản mạng xã hội, tất cả đều có đủ. "

Liễu Hà trợn tròn mắt, không kìm lòng được nói: "Anh thật rất đáng sợ. "

"Em đang khen ngợi năng lực làm việc của tôi à." Tiêu Cảnh nói.

Liễu Hà sờ sờ cổ, lại nói: "Tôi muốn tìm cô ấy nói chuyện, hỏi bọn họ năm đó chia tay như thế nào. "

Tiêu Cảnh lắc đầu: "Như vậy sẽ đả thảo kinh xà*. "

*Đả thảo kinh xà là một câucó gốc tích từ Trung Quốc và là một trong 36 kế của bộ Binh Pháp Tôn Tử. Câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho đối thủ phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác từ đó làm hỏng việc lớn.

"Anh có cách gì không?" Liễu Hà nhìn Tiêu Cảnh, cơn buồn ngủ bỗng dâng lên, cậu nhịn không được ngáp một cái.

"Tôi làm việc 100% sẽ thành công." Tiêu Cảnh cười tủm tỉm nói, "Chỉ cần bé cưng cần, tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng. "