Nhân Sinh Bất Sách

Chương 16




Khương Hạo đưa Liễu Hà về nhà, trực tiếp ném cậu vào phòng tắm.

Liễu Hà ngã xuống sàn phòng tắm, vừa định mở miệng mắng gã thì bị Khương Hạo giẫm lên bụng.

"Anh!" Cậu hét lên.

"Tắm rửa sạch sẽ." Giọng nói Khương Hạo vô cảm nhưng cũng khiến người ta rùng mình, "Đừng để tôi phải ra tay. "

Liễu Hà cười lạnh một tiếng, nắm chặt chân Khương Hạo, giống như một thủy yêu trèo lên người Khương Hạo, vẻ mặt cậu vừa quyến rũ vừa hung ác. Cậu vươn tay mình ra, ôm lấy bả vai Khương Hạo, đưa cổ tới gần mũi hắn.

"Anh ngửi xem..."

Khương Hạo lúc này mới thật sự ngửi được hỗn hợp mùi rượu và đào ngọt trộn lẫn với nhau. Sắc mặt gã thay đổi, gã nắm lấy tóc Liễu Hà. Liễu Hà bị buộc phải ngẩng đầu lên, ánh mắt thích thú nhìn gã.

"Em để cho nó đánh dấu vĩnh viễn?" Trán Khương Hạo nổi gân xanh.

"Đúng vậy, ai bảo anh không được chứ..." Liễu Hà ngọt ngào trả lời.

Khương Hạo bị cậu chọc tức, gã đẩy Liễu Hà ra. Liễu Hà bị đẩy ra, cậu lảo đảo ngã vào bồn tắm. Khương Hạo tháo vòi hoa sen, vặn van nước lạnh đến mức tối đa, không chút do dự xịt lên người Liễu Hà.

Liễu Hà hét lên.

Tia nước dữ dội quét qua người cậu, tạo ra âm thanh chói tai. Cơ thể cậu vẫn còn đang nóng, bị nước lạnh làm cho run rẩy. Khương Hạo tưới nước từ đầu đến chân cậu, giống như nếu làm như vậy có thể rửa sạch mùi hương trên người cậu.

"Khương Hạo! Anh điên rồi! Anh đúng là điên rồi! "

Liễu Hà né tránh, Khương Hạo đóng van nước lại, lạnh lùng nhìn Liễu Hà đang th ở dốc.

"Rõ ràng tôi đã tha thứ cho em, Tiểu Hà."

"Tha thứ con mẹ anh! Con mẹ nó anh nên xuống đất ngục mẹ đi! Đồ súc vật! Anh đi mà tha cho cô ta! "

Khương Hạo giận dữ, khom lưng bóp cằm Liễu Hà: "Tiểu Hà, sao miệng em lại có thể bẩn như vậy? "

Liễu Hà phun nước bọt lên mặt Khương Hạo, Khương Hạo không kịp đề phòng, nước bọt bắn tung tóe lên mặt gã. Gã lau mặt, giận dữ cười cười, vẻ mặt hiện lên vẻ dịu dàng vốn có.

"Tiểu Hà, mặc dù tôi có lỗi với em, nhưng em cũng vậy, như vậy chúng ta hòa rồi." Khương Hạo buông cằm Liễu Hà ra, dùng ngón tay cái xoa xoa môi dưới Liễu Hà, "Chỉ c ần sau này em ngoan ngoãn, hai chúng ta vẫn có thể ngủ chung một giường. "

"Ha?" Liễu Hà cười lạnh, "Muốn tôi ngủ chung một giường với anh? Thế khi ngủ anh có dám nhắm mắt lại không? "

"Em nghĩ xem. Những người mà em yêu thương đều ở trong tay tôi. " Khương Hạo trìu mến nhìn Liễu Hà, "Cho dù là Liễu Đạt Quốc đang nằm trong bệnh viện hay là tên nha tử ở văn phòng thám thử kia. "

Liễu Hà giật mình, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt.

"Còn nữa, Tiểu Hà. Tôi có hồ sơ bệnh án về căn bệnh suy nhược thần kinh của em đó, chỉ cần em ra tay với tôi, tôi có thể dùng hồ sơ căn bệnh này đưa em vào bệnh viện tâm thần. "Khương Hạo nắm lấy hai tay Liễu Hà, đặt tay cậu lên cổ mình, nhẹ giọng thì thầm, giống như lời thì thầm của một con quỷ, "Đoán xem, nếu như để em ở trong bệnh viện tâm thần với đám bệnh nhân tâm thần đó trong hai ba năm thì em sẽ như thế nào đây? "

Liễu Hà nghiến răng: "Khương Hạo, anh thật độc ác. "

Khương Hạo nhìn ánh mắt tức giận của Liễu Hà, mê muội hôn lên đó.

"Trong khoảng thời gian này đừng ra ngoài. Hãy suy nghĩ lại đi. "

Liễu Hà bị giam cầm.

Mặc dù Liễu Đạt Quốc ở trong trạng thái bán hưu trí*, mặc dù ông ấy bị đột quỵ phải nằm viện nhưng vẫn để lại nhiều sự lộn xộn trong công ty. Khương Hạo bận rộn thu dọn tàn dư của cuộc chiến, ngày đêm sa thải hết người này đến người khác, cắt giảm các dự án, hợp nhất các bộ phận lớn nhỏ lại với nhau, còn Liễu Hà vẫn bị giam cầm trong nhà, cứ như vậy trôi qua nửa tháng.

*Hưu trí là tên gọi chỉ chung cho những người đã về hưu hoặc nghỉ hưu theo chế độ và được hưởng các chế độ bảo hiểm xã hội. Hưu trí thường là người già, người có thâm niên công tác nhất định.

Gã vừa chuẩn bị về nhà, vừa ngồi vào trong xe thì có một con dao găm kề sát vào cổ gã.

"Không được nhúc nhích."

Là giọng nói của Tiêu Cảnh.

Khương Hạo sợ hãi nhìn lên, gã thấy hình ảnh Tiêu Cảnh trong gương chiếu hậu. Tiêu Cảnh ngồi ở ghế sau, mặc bộ đồ màu đen và đội mũ lưỡi trai màu đen, đôi mắt hắn sắc bén.

Khương Hạo mở miệng muốn la lên nhưng mũi dao đã đâm vào phần da ngoài của cổ hắn, máu chảy ra.

"Đám bảo vệ của mày bị tao giải quyết hết rồi. La hét cũng vô dụng." Tiêu Cảnh nói.

Khương Hạo mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh: "Là mày. "

Tiêu Cảnh nở một nụ cười rạng rỡ: "Tao đến để cảm ơn vì sự quan tâm của mày. "

Khương Hạo nhìn vết bầm tím có thể thấy được trên xương gò má của Tiêu Cảnh, gã rời mắt nói: "Tao đã điều tra mày. "

"Ồ?"

"Nhưng tao không tra được, Tiêu Cảnh. Tao thật sự không tìm thấy được chỗ ở của mày. Cơ quan thám tử của mày không có giấy phép kinh doanh, cũng không tìm được chứng minh thư mà mày dùng để thuê nhà. " Khương Hạo nắm chặt hai tay, tỏ vẻ thoải mái nói tiếp, "Bây giờ xem ra, thân phận của mày được giấu rất kỹ*. "

*nguyên văn: 你。。。是什么灰色身份吧

Tiêu Cảnh tặc lưỡi: "Mày thông minh hơn tao tưởng tượng. "

"Nếu như mày muốn giết tao vì Liễu Hà, thì tao nghĩ mày không nên làm như vậy." Khương Hạo* bình tĩnh nói, "Mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra với công ty Bất động sản Liễu thị khi trước, nếu như mày giết tao ở đây, cảnh sát nhất định sẽ nghi ngờ Tiểu Hà, đương nhiên cũng sẽ tra ra được mày. Cho dù mày có bị bắt hay không, cả đời này mày sẽ không thể gặp lại em ấy đâu. Tài sản Liễu thị cũng không thể trở về trong tay Tiểu Hà, chỉ có lợi cho ông Lý và ông Ngô. "

*khúc này tác giả để Tiêu Cảnh nói nhưng mà mình nghĩ phải là Khương Hạo nói mới đúng

Tiêu Cảnh cười lạnh, rút con dao lại bỏ vào ống tay áo. Khương Hạo vừa thở phào nhẹ nhõm, đã bị Tiêu Cảnh ấn xuống ghế trước, anh bóp cổ gã, hung hăng đánh gã một cú khiến răng gã lung lay.

"Mày!" Khương Hạo che gương mặt đang sưng lên.

"Mày rất giỏi ăn nói nhỉ. Nhưng tao chỉ muốn đánh mày thôi. "Tiêu Cảnh nhìn Khương Hạo, hà hơi vào nắm đấm, "Cắn chặt răng đi, nếu như mày không muốn rụng hết răng. "

Đêm khuya.

Liễu Hà ngồi trên ghế ngoài ban công, ngây người ôm một cái gối.

Mỗi ngày ngoại trừ ăn uống và quan sát Liễu Đạt Quốc nằm trong bệnh viện thông qua màn hình điện thoại thì cậu không thể làm bất cứ gì khác.

Cậu rất suy nhược, nhưng trong vẫn rất béo.

Khuôn mặt trái xoan bỗng trở nên tròn trịa, mu bàn tay cũng bắt đầu có chút thịt.

"Con mẹ nó Khương Hạo." Cậu mắng.

Một ngày cậu mắng gã mấy trăm lần nhưng vẫn không thể nào làm tổn thương cái tên Khương Hạo đang ở công ty kia.

Vừa dứt lời, cậu nghe thấy có tiếng đá được ném lên ban công. Cậu sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm nhưng ngay sau đó có viên đá bay lên, bay thẳng lên đùi cậu.

"Đứa nào mà không có mắt vậy!?" Cậu tức giận leo xuống ghế, thò đầu ra ngoài nhìn xuống.

Sau đó cậu thấy Tiêu Cảnh. Tiêu Cảnh mặc bộ quần áo đen, đứng bên cạnh bụi cây, gương mặt hắn như đang lơ lửng trên không trung, Liễu Hà suýt nữa hét lên.

"Tiêu Cảnh." Hắn hạ giọng, vui vẻ nói, "Em vẫn không sao, thế là tốt rồi."

Tiêu Cảnh ném lên một hòn đá nhỏ khác, hòn đá rơi trúng đầu ngón chân Liễu Hà. Liễu Hà lùi lại nửa bước, vẻ mặt nghiêm túc định mắng hắn, Tiêu Cảnh buồn bã đứng dưới lầu nói: "Bé cưng dám nói tôi là nha tử. "

"Không phải à?" Liễu Hà ra vẻ ngạc nhiên.

"Tôi còn chẳng lấy được nửa xu từ em nữa." Tiêu Cảnh làm bộ ôm lấy ngực.

"Bởi vì tôi đang nợ nần. Ừm..." Liễu Hà thở dài, tựa vào lan can, chống cằm nhìn hắn, "Dưới tình huống đó thì tôi chỉ có thể nói như vậy thôi. Anh muốn bị đánh chết à? "

"Bé cưng thật gian xảo. Bé cưng biết rõ tôi thích em mà." Tiêu Cảnh nói.

Liễu Hà mở to hai mắt, lông mi run lên.

Tưởng như là lời nói đùa nhưng lại không phải, cậu không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh vốn có, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, giống như là sợ bỏ qua bất kỳ phản ứng nào vậy, ánh sáng vụn vặt yếu ớn trong bóng tôi giống như loài gặm nhấm yếu ớt.

Tiêu Cảnh đứng ở đó, dùng bóng đêm che đi vành tai và cái cổ ửng đỏ của mình, tim cậu đập thình thịch, vừa buồn vừa xấu hổ, giống như đột nhiên quay về thời niên thiếu.

Sự im lặng giống như sương đêm, phủ lên hết tầng này đến tầng khác, từ từ tăng thêm, từ từ đè nặng bả vai cậu.

"Nhưng tình hình của tôi bây giờ rất tệ."

Liễu Hà cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói ướt át len lói vào tai Tiêu Cảnh, trái tim Tiêu Cảnh theo lời nói của cậu mà nhảy lên.

"Tôi sợ rằng vì quá thất vọng nên sẽ coi anh như ân nhân của mình, tùy tiện đồng ý mong muốn của anh." Liễu Hà nhìn hắn, thẳng thắn nói, "Rồi sau đó tôi lại phải hối hận. "

Mặt Tiêu Cảnh nóng lên, giống như là muốn vẫy đuôi vậy, nhưng vẫn không nói được lời nào lên hồn chỉ đành mở miệng ra nói lảm nhảm.

"Tôi chưa từng mong muốn sẽ có được em bé cưng à, tôi chỉ thích bé cưng mà thôi. Tôi không muốn có gì cả, tôi chỉ cần bình bình yên yên ở bên cạnh em mà thôi. "

"Khốn nạn thật. Anh nói không muốn có gì cả nhưng lại đánh dấu tôi vĩnh viễn "

Tiêu Cảnh dang tay tỏ vẻ áy náy.

"Có muốn ngủ chung không?" Liễu Hà hỏi.

Liễu Hà đứng ở ban công lầu hai, cao khoảng 4 5 mét, sau đó cậu thấy Tiêu Cảnh đi đến dưới ban công, sau đó không biết hắn giẫm lên cái gì rồi nhảy lên, nắm chặt lan can, sau đó nhanh chân đáp xuống.

"Bé cưng." Tiêu Cảnh phủi phủi bụi đất trên người mình, vui vẻ ôm eo Liễu Hà, "Không được đổi ý. "

Liễu Hà bị hắn nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi, không khỏi tặc lưỡi một cái.

Tiêu Cảnh bỗng nhiên cúi đầu, ngậm chặt môi Liễu Hà. Liễu Hà kinh hãi, hé môi ra, sau đó bị Tiêu Cảnh nhân cơ hội luồn lưỡi vào khoáy đảo, cậu bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc. Sau khi hôn xong, Tiêu Cảnh khom lưng ôm lấy Liễu Hà. Liễu Hà hô to, tim cậu bắt đầu đập loạn nhịp, chỉ có thể ôm chặt cổ Tiêu Cảnh.

"Đừng diễn nữa." Hắn không hài lòng nói.

"Làm sao bây giờ, tôi bây giờ còn hưng phấn hơn cả khi đến kì ph@t tình nữa." Tiêu Cảnh cười cười nói.

Liễu Hà nhìn Tiêu Cảnh, bỗng nhiên hỏi: "Anh bao nhiêu? "

"25。" Tiêu Cảnh trả lời.

Liễu Hà thở dài, cúi đầu xuống hôn hắn.

Khi môi bọn họ chạm vào nhau, Tiêu Cảnh hoàn toàn bốc cháy. Hắn ôm chặt Liễu Hà, vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ.

Hai tiếng sau.

"Sao anh vẫn.... sao anh... vẫn chưa xong vậy..."

Liễu Hà bị hắn giày vò đến mềm nhũn người, mái tóc ướt sũng vương vãi trên gối, không có sức lực ấn bụng Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh hôn lên bờ vai run rẩy của Liễu Hà, hỏi: "Làm sao vậy? "

"Nếu Khương Hạo...... quay về... sẽ..rất tệ..."

Tiêu Cảnh ôm lấy Liễu Hà, để cậu ngồi lên đùi mình: "Không sao, lúc này chắc hẳn gã đang ở bệnh viện rồi. "

Liễu Hà tức giận đến đỏ mặt, đưa tay nhéo lỗ tai Tiêu Cảnh: "Vậy cũng không được, như vậy sẽ... động đến con. "

Tiêu Cảnh dừng lại.

"Con?"

"Em không chắc. Nhưng em cảm thấy rất có thể..." Liễu Hà có chút khó xử sờ sờ cái bụng nhỏ đầy đặn của mình.

Tiêu Cảnh vô thức nở nụ cười tới tận mang tai. Hắn ôm chặt Liễu Hà, mạnh mẽ hôn cậu một cái: "Vậy thì phải nhanh lên. "

"Nhanh lên cái gì?"

"Nhanh để hai người ly hôn."

Tiêu Cảnh nói xong, bỗng nhiên nằm xuống.

Liễu Hà không biết hắn muốn làm gì, cậu hỏi: "Sao vậy? "

"Nếu mang thai thì em nên ở trên đi." Tiêu Cảnh cười cười nói, "Bé cưng tự động đi. "

"...... Anh có tin em nắm đầu anh không? "

"Bé cưng động đi mà."

"......"