Nhân Sinh Bất Sách

Chương 10




Đã lâu lắm rồi Tiêu Cảnh mới nắm tay người khác chạy trốn như vậy, vừa chạy vừa cười. Hắn chạy phía trước, Liễu Hà chạy theo sau hắn. Khi hai người chạy đến bên cạnh xe của Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh mở cửa bảo Liễu Hà lên xe, Liễu Hà đỡ mui xe nói đợi đã, cậu muốn nôn.

Tiêu Cảnh đang chuẩn bị nói gì đó thì mấy người đang đuổi theo phía sau hô to.

"Đi thôi." Hắn bắt đầu nghiêm túc, đưa tay đẩy Liễu Hà vào trong xe.

Liễu Hà không nói lời nào leo vào ghế lái phụ. Tiêu Cảnh lên xe, nhanh chóng khởi động xe, bỏ lại những người đang đuổi theo ở phía sau.

Chiếc xe phóng nhanh trong đêm, bóng cây đổ dài trên cửa sổ xe. Ánh trăng xuyên qua những khoảng trống của các tòa nhà như những phía đàn piano khổng lồ.

Trong lòng Tiêu Cảnh tràn đầy sự dịu dàng.

Liễu Hà ngồi trong xe với trạng thái hồn lìa khỏi xác.

"Khó chịu...khó chịu.."

Không phải cậu muốn phá hỏng bầu không khí mà là cậu thật sự muốn tìm một chỗ để giải quyết cơn buồn nôn đang cồn cào trong cơ thể. Vì thế Tiêu Cảnh lái xe ra khỏi quốc lộ, dừng xe ở một con đường nhỏ ngoài ngoại ô, Liễu Hà xuống xe tìm một bụi cỏ và bắt đầu nôn mửa, nôn ra xong cả người đều run rẩy.

Tiêu Cảnh lấy một chai nước đưa cho cậu, cậu súc miệng xong bắt đầu đi bộ dọc theo con đường nhỏ này. Tiêu Cảnh thong thả đi theo sau lưng cậu, nhìn cậu thong dong đi sâu vào con đường tăm tối kia, hắn khẽ thở dài một tiếng.

"Thở dài cái gì?" Liễu Hà nghe được.

"Tôi đang thắc mắc không biết bé cưng lớn lên như thế nào." Tiêu Cảnh nói tiếp, "Bé cưng là omega mà tôi là alpha, vậy mà bé cưng vẫn yên tâm để tôi đi sau lưng em? "

"Anh có thể làm gì tôi?" Liễu Hà xoay người lại, đi ngược về phía của Tiêu Cảnh, thăm dò hỏi.

"Năm 15 tuổi tôi mới phân hóa." Liễu Hà khi uống say nói rất nhiều, cậu thẳng thắn nói, "Trước khi phân hóa tôi luôn bị bắt nạt, nhưng ai bắt nạt tôi tôi nhất định sẽ đánh người đó, khi đó tôi có thể đánh được 10 người lận đó. "

Tiêu Cảnh trong tâm nói chắc tôi tin, trông cậu không giống người biết đánh người khác.

"Nhưng anh biết đó, phân hóa thành Omega thật sự rất phiền phức. Không giúp được gì mà còn gây cản trở nữa "

"Cản trở?" Tiêu Cảnh cuối cùng cũng lên tiếng.

"Chỗ đó không lớn được nữa.*" Liễu Hà nhoẻn miệng cười.

*câu gốc: 唧巴倒缩, khúc này tác giả ẩn dụ

Tiêu Cảnh choáng ván.

Liễu Hà hít mũi: "Chắc mọi người cũng hay bàn luận về mấy vấn đề này nhỉ? "

"Sao em cứ nói ra những lời th ô tục thế." Tiêu Cảnh cười lắc đầu, "Cho dù bé cưng không phải là omega, nhưng em cũng là tiểu thiếu gia của một gia đình lớn. "

"Anh biết nhà tôi làm bất động sản đúng không." Liễu Hà đứng không vững, cơ thể hơi lắc lư: "Có nghĩa là..... Gia đình tôi là một gia đình mới phất lên gần đây. "

Ồ... hình như là vậy. Tiêu Cảnh nghĩ thầm.

"Khi còn bé tôi không những không có tiền mà còn là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Nếu không cẩn thận sẽ không nuôi dạy thành người tốt được." Liễu Hà cười hì hì nói, gót chân bỗng nhiên đá vào tảng đá, cả người ngã về phía sau.

Tiêu Cảnh nói cẩn thận, tiến lên vài bước ôm lấy Liễu Hà.

Liễu Hà cũng không té hẳn, cậu tự nhiên ôm lấy cổ của Tiêu Cảnh: "Những chuyện sau đó tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng sau khi có tiền thì cuộc sống của tôi tốt hơn nhiều, cho nên những gì còn ở lại trong đầu tôi đều là những kí ức vui vẻ. "

Tiêu Cảnh ôm Liễu Hà không nói lời nào, vẻ mặt của hắn ẩn trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đang phản chiếu ánh sáng của hắn, giống như một ngôi sao nhỏ.

Liễu Hà nhìn chằm chằm đôi mắt kia một lúc, rồi bỗng nhiên nở một nụ cười.

"Anh thích tôi."

Tiêu Cảnh cũng cười theo: "Sao bé cưng lại biết? "

"Mặc dù tôi có hơi ngốc, nhưng có rất nhiều người thích tôi, tôi nhìn qua là biết rồi." Liễu Hà cười đắc ý.

Tiêu Cảnh lại hỏi: "Vậy tôi thích em, em sẽ làm gì? "

"Đi tiểu lên đầu anh." Liễu Hà ợ một tiếng.

Khi uống say, cậu rất lười biếng, vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu. Tiêu Cảnh thích đến nỗi ngứa ngáy hết cả người, muốn vùi đầu vào trong bụng cậu m*t vài cái.

Có nên làm như vậy không, Tiêu Cảnh nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận là mình nên làm, bởi vì Liễu Hà chắc chắn sẽ quên những chuyện này.

"Bé cưng thật sự rất quá đáng." Tiêu Cảnh đưa tay vén áo Liễu Hà lên, vuốt v e bụng nhỏ mềm mại của Liễu Hà, cúi người vùi mặt vào đó, sau đó buồn bực thở dài, "Tôi không thích em nữa. "

Liễu Hà không hề nhận ra rằng hành động của hắn hoàn toàn trái ngược với những gì hắn nói, mềm nhũn ôm lấy đầu Tiêu Cảnh: "Lừa anh thôi. Tôi sẽ đối xử tốt với anh. "

"Như vậy cũng không thích." Tiêu Cảnh trêu chọc cậu.

"Được rồi. Vậy thì tôi sẽ buông tay và rời đi, không bao giờ quay đầu lại nữa. "

Cậu cũng không thật sự buông tay. Tiêu Cảnh ngửi thấy mùi đào ngọt ngào của Liễu Hà, khó chịu cắn vào bụng Liễu Hà. Cậu bị Tiêu Cảnh cắn đau liền kêu lên một tiếng, sau đó Tiêu Cảnh đổi thành nụ hôn để an ủi cậu. Cậu choáng váng cúi đầu nhìn Tiêu Cảnh đang để lại vài vết đỏ trên người mình.

"Ngứa quá." Cậu chậm chạp nói.

Tiêu Cảnh cảm giác được mùi hương ở bụng cậu càng ngày càng nặng, hắn biết nếu bây giờ không dừng lại thì sau đó chắc chắn sẽ không thể dừng lại được, trong lòng hắn bắt đầu rối rắm.

"Phòng bệnh hơn chữa bệnh." Tiêu Cảnh ngẩng đầu hỏi, "Bé cưng có biết tôi là ai không? "

Liễu Hà không chút do dự nói: "Ông xã. "

Tiêu Cảnh không muốn làm thế thân của người khác, hắn tức giận cắn vào bụng cậu một cái.

"Đau." Liễu Hà say xỉn, ngây thơ làm nũng, "Ông xã, cõng em. "

Tiêu Cảnh bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải ông xã của em. "

Nhưng hắn vẫn ngồi xổm xuống trước mặt Liễu Hà.

Liễu Hà cũng bò lên lưng Tiêu Cảnh, khi Tiêu Cảnh cõng cậu về đến xe, cậu dán sát lỗ tai vào lưng của Tiêu Cảnh, lầm bầm nói gì đó.

"Có lần em uống quá chén, khi đó anh đến đón em. Mà em lại không muốn đi xe buýt, anh liền cõng em đi bộ về nhà hai tiếng liền. Khi đó em nghe được nhịp tim của anh rất nhẹ nhàng những cũng rất mạnh mẽ. Ừm... Nó rất giống bây giờ. "

Tiêu Cảnh không nói lời nào.

"Anh thích em..."

Liễu Hà lẩm bẩm, sau đó ngủ thiếp đi.

Liễu Hà tỉnh lại phát hiện mình nằm ở hàng ghế sau, Tiêu Cảnh đang lái xe chạy về phía nhà cậu.

"A. Tôi say à? "Cậu ôm đầu hỏi.

"Bé cưng tỉnh rồi?" Tiêu Cảnh cũng không quay đầu lại nói, "Khương Hạo đi khỏi công ty rồi, khoảng 20 phút nữa sẽ về đến nhà. Tôi phải tranh thủ thời gian để đưa em về. "

Liễu Hà ngồi dậy, không nói gì, chỉ gật đầu.

"Hôm nay tôi tìm hiểu được một số chuyện từ Lan Toa Toa, em nghe này."

"Được."

"Có thể pheromone của Khương Hạo bị khiếm khuyết, phải đến gần mới có thể ngửi được pheromone của hắn, cũng sẽ rất khó để đánh dấu, tôi đoán hắn không có cách để đánh dấu em vĩnh viễn, hơn nữa t1nh trùng của hắn có vấn đề cho nên bảy năm nay em mới không có con."

Liễu Hà ngây người.

"Còn nữa, Lan Toa Toa và Khương Hạo đã chia tay rồi, khi đó ba em đã nhúng tay vào. Ông ấy tìm người đưa cho Lan Toa Toa một triệu, Lan Toa Toa lấy được tiền mới chia tay với Khương Hạo. "

"Một triệu?" Liễu Hà thì thào.

"Còn nữa. Khương Hạo có một người bà bị bệnh nan y, sau khi Khương Hạo đồng ý hẹn hò với em, bà ấy cũng được chuyển đến một bệnh viện lớn để điều trị. Sau đó bà ấy được thay nội tạng, sống được thêm một thời gian nữa, bà ấy đã mất vào năm ngoái. "

Tiêu Cảnh quá giỏi, hắn làm nhiệm vụ giỏi hơn cả mong đợi. Liễu Hà nhận được quá nhiều thông tin, không biết nên sắp xếp mấy thông tin này như thế nào nên cậu đã đau khổ trước.

"Sao bé cưng không nói lời nào vậy?" Tiêu Cảnh nghe ghế sau không có âm thanh gì, hắn hỏi.

"Tôi không biết. Tôi đang suy nghĩ việc Khương Hạo thích tôi." Liễu Hà nói, "Tiền công là bao nhiêu..."

"Phải đợi bé cưng có tiền mới biết được."