Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 95: Dự đoán




Trong thành Linh Tịch, đá xanh trải dài, đường phố ngay ngắn, nhà cửa tràn trề đặc sắc mang hơi thở của vùng biển san sát nối tiếp nhau, lúc này trong một con hẻm nhỏ ở chỗ sâu, trong góc tầm thường, một cây nấm linh chi nằm sấp trên đất ngủ say đã lâu đột nhiên run rẩy, sau đó mạnh mẽ nhảy lên, mũ nấm màu tím trong suốt nhìn xung quanh, một trận ánh sáng màu tím nhẹ nhàng sáng lên, linh chi hóa thành một bé gái xinh xắn mặc áo trắng.

Bé gái nhìn qua chỉ khoảng hai ba tuổi, chải Song Nha Kế thơ ngây trong sáng, hai má mập mạp nhìn vô cùng đáng yêu, nhưng bé con cố ý nghiêm mặt, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Người này là Long Tiểu Chi ngủ say trăm năm, sau khi Long Tiểu Chi tỉnh lại thì phát hiện mình vẫn còn ở chỗ trước đó, chỉ là linh lực tiêu hao không còn trong cơ thể không biết tại sao đã tràn đầy một lần nữa, cho nên hóa thành hình người trước.

Long Tiểu Chi nện hai cái chân ngắn đi ra ngoài đường phố, nàng còn trận pháp truyền tống đột nhiên khởi động, bọt khí tự động đưa bọn họ ra ngoài, trừ linh thú khế ước trong không gian, mỗi một sinh mạng đều có một bọt khí riêng, bởi vì vậy nên bây giờ Long Tiểu Chi mới lạc khỏi Hiên Khâu Thiên Giác.

Bước chân ra ngoài đường phố, Long Tiểu Chi lập tức nghe thấy tiếng người náo nhiệt, có tiếng người bán hàng rong thét to, có tiếng nữ nhân nói chuyện, có tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ, bước chân Long Tiểu Chi ngừng lại, trong khoảng thời gian nàng mất đi ý thức đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh sau đó, một cảnh tượng phồn thịnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Long Tiểu Chi, thành Linh Tịch khôi phục như lúc ban đầu, vẫn to lớn như trước, dân chúng trong thành vui vẻ hòa thuận, có người bận rộn, có người nhàn nhã thong dong, mọi thứ giống y hệt như như những gì Long Tiểu Chi từng thấy lúc mới vào thành Linh Tịch, hình như mọi thứ xảy ra sau đó chỉ là một giấc mộng.

Dừng lại một lát, Long Tiểu Chi đi ra cửa thành, lúc này trong lòng nàng tràn trề nghi vấn, hoài nghi có phải mình đang nằm mơ, hoặc là đang ở trong ảo giác, nếu không thì không thể giải thích mọi thứ trước mắt.

Lúc Long Tiểu Chi tỉnh lại, trong những góc khác nhau của thành Linh Tịch, có mấy người cũng chầm chậm tỉnh lại, trải qua nghi hoặc ban đầu, cũng phát hiện thay đổi của thành Linh Tịch rất nhanh, ào ào đi về phía cửa thành, dù sao trong trận chiến lúc trước, hư hại nghiêm trọng nhất là khu gần cửa thành.

Long Tiểu Chi đến chỗ cách cửa thành không xa lắm, vừa chạy tới cửa thành, vừa quan sát tỉ mỉ xung quanh, đột nhiên một cửa hàng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi cất bước đi vào.

Trong Thì Vũ các không có gì thay đổi, thiếu nữ kia vẫn nhiệt tình chiêu đãi Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi không mua gì, rời khỏi Thì Vũ các rất nhanh. Nàng chỉ cần xác định xem ốc biển mình mua có còn ở đây hay không, mà sự thật là, vị trí đặt ốc biển vẫn trống không, chuyện này giải thích rõ chỗ mình đang ở có khả năng rất lớn là thật, chỉ là không biết vì sao thành Linh Tịch lại khôi phục như trước.

Long Tiểu Chi trực tiếp biến cánh ra, bay về phía cửa thành. Rất nhanh, cửa thành cao ngất hiện ra trước mắt, gần cửa thành có rất ít bóng người, hình như dân chúng thành Linh Tịch cũng không ham thích việc ra khỏi thành, rất ít khi đến gần cửa thành.

Dưới cửa thành trống rỗng, một người cũng không có, Long Tiểu Chi dừng dưới chân thành, nam tử áo lam trước kia từng đợi dưới cửa thành đã không còn, nghi ngờ trong đầu Long Tiểu Chi càng ngày càng nhiều, có lẽ tìm được Lạc Phong Tử sẽ có lời giải, nhưng thực lực Lạc Phong Tử quá mạnh mẽ, cơ hồ không có địch thủ, việc bọt khí vỡ vụn rất có thể có liên quan tới Lạc Phong Tử, chỉ là không biết giờ Lạc Phong Tử đang ở đâu.

"Tiểu Chi!" Long Tiểu Chi chỉ chờ giây lát, mấy người Vân Khuyết tông đã lục tục chạy tới cửa thành, Hoa Vũ Lâu tới trước, liếc mắt một cái thì thấy Long Tiểu Chi đứng dưới cửa thành, bé con nhỏ xíu dưới cửa thành cao ngất có vẻ vô cùng đáng thương, lập tức lên tiếng gọi.

"Tam sư huynh." Long Tiểu Chi nhìn thấy Hoa Vũ Lâu thì trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, trong tranh đấu lúc trước, thời gian Hoa Vũ Lâu chạy đến rất muộn, gần như là vừa vặn mới tới thành Linh Tịch, thì bọt khí truyền tống đã xuất hiện.

Hoa Vũ Lâu đi tới, khom lưng bế Long Tiểu Chi lên, Long Tiểu Chi hiếm khi ngoan ngoãn, tay mập níu lấy tà áo Hoa Vũ Lâu.

Hoa Vũ Lâu khẽ cong cong khóe miệng, Tiểu Chi cảm thấy bất an? Chỉ sợ những chuyện xảy ra lúc trước khiến nàng thấy sợ hãi, nhưng lại không muốn nói rõ. Hoa Vũ Lâu sờ sờ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi, hai người lẳng lặng chờ những người khác đến.

Kế Hoa Vũ Lâu, Nguyễn Thanh Tuyết, Hiên Khâu Thiên Giác, Hiên Khâu Mặc Bạch cũng lục tục chạy tới, nhưng trừ họ ra, Long Phong Triệt lại không có xuất hiện, tiểu bạch xà và Lạc Phong Tử cũng không biết đã đi đâu, hình như trong thành Linh Tịch trừ mấy ngườ ibọn họ ra, thì chỉ còn lại có dân chúng nửa thật nửa giả toàn thành.

"Sư phụ, chúng ta có cần đi vào không?" Hiên Khâu Thiên Giác vừa đến, Long Tiểu Chi lập tức chuyển vào lòng Hiên Khâu Thiên Giác, lúc này đang ngồi trên khuỷu tay Hiên Khâu Thiên Giác nhìn vào thành, hiển nhiên hơi hoài nghi Long Phong Triệt còn trong thành.

"Tiểu Chi là muốn đi tìm Long Phong Triệt sao?" Hiên Khâu Thiên Giác rất dễ dàng đoán được suy nghĩ trong lòng Long Tiểu Chi.

Long Tiểu Chi im lặng, nàng biết rõ có lẽ trong thành không chỉ có Long Phong Triệt, có khả năng rất lớn Lạc Phong Tử cũng ở trong thành Linh Tịch, cách ổn thỏa nhất là đi khỏi đây, không thì gặp Lạc Phong Tử nữa, không có hai đại thần thú Đằng Xà và Ứng Long giúp đỡ, bọn họ không có phần thắng.

Hiên Khâu Thiên Giác nhéo nhéo tay mập của Long Tiểu Chi, nhẹ nói."Tiểu Chi có từng nghĩ tới hai màn nước phòng ngự cực mạnh kia không? An nguy của Long Phong Triệt không cần chúng ta lo lắng."

Long Tiểu Chi sờ sờ cằm nhỏ của mình, được Hiên Khâu Thiên Giác nhắc nhở, mới nhớ tới đây là thành Linh Tịch, là nơi Long Phong Triệt lớn lên, hình như trong thành này có cái gì đang bảo vệ Long Phong Triệt, thậm chí ngay cả Lạc Phong Tử cũng phải bó tay hết cách.

"Sư phụ, đến tột cùng Lạc Phong Tử có tu vi gì?" Nguyễn Thanh Tuyết hỏi ra nghi vấn trong lòng, hắn tin tưởng sau chuyện này, Hiên Khâu Thiên Giác nhất định có suy đoán, quá mức đã đoán ra chân tướng, nhiều băn khoăn trong thành Linh Tịch này khiến người ta nghi ngờ khó hiểu.

"Lạc Phong Tử đã có tiên thể, cũng chính là tu sĩ đã phi thăng, không nên ở lại đại lục Hoàn Thần mới đúng." Hiên Khâu Thiên Giác cũng nghĩ không ra chỗ này, tu sĩ sau Độ Kiếp kỳ thì sẽ mọc cánh thành tiên, phi thăng lên thế giới tầng cao hơn, không có khả năng ở lại, nhưng là Lạc Phong Tử lại tồn tại.

Mặt mấy người Nguyễn Thanh Tuyết lộ vẻ bừng tỉnh, thực lực Lạc Phong Tử quả thực quá mạnh mẽ, có thể chống lại hai đại thần thú và Hiên Khâu Thiên Giác, cũng chỉ có phi thăng mới có thể giải thích.

"Trước tiên mặc kệ Lạc Phong Tử, thành Linh Tịch này đến tột cùng là thế nào? Từ lúc đi vào thành Linh Tịch thì khắp nơi khó hiểu, vị trí con truyền tống tới vô cùng hẻo lánh, vừa tới thành Linh Tịch thì bị bọt khí úp lên, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Hoa Vũ Lâu nói xong, tầm mắt của mọi người ăn ý nhìn về phía phía Hiên Khâu Thiên Giác, nếu như trong những người này có ai giải thích được mọi chuyện, sợ là chỉ có Hiên Khâu Thiên Giác.

Hiên Khâu Thiên Giác ngẩng đầu nhìn cảnh tượng ồn ã trong thành, giọng nói có phần trầm thấp."Vi sư cũng chỉ suy đoán thông, từng có tin đồn, tộc Linh Tịch có trọng bảo, bởi vì vậy cho nên, thực lực của bộ tộc Linh Tịch vượt xa tu sĩ cùng giai, thậm chí có thực lực khiêu chiến vượt cấp, chắc hẳn họa diệt tộc vài ngàn năm trước cũng có một chút liên quan đến điều này, bây giờ nhìn lại, cái gọi là chí bảo Linh Tịch là có thật, hơn nữa ở ngay trước mắt người đời, chỉ là những kẻ vây công thành Linh Tịch không phát hiện mà thôi."

"Chí bảoLinh Tịch?" Mắt Mặc Bạch sáng lên, ánh mắt chuyển sang thành Linh Tịch, nghe ý tứ của Hiên Khâu Thiên Giác, chí bảo Linh Tịch đang ở trước mắt, nhưng trước mắt chỉ có cửa thành và tường thành cao ngất, mặc dù vật liệu xây dựng cửa thành và tường thành cũng coi như hiếm có, nhưng nói thế nào thì cũng không tính là chí bảo.

Nguyễn Thanh Tuyết cũng nhíu mày nhìn vào Linh Tịch thành, chỉ chốc lát sau ngạc nhiên mở miệng."Chẳng lẽ sư phụ nói bản thân thành Linh Tịch!"

Hiên Khâu Thiên Giác khẽ gật đầu."Không sai, Linh Tịch xây thành ngay trên biển Linh Tịch, biển Linh Tịch ngày xưa có thể nói dị thường hung hiểm, rất khó để đi qua, nhưng thành Linh Tịch lại có thể bình yên đứng ngay trên sóng to gió lớn, đứng sừng sững giữa sóng lớn, chắc không đơn thuần chỉ có công lao của người Linh Tịch, mà bản thân thành Linh Tịch  này, có khả năng trị thủy được trời ưu ái."

"Hai màn nước trước kia một lần ngăn cản Tần Tông Nguy Độ Kiếp hậu kỳ tự bạo, một lần đỡ công kích của Lạc Phong Tử đã phi thăng sau đó, năng lực phòng ngự hung hãn như thế, ngay cả thần thú Đằng Xà và Ứng Long cũng không có đủ, vi sư chỉ có thể nghĩ đến hai khả năng, một là thực lực của người sáng tạo thành Linh Tịch hơn xa Lạc Phong Tử, một là bản thân thành Linh Tịch cũng là thần thú."

Đầu óc Nguyễn Thanh Tuyết hết sức nhanh chóng, Hiên Khâu Thiên Giác nói đến đây, cũng đã hiểu ra."Sư phụ nói là, đại chiến năm đó, quả thực Linh Tịch đã bị diệt tộc, nhưng thành Linh Tịch thì còn sống, có người dùng trận pháp chuyển thành Linh Tịch đến trời cao, trong vài ngàn năm, thành Linh Tịch tự biến ra dân chúng đã từng sống trong thành, bởi vì quá hiểu rõ dân chúng trong thành, cho nên những ảo ảnh được tạo ra chậm rãi có ý thức của mình, thừa kế tính cách của các dân chúng đã từng tồn tại kia, thành Linh Tịch lấy cách này lừa mình dối người, cho rằng dân chúng trong thành đều còn sống."

"Không có sai, Linh Tịch thành là sống, nó tận mắt nhìn thấy Linh Tịch hủy diệt, lại hy vọng tộc Linh Tịch tiếp tục sống sót, cho nên biến ra vô số ảo ảnh, vậy cũng có thể giải thích, vì sao thành Linh Tịch có thể tự chữa trị." Giọng nói Hiên Khâu Thiên Giác rất nhẹ, như mang theo vài phần xót thương.

"Vậy bản thể của thành Linh Tịch là cái gì đây?" Hoa Vũ Lâu hỏi, suy đoán của Hiên Khâu Thiên Giác và Nguyễn Thanh Tuyết khiến Hoa Vũ Lâu thấy kinh hãi, lần đầu tiên hắn nghe nói có thành thị là vật sống. Sau khi kinh hãi thì cảm thấy nặng lòng đến khó hiểu, nếu như thành này còn sống, có ý thức, vậy nó có vui giận yêu buồn hay không? Lấy cách thức của mình muốn kéo dài sinh mệnh của bộ tộc Linh Tịch, mỗi ngày sống trong sự phồn hoa giả tạo.

"Là Huyền Vũ sao?" Đột nhiên Long Tiểu Chi mở miệng, linh thú hệ thủy, lực phòng ngự ghê người, Long Tiểu Chi nhớ tới lúc mình mới gặp gỡ nam tử áo lam dưới cửa thành kia, phản ứng chậm chạp, không nhúc nhích giống như tượng đá.

Hiên Khâu Thiên Giác cũng là suy đoán như vậy, lực phòng ngự mạnh mẽ vượt qua hai đại thần thú Đằng Xà và Ứng Long, giải thích rõ chủng tộc của bản thân thành Linh Tịch cũng vô cùng mạnh mẽ."Có lẽ chí bảo Linh Tịch đúng là thành Linh Tịch này, mà thành Linh Tịch là mai rùa của Huyền Vũ, thành Linh Tịch xây trên lưng thần thú Huyền Vũ, cuộc chiến diệt tộc năm đó, có lẽ Huyền Vũ đang lên cấp, hoặc có lẽ bởi vì nguyên nhân nào khác, không thể bảo vệ bộ tộc Linh Tịch, nhưng nó nhận ra Long Phong Triệt, cho nên mới phải hai lần ba phen cứu hắn."

Sau suy đoán của Hiên Khâu Thiên Giác, Long Tiểu Chi đột nhiên thành Cổ Mạch nhớ tới dưới Kính Đàm."Sư phụ, chúng ta thấy một đoạn văn ở thành Cổ Mạch, lấy thành Linh Tịch làm kiệu, Kỳ Lân làm vật cưỡi, vạn quân vì nô làm đồ cưới, gả Nhan Như Liệt cho Cổ Mạch Chi Chủ, mà thành Cổ Mạch cũng có chức năng tạo ra ảo ảnh, khi đó dự đoán thành Cổ Mạch do Linh Tịch bỏ vốn xây nên, bây giờ nhìn lại, thành Cổ Mạch rất giống thành Linh Tịch, dù không phải là thần thú Huyền Vũ, thì chắc là cũng có một chút liên quan."

_hết chương 95_

editor: có câu chuyện của Cổ Mạch, có câu chuyện của Lịch Tịch, vậy có phải Hiên Khâu cũng có một câu chuyện riêng hay không? Haizzz, tui phải tốn thêm bao nhiêu xót thương cho bộ truyện này nữa... rõ là chuyện của người ta mà mình cũng nặng lòng nữa...

Thương bạn Huyền Vũ quá, giả dụ mình ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện cả thành phố to như vậy chỉ còn mình mình, mọi người đã chết cả rồi, rồi sau đó mình tự giả tưởng mọi người còn sống, tiếp tục sống cùng nhau cả mấy ngàn năm...

Câu chuyện của thành Linh Tịch chưa kết thúc, chương sau vẫn còn cảm động...