Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 81: Nước mưa vị mặn




Long Tiểu Chi mài mài răng trắng của mình, cũng bày tỏ vẻ ghét bỏ với gương mặt của Long Phong Triệt, Long Phong Triệt yên lặng không còn gì để nói, vì sao hắn có cảm giác trong thế giới của Long Tiểu Chi, hôn một cái là chuyện rất nguy hiểm?

Trong thế giới không gió, mưa phùn rơi thẳng đứng, rơi trên mặt nước, làm lan ra từng vòng từng vòng gợn sóng, trong không khí đều là hơi nước ẩm ướt, mát lạnh sạch sẽ.

Bởi vì lời giải thích vừa nãy của Hiên Khâu Thiên Giác, mọi người của Vân Khuyết tông và Thất Linh Tông ào ào thu linh lực lại, cho nước mưa tùy ý rơi vào người. Long Tiểu Chi cũng không thích việc bay trong mưa, chuyện này sẽ khiến cánh của nàng rất khó chịu, bay lên cũng không tiện, cho nên sau khi nghiên cứu Thủy Hàm Châu xong, hạ cánh trên vai Thủy Khinh Hồn.

Hiên Khâu Thiên Giác vẫn cười nhẹ ôn hòa, cũng không đi lên cưỡng chế mang Long Tiểu Chi về, bởi vì hắn biết rõ, Long Tiểu Chi và Thủy Khinh Hồn nhất có liên quan gì đó, thậm chí Thủy Khinh Hồn còn chiếm vị trí rất nặng trong lòng Long Tiểu Chi.

Giờ Long Tiểu Chi còn chưa hiểu, thất tình của yêu linh ấu sinh kỳ cũng chưa hoàn toàn đầy đủ, phần lớn đều không biết yêu là gì, cho nên tình cảm Long Tiểu Chi dành cho Thủy Khinh Hồn, rất có khả năng là thân tình mà sinh linh thức tỉnh đầu tiên.

Thủy Khinh Hồn cầm một viên linh quả, bóc vỏ trái, đưa cho Long Tiểu Chi. Long Tiểu Chi không khách khí ôm lấy, gặm, ăn ăn rồi đột nhiên mở miệng hỏi."Trong tông môn các ngươi có tu sĩ nào tên Tây Tịch Nguyệt không?"

"Không có, sao vậy?" Thủy Khinh Hồn tiếp tục lấy một viên linh quả ra, không quá chú tâm bắt đầu lột da.

"Không có?" Lúc này đến phiên Long Tiểu Chi kinh ngạc, chẳng lẽ Tây Tịch Nguyệt không phải người Linh Tịch? Vậy vì sao nàng ta lại tên là Tây Tịch Nguyệt? Hơn nữa khi đó Tây Tịch Nguyệt là đi vào kết giới trong nhà gỗ nhỏ trên đảo tiên, lúc lấy đồ cũng là vô cùng cung kính, hẳn là có chỗ hiểu rõ tộc Linh Tịch.

"Người này có gì đặc biệt?" Thủy Khinh Hồn thấy kỳ lạ, Long Tiểu Chi sẽ không vô duyên vô cớ hỏi gì cả, nếu đã mở miệng, thì đã nói lên Long Tiểu Chi cảm thấy người này có quan hệ với Linh Tịch hoặc là hắn, nhưng Tây Tịch Nguyệt? Cái này tên rất đặc biệt, nếu như quen biết, tuyệt đối sẽ không quên lãng.

Long Tiểu Chi ôm trái cây suy nghĩ một hồi."Lúc trước ta và sư huynh ra cửa rèn luyện, ở chỗ Kính Đàm của Hoành Đoạn Sơn Mạch phát hiện một tòa thành cổ, tên là Cổ Mạch, sau đó..."

"Tên vì là gì?!" Tay Thủy Khinh Hồn run lên, linh quả thiếu chút nữa rơi khỏi tay,trong giọng nói có vài phần không dám tin.

Thấy phản ứng của Long Phong Triệt, Long Tiểu Chi biết rõ, Tây Tịch Nguyệt kia quả thực không phải là người của Long Phong Triệt, ngược lại có liên quan đến Cổ Mạch. Long Tiểu Chi sửa sang lại một suy nghĩ, kể lại những chuyện mình gặp trong thành Cổ Mạch, động tác trong tay Long Phong Triệt đã ngừng lại, nghiêm túc lắng nghe, trong mắt là ánh sáng hy vọng.

Lúc Long Tiểu Chi nói ra hai cổ thi thể trong đảo tiên, đáy mắt Long Phong Triệt một mảnh tĩnh mịch, Long Tiểu Chi thấy sợ nên nhanh chóng mà đơn giản nói cách thức rời khỏi, lập tức nói đến giao long màu bạc và Cửu Kính Kim Liên dưới đáy đầm Kính Đàm, cũng nói Cửu Kính Kim Liên đưa cho nàng một viên hạt sen, sau đó nàng chuyển tặng lại cho phật tu Phàm Tâm.

Trần thuật xong, Long Phong Triệt im lặng rất lâu, rồi mới lộ ra một nụ cười vui mừng mà lòng chua xót, Long Tiểu Chi duỗi tay, dùng bàn tay bụ bẫm của mình vỗ vỗ gò má Long Phong Triệt."Cho nên nếu bọn họ còn sống, nói không chừng không lâu sau, bọn họ còn có thể một lần nữa hóa thành hình người, trở lại Nam Cảnh."

Sau khi Long Phong Triệt nghe xong trong mắt hơi ẩm ướt đau đớn, hồi lâu sau mới nghẹn ra bốn chữ."Chỉ hy vọng như thế."

Long Tiểu Chi một phen níu lấy tóc Long Phong Triệt."Có ý gì?"

Long Phong Triệt thầm nói lỡ lời, bốn chữ này khiến Long Tiểu Chi phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Long Tiểu Chi nhạy cảm cỡ nào, dựa theo tính cách của Long Phong Triệt, sau khi nghe thấy tin tức của tộc nhân,  hẳn là ngửa mặt lên trời cười to, Linh Tịch ta bất tử, cuối cùng có ngày trở về.

Nhưng thái độ Long Phong Triệt lại rất khác thường, tiêu cực mà đau lòng, giải thích rõ điều gì? Giải thích rõ hắn biết rõ kết cục của Cửu Kính Kim Liên và giao long màu bạc kia không quá lạc quan, vậy vì sao hắn lại biết rõ?

Long Phong Triệt tuyệt đối không phải là một người vì bi quan mà bó tay bó chân, cho nên là, bản thân hắn đã trải qua cái gì, cho nên biết rõ kết cục.

Long Phong Triệt nghiêng đầu, muốn giảm bớt phần tóc bị nắm lấy của mình, Long Phong Triệt thở dài.

"Nếu Tiểu Chi đã từng gặp ảo cảnh và thi thể, thì nên biết, Nhan Như Liệt đã chết, việc khởi tử hồi sinh trên đời đều là làm trái thiên đạo, vô cùng khó khăn, theo ta được biết, chưa từng có ví dụ thành công, hơn nữa,bản thể Cổ Mạch Chi Chủ Cổ Trục Thủy, cũng không phải là giao long màu bạc, mà là Long tộc chân chính, hơn nữa có huyết mạch viễn cổ vô cùng thuần khiết, cho nên Cửu Kính Kim Liên mà muội thấy được, thật ra là Cổ Trục Thủy đang dùng huyết mạch của mình kéo dài tính mạng cho nàng ấy, chỉ là cứ tiêu hao như thế, cho dù là long, cũng có ngày máu thịt hao hết."

Long Tiểu Chi có chút ít ngạc nhiên, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sự thật thế là vậy, dù sao ban đầu lúc dưới đáy đầm Kính Đàm, nàng cũng có tiếp xúc với giao long màu bạc và Cửu Kính Kim Liên, nhưng hoàn toàn không cảm thấy tâm trạng tiêu cực gì, mà là tràn đầy ấm áp và cưng chiều, cho nên nàng chưa từng nghĩ rằng, giao long đang dùng máu thịt của mình kéo dài tính mạng cho kim liên.

"Vậy vì sao huynh biết?" Long Tiểu Chi hơi ngơ ngác hơi một câu, trong giọng nói phần cẩn thận.

Long Phong Triệt lấy ngón tay ma sát gương mặt mũm mĩm của Long Tiểu Chi."Bởi vì cũng có người kéo dài tính mạng cho ta."

Long Tiểu Chi đã đoán được đáp án, nhưng chính tai nghe thấy thì vẫn ngỡ ngàng, ngơ ngác ngồi trên vai Long Phong Triệt, hình như phản ứng không kịp.

Long Phong Triệt ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt, giọt mưa xoát xoát rơi xuống, có nước mưa chậm rãi chảy xuống theo khóe mắt hắn, ánh mắt hắn lẳng lặng nhìn vào không trung, không chớp mắt."Thật ra thành Linh Tịch phần lớn thời giờ có thời tiết sáng sủa, rất ít khi mưa nhiều như thế."

Long Tiểu Chi cũng sững sờ ngẩng đầu nhỏ, cùng Long Phong Triệt nhìn bầu trời bị mây đen che kín, hai người không nhúc nhích, như trở lại lúc chưa biến hóa.

Long Tiểu Chi nghiêng đầu, nhìn nước mưa chảy xuống khỏi gương mặt Long Phong Triệt, đưa ra tay mập đi xoa xoa, đột nhiên động tác ngừng lại, liếm liếm ngón tay mình."Nước mưa có vị mặn?"

Long Phong Triệt khẽ cười một tiếng, gõ gõ đầu nhỏ của Long Tiểu Chi. "Giỏi lắm, cũng học được nói dối rồi."

"Mới không có, đúng là mặn mà!" Long Tiểu Chi hừ một tiếng, cho rằng Long Phong Triệt đang mạnh miệng.

Long Phong Triệt bất đắc dĩ, hắn đã sớm không còn là đứa trẻ thích khóc nhè năm xưa, giờ hắn đã trưởng thành, đã trở thành cường giả có thể che chở tộc nhân, sao lại còn rơi lệ, nhưng nhìn Long Tiểu Chi có vẻ lời thề son sắt."Phải phải phải, nước mưa vị mặn."

Phản ứng của Long Phong Triệt khiến Long Tiểu Chi nghiêng đầu nhìn, đưa tay mập ra đón lấy nước mưa, sau đó liếm liếm, lập tức nhíu mày, nước mưa quả thực có vị mặn! Chỉ là vị khá nhạt, nhưng làm một búp linh chi có một cái miệng thật ‘điêu’, Long Tiểu Chi vẫn có thể nhấm nháp ra được.

"Vì sao nước mưa lại mặn?" Long Tiểu Chi hỏi một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn vào không trung, vẫn là một mảnh mờ mịt, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Long Tiểu Chi cảm thấy hình như tầng mây nhạt đi một chút.

Long Phong Triệt thấy hành động của Long Tiểu Chi, cũng ý thức được điều gì, nếm thử nước mưa, phát hiện quả thật có vị mặn rất nhạt, cảm giác này không giống như là nước mưa, ngược lại khá giống nước biển? Lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Mọi người xung quanh không ít, bởi vì vừa nãy hai người nói chuyện, cho nên Long Phong Triệt bố trí trận pháp cách âm, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy hành động của hai người, cho nên có không ít người cũng ngẩng đầu theo, muốn xem bầu trời xuất hiện điều gì khác thường, ngước đầu lên, cho đến lúc cổ tê mỏi, vẫn không thu hoạch được gì.

"Nhìn xuống đi! Nhìn xuống mặt nước kìa!" Có người cúi đầu vuốt vuốt cái cổ của mình, nhưng trong lúc lơ đãng lại phát hiện trên mặt nước dưới kia hình như có gì rất lạ.

Được nhắc nhở, sự chú ý của mọi người lại quay về mặt nước, chỉ thấy mặt nước trong suốt như gương hiện ra từng vòng từng vòng gợn sóng, nhưng cho dù có gợn nước không ổn định, mọi người vẫn loáng thoáng nhìn thấy, trên mặt nước xuất hiện một cái bóng, cái bóng dáng kia không phải là đến từ mặt nước, mà là đến từ bầu trời, là bóng của vật gì đó.

Bởi vì nước mưa rơi xuống, bóng dáng trên mặt nước rất mơ hồ, nhưng từ từ rõ lên theo thời gian.

"Đây là? Thành sao?" Lạc Phong Tử nuốt một ngụm nước bọt, hỏi không xác định, hình dáng trên mặt nước thật lớn, tường thành nguy nga đứng vững, lầu các kiến trúc san sát nối tiếp nhau, đường phố rộng lớn bằng phẳng, dần dần rõ ràng. Kiến trúc này có diện tích rất to lớn, bóng dáng trên mặt nước hình như thu nhỏ thành trì theo tỷ lệ nhất định, mới chiếu rọi toàn cảnh tòa thành này.

Mọi người lại vô thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng tầng mây trên bầu trời còn ở đây, tầm mắt bị hạn chế, cũng không thể nhìn thấy tình huống trên không, có người đề nghị không bằng trực tiếp ngự kiếm bay lên xem một chút, lại bị Hiên Khâu Thiên Giác ngăn cản.

"Nếu như cảnh tượng mặt nước chiếu rọi là thật, vị trí thành này cực cao, muốn ngự kiếm mà lên thì không có khả năng, huống chi còn có khí độc, không gian trong hình tròn này không có sương mù dày đặc, nhưng chỉ cao khoảng trăm thước, ngoài trăm thuớc vẫn có sương mù, đương nhiên cũng có khí độc, tùy tiện đi lên, cũng không phải là hành động sáng suốt."

Lạc Phong Tử vừa sốt ruột, vừa phấn khởi."Vậy Hiên Khâu tông chủ có phương pháp gì?"

Hiên Khâu Thiên Giác chỉ chỉ mặt nước."Cái bóng trên mặt nước càng ngày càng rõ ràng, tình huống trên đỉnh đầu lại nhìn không ra biến đổi gì, giải thích rõ cảm giác của chúng ta với nước đã xảy ra thay đổi, nếu nước mưa như vẫn luôn mặn, vì sao cho đến lúc nãy mới phát hiện, từ lúc tiến vào bí cảnh tới nay trời vẫn luôn mưa, không thể nào không có ai nếm qua."

Nguyễn Thanh Tuyết lập tức hiểu rõ ra."Ý của sư phụ là chúng ta đã bắt đầu biến thành nước, cho nên mới thấy được cái bóng trên mặt nước, mới có thể nếm được nước mưa có vị mặn. Cho nên chỉ cần chờ đợi, chúng ta sẽ bị truyền tống vào trong tòa thành này."

Hiên Khâu Thiên Giác gật đầu."Trước mắt thì tỷ lệ này rất cao, Thủy tông chủ có đề nghị gì không?"

Thủy Khinh Hồn cúi đầu nhìn mặt nước không ngẩng đầu."Suy nghĩ Hiên Khâu tông chủ giống ta, chờ đợi một lát là được."

Như thế, mọi người mang mong đợi nhiệt liệt chờ đợi truyền tống, hơn nữa rất nhanh, suy đoán này đã được đến chứng thực, bởi vì hình ảnh trên mặt nước càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng cho dù nước mưa rơi trên mặt nước, cũng không thể lại đánh loạn cái bóng trên mặt nước.

"Đúng là kỳ tích!" Lạc Phong Tử không tự chủ được than một tiếng, trên mặt nước, tòa thành trì này càng ngày càng rõ ràng, quá mức thậm chí đã có thể trông thấy màu sắc, cửa thành màu xanh xưa cũ, lầu các phương đình diễm lệ bức người, ngẫu nhiên còn có thể thấy cảnh trí xanh lá cây và các loại hoa màu sắc rực rỡ trong thành, bóng dáng của thành cổ hoàn toàn lật đổ nhận thức của mọi người, thành này không giống đã yên lặng trên vạn năm, ngược lại bừng bừng sức sồng, hình như hàng năm có người cư trú.

"Là ta hoa mắt sao? Sao có cảm giác trong thành này có chấm đen nhỏ đang chớp lên, hay là do nước mưa đánh xuống?" Lạc Phong Tử hé mắt, tu vi tu sĩ càng cao, ngũ giác lại càng nhạy cảm, cho nên một chút xíu dị động cũng sẽ khiến bọn họ chú ý.

_Hết chương 81_

Editor: lần nào đăng chương cũng quên nói, về việc xưng hô giữa Long Phong Triệt và Long Tiểu Chi mình đã thống nhất là huynh - muội rùi nhé. Thấy cũng ổn nà.

Kể mọi người nghe mình bị hố, lúc thấy tên chương là "mặn nước mưa" mình còn nghĩ là... nước mắt của tộc Linh Tịch nữa chứ, edit tới khúc cuối thì ra là nước biển thôi! Mà nghĩ cũng phải, một dân tộc dũng cảm như Linh Tịch, chắc là thà đổ máu chứ không đổ lệ đâu nhỉ.

Thêm xíu nữa, mình hơi suy đoán về thân phận của Long Phong Triệt, "cậu bé hay khóc nhè năm xưa", có ai thấy quen không nè? Lật lại những chương về thành Cổ Mạch đoạn có ký ức của Nhan Như Liệt về bóng dáng của "bé khóc nhè" và "kì lân nghịch ngợm" nhé ^^

Thân phận của "tán tu thần bí" Tây Tịch Nguyệt cũng đã được gợi mở đó, liên quan đến tộc Cổ Mạch chứ không phải Linh Tịch. Nhưng mình đoán là cô ấy sẽ còn xuất hiện.