Nhân Sinh Bất Sách

Chương 11




Khương Hạo mở cửa vào nhà, gã phát hiện trong phòng khách không bật đèn.

Gã đã quen với việc mỗi lần về nhà đều nhìn thấy Liễu Hà nằm trên sofa chờ mình, bây giờ trong nhà trống rỗng, gã cảm thấy hơi khó chịu.

Vừa định thở dài, Khương Hạo nghe thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Gã đi theo tiếng nước đến phòng tắm.

Cửa phòng tắm không đóng, ánh đèn màu cam xuyên qua khe cửa.

Liễu Hà đang tắm.

Quần áo bị ném xuống sàn, nửa ướt nửa khô, mùi rượu được nước cuốn trôi gần hết, phần còn lại thì hòa tan trong hơi nước nhạt nhòa, khiến người ta hơi đau đầu.

Liễu Hà nghiêng người dựa vào mép bồn tắm, mái tóc ướt át che đi đôi mắt đang nhắm chặt, chóp mũi và khóe mắt bị dòng nước nóng làm cho ửng đỏ, trông cậu vừa lười biếng vừa yếu ớt.

Khương Hạo khó có thể cưỡng lại sự nóng bỏng này.

Gã đi đến bên cạnh Liễu Hà. Liễu Hà không mở mắt, gã cúi đầu xuống, vuốt mái tóc rũ rượi của Liễu Hà lên, sờ sờ cái gáy bóng loáng của cậu.

Liễu Hà nhẹ nhàng nghiêng người, mở mắt ra.

"Về rồi?"

Khương Hạo không chỉ sờ mà còn ấn ấn nó.

"Đúng, mọi chuyện gần xong cả rồi, sau này tôi sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn. "

Liễu Hà lấy một ít nước rắc lên bộ vest của gã.

"Trong phòng tắm hơi ẩm." Cậu vô cảm nói, "Ngồi xổm ở đây quần áo sẽ ướt."

Yếu hầu của Khương Hạo lên xuống, hỏi: "Tắm ch ung không? "

Liễu Hà đã quá quen với âm thanh tràn đầy tình cảm này của Khương Hạo. Cậu giật mình, nhìn Khương Hạo tháo cà vạt ra, gã cúi người, cọ cọ vào tuyến thể của cậu.

"...... Em có muốn đánh dấu tạm thời không?" Khương Hạo khàn giọng hỏi.

Liễu Hà nổi da gà.

Cậu không kịp trả lời thì Khương Hạo đã bước vào bồn tắm, đầu gối chống vào giữa hai ch@n cậu. Nước trong bồn tắm khiến bộ quần áo trên người gã dính chặt vào trong da, cậu có thể nhìn thấy cơ bắp phồng lên dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm của Khương Hạo và kích thước kinh khủng trong quần của gã. Cậu đưa tay muốn đẩy người này ra nhưng Khương Hạo nắm lấy bàn tay của cậu, hôn vào lòng bàn tay mẫn cảm của cậu, đầu lưỡi tiến vào các kẽ ngón tay của cậu. Lúc Khương Hạo làm như vậy, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn. Hơi nước làm mờ đi gương mặt của gã, khiến cho động tác của gã dịu dàng và ngọt ngào hơn.

Cùng lúc đó, Khương Hạo đột nhiên phóng pheromone hương bạc hà của mình ra, Liễu Hà bị pheromone dụ dỗ, cơ thể lại bắt đầu nóng lên.

Liễu Hà bị đè trong góc bồn tắm, không hề có khả năng phản kháng chỉ có thể tiếp nhận gã. Hai tay cậu bị khóa trên đỉnh đầu, lưng dán sát gạch men lạnh lẽo, lồ ng ngực bị Khương Hạo đè sát, tất cả hơi thở bị chèn ép ra ngoài.

"Không..." Cậu thút thít giữa hai hàm răng của Khương Hạo.

Bình thường cậu rất thích Khương Hạo chủ động, bây giờ chỉ cảm thấy đây là sự tra tấn, bụng bắt đầu đau rát, đầu chảy đầy mồ hôi. Khương Hạo nghe thấy cậu phản kháng thì hơi thả lỏng môi lưỡi. Cậu có được khoảng trống, vội vàng thốt ra những lời mình muốn nói.

"Đừng... Đánh dấu tạm thời..." Khóe mắt Liễu Hà đỏ ửng, th ở dốc nói, "Phải đánh dấu vĩnh viễn..."

Khương Hạo cứng đờ.

Động tác của gã như những suy đoán của Liễu Hà và Tiêu Cảnh, Liễu Hà bình tĩnh lại, thành khẩn nói: "Tôi muốn có con..."

Khương Hạo đứng thẳng người lên, rất nhanh đã lấy lại được vẻ bình tĩnh: "Chúng ta đã thống nhất sẽ không nói đến chuyện này..."

"Tôi thật sự muốn có con." Sự uất ức trước đây đột ngột dâng lên trong lòng cậu, nước mắt lưng tròng nói: "Chúng ta đã kết hôn bảy năm! Tại sao không? "

"Em không phải thật sự muốn có con, em chỉ bị bản năng là omega chi phối, khi em tỉnh táo lại nhất định sẽ hối hận." Khương Hạo bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta vẫn còn trẻ, nên đặt sự nghiệp lên đầu, bây giờ không phải là lúc để có con. "

Liễu Hà không cãi nhau với gã nữa, cơ thể dịch sang một bên.

Khương Hạo cũng không còn tâm trạng nữa. Gã ra khỏi bồn tắm, cứ để quần áo như vậy ra ngoài.

Không lâu sau, Liễu Hà liền nghe thấy tiếng đóng cửa.

Khương Hạo rời đi.

Sáng hôm sau, Tiêu Cảnh bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.

Hắn mệt đến nỗi không thể mở mắt được, mơ mơ màng màng kề điện thoại di động vào tai, vừa mới nhận điện thoại, liền nghe Liễu Hà ở đầu dây bên kia thúc giục: "Ngài thám tử à! Video đã khôi phục được chưa? "

Trong vô thức hắn bấm cúp điện thoại.

Trong phòng yên tĩnh không đến mười giây liền có tiếng chuông điện thoại khác vang lên. Liễu Hà đã hỏi số điện thoại cố định của cơ quan thám tử của hắn, hết điện thoại này đổ chuông đến điện thoại khác đổ chuông, làm hắn tức đến bóc khói.

Hắn đành phải trả lời điện thoại một lần nữa: "Alo? "

"Rời giường làm việc đi!"

Liễu Hà ở đầu dây bên kia la lớn, gần như đâm thủng màng nhĩ của hắn.

Tiêu Cảnh nhìn máy tính cách giường không xa, thấy thanh tiến độ mới chạy được một nửa, hắn than thở nói phải buổi chiều mới có thể khôi phục được, cậu phải chờ một chút.

"Tôi không chờ được nữa." Liễu Hà nóng nảy nói, "Cả đêm hôm qua tôi không ngủ ngon, vừa nghĩ đến Khương Hạo, toàn thân tôi bắt đầu nổi da gà. "

"Bé cưng, ngày hôm qua em ngủ đủ rồi." Tiêu Cảnh ngáp dài.

"Cơ quan thám tử của anh ở đâu? Tôi sẽ đến đó đợi. "

"Cậu đừng đến, tôi có..." Tiêu Cảnh nói được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy hơi ngứa, "Ưm... Lily, đừng li3m..."

"...... Tôi.... "

Liễu Hà nhanh chóng cúp điện thoại.

Tiêu Cảnh nghe tiếng "tút tút" trong điện thoại, hắn sửng sốt một lúc, biết Liễu Hà đã hiểu lầm, hắn thở dài gọi lại.

Điện thoại đổ chuông rất lâu Liễu Hà mới bắt máy.

"Em đến đi. Tôi sẽ địa chỉ cho em." Tiêu Cảnh nói ngắn gọn.

Liễu Hà do dự: "Không phải... Không phải anh đang ở với Lily sao? Tôi không thể đến được. "

"Em đến đi." Tiêu Cảnh liên tục nói, "Em tới đây là biết. "

Tám giờ, Liễu Hà ngồi vào sofa của cơ quan thám tử. Một con mèo tam thể dựa vào chân cậu, dùng mặt cọ cọ ống quần của cậu.

"...... Một con mèo? " Liễu Hà ngạc nhiên nói.

"Lily。" Tiêu Cảnh ngồi đối diện cậu, giơ tay giới thiệu với cậu. Hắn giơ tay chỉ hướng đối diện nói, "Còn có Tiểu La, Đại Bạch, Trư Tinh và Độc Hành Hiệp. Bọn chúng thì cảnh giác hơn Lily, cho nên bé cưng tạm thời không thể nhìn thấy chúng. "

Liễu Hà nhìn hắn, lại ngạc nhiên nói: "Anh là Sen à? "

"Đúng đúng." Tiêu Cảnh liên tục gật đầu, "Tôi chỉ là một con Sen thôi. "

Liễu Hà cười ra tiếng, cười đến ch ảy nước mắt, tay chân co quắp ngã xuống sofa.

Tiêu Cảnh nhìn cậu vui vẻ, cũng nở một nụ cười.

Cơ quan thám tử của hắn không lớn, vì để che mắt người khác, tổng cộng chỉ vỏn vẹn khoảng bốn mươi mét vuông, ngoại trừ cửa ra vào ra, cả phòng đều trải tatami*, giường và các đồ nội thất khác đều được sắp xếp rất lộn xộn, khắp nơi đều có dấu vết sinh hoạt của hắn. Liễu Hà nằm trên sô pha nhỏ, giống như bất đầu hòa nhập vào dấu vết sinh hoạt của hắn. Hắn chỉ cần khom lưng một cái là có thể ôm lấy cả người Liễu Hà.

*Tatami là một loại chiếu truyền thống của người Nhật được làm từ các sợi rơm khô đan ép chặt vào nhau, dùng để lót sàn nhà

"Bé cưng cũng giống như một con mèo vậy." Nói xong, hắn đi về phía trước, hai tay chống lên ghế sô pha.

" Ý anh là anh tự nguyện làm nô lệ cho tôi à?" Liễu Hà không phòng bị nhìn hắn.

"Ừm."

"Miễn phí?"

"Có phí."

Liễu Hà tặc lưỡi.

Tiêu Cảnh nhìn cậu tặc lưỡi trong lòng ngứa ngáy đến khó chịu, ánh mắt hắn di chuyển lên đôi môi của Liễu Hà, vừa nói nhảm vừa tính toán mình nên hôn vào chỗ nào.

"Bé cưng cũng có thể tiếp tục..."

Hắn vừa nói vừa lại gần cậu, nói xong liền muốn hôn lên môi cậu. Liễu Hà chặn hắn lại, chỉ chỉ về phía cửa. Hắn nhớ ra mình chưa đóng cửa, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên ngoài cửa có một cái đầu nhỏ đang thò ra.

"Gia Minh!" Hắn thất vọng la lớn.

Cậu bé tên Gia Minh cười xấu hổi, gãi đầu đi ra, giơ bịch bánh bao trong tay lên.

"Bà nội bảo em đưa cái này cho anh."

Tiêu Cảnh thở dài, đứng thẳng người: "Muốn giúp gì? "

"Máy nước nóng bị hỏng." Gia Minh thành thật nói, "Bà nội nói không cần vội, ăn sáng xong rồi hãy xuống. "

Tiêu Cảnh nhận lấy bánh bao trong tay Gia Minh, xoay người ném vào trong ngực Liễu Hà.

"Em ăn đi, tôi phải đi đây. "

Liễu Hà cầm bánh bao nóng hổi cười cười: "Anh còn làm việc này nữa? "

"Chỉ cần có người tìm, việc gì cũng nhận." Tiêu Cảnh nháy mắt với cậu, "Nếu không sẽ không có tỷ lệ làm việc thành công 100%. "

"Đi đi." Liễu Hà gật đầu.

Tiêu Cảnh đi theo thằng bé. Liễu Hà không ăn bánh bao, chỉ nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, cậu nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể.

Có ai đó đi xuống cầu thang. Ai đó chào buổi sáng. Ai đó cười. Ai đó đang chạy bộ. Có ai đó nói chuyện nhờ chuyển nơi đậu xe. Có ai đó rêu bán hàng. Ai đó vừa chạy xe đạp vừa bấm chứa. Ai đó đang hát.

Các loại âm thanh vụn vặt tràn vào lỗ tai Liễu Hà, Liễu Hà không cảm thấy ồn ào mà cậu cảm thấy rất yên tâm. Sau khi rời khỏi quê hương mình, cậu không còn nghe những âm thanh giống như này nữa.

Lily nhảy lên ghế sofa và nằm lên bụng cậu.

Cậu sờ sờ Lily, từ từ ngủ thiếp đi trong những âm thanh này.