Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 60: Thái Âm U Huỳnh*




*Thái Âm U Huỳnh là mặt trăng u ám, trái nghĩa với Thái Dương Chúc Chiếu là mặt trời (Chúc Chiếu) rực rỡ.

Dưới sự hướng dẫn của con tê tê, đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết đi vào trong Chúc Chiếu Sơn, Nguyễn Thanh Tuyết cũng đơn giản giảng giải về tình huống của Mặc Bạch và tình huống của mình và Long Tiểu Chi trước đó.

Ngọn núi quả nhiên như Nguyễn Thanh Tuyết suy đoán, sau khi đi qua hơn mười thước nham thạch, không gian trống trải trong nháy mắt, bởi vì là trong lòng núi, cơ hồ không ánh sáng chiếu vào, nhưng vừa rảo bước đến chỗ rỗng, thì có thể cảm thấy gió lạnh u ám trong không gian.

Bởi vì sợ làm cho Thương Lan tông chú ý, cho nên mấy người Nguyễn Thanh Tuyết cũng không có chọn dùng thứ gì chiếu sáng, cũng may tu sĩ có một chút năng lực nhìn ban đêm, không phải cái gì cũng không nhìn thấy.

Dưới Chúc Chiếu sơn, là một chỗ trống rỗng khổng lồ, không gian rất lớn, cơ hồ lớn gần bằng Chúc Chiếu sơn, kéo dài trong lòng đất, thuận xuống vách núi, bốn phía là thềm đá xoay tròn dẫn xuống, hình như liên tục thông đến dưới cùng của chỗ trống.

Thuận theo thềm đá đi xuống, dọc theo đường đi không ai nói chuyện, trong không gian yên tĩnh thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được. Không gian tối đen rất dễ cho người ta cảm giác đè nén, cũng dễ dàng xuất hiện ảo giác với cảm giác về thời gian, đoàn người chỉ cảm thấy mình đi một đoạn thời gian khá dài, mới phát hiện một chút dị động.

Đầu tiên là phía dưới động đen xuất hiện một ánh sáng hình tròn, hình như có thứ gì đang sáng lên, nhìn kỹ phía dưới mới phát hiện, ánh sáng này cũng như Thái Dương Chúc Chiếu trong thế giới thứ mười vậy, một hình tròn bên trong thì đen bên ngoài thì sáng, nếu như dựa theo quy tắc trận pháp, chỗ đó phải là phía sau Thái Dương Chúc Chiếu Tần Phong đã nói, còn phía sau chí âm, âm sinh linh lộ thì hẳn là chỗ sâu nhất của cái động màu đen này.

Hành động của đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết càng thêm cẩn thận, tốc độ cũng chậm lại, lần này thì không quá lâu sau, đã nghe thấy tiếng mấy người Tần Phong nói chuyện.

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bốn người Thương Lan tông và Thanh Đan Môn dừng trong một chỗ ngoặt của thềm đá, khu vực đó tương đối rộng lớn, cách đáy động cũng chỉ chừng hai ba trăm mét.

Hình như Thanh Hành Vân bất đồng quan điểm với Tần Phong."Tần trưởng lão, trước đó ngươi cũng không nói đáy động này có nhiều linh thú như vậy, hơn nữa cũng không có thấy thứ gọi là linh lộ, cứ mạo hiểm đi xuống thế này, quả thật không phải cử chỉ sáng suốt."

Trong lòng Tần Phong cũng là nghi hoặc không thôi, không nghe nói đáy động này tồn tại nhiều linh thú như vậy, chẳng lẽ là bị linh lộ hấp dẫn mà đến, Thanh Hành Vân không thấy linh lộ thì cũng không kỳ quái, nếu như linh lộ dễ dàng bị người ta phát hiện như thế, cũng sẽ không hiếm có như vậy, linh lộ chẳng hề ở bên ngoài.

"Thanh trưởng lão, chúng ta trải qua trăm nghìn cay đắng mới tới được nơi này, lẽ nào ngươi cam tâm dừng tay ở đây? Nên biết, cho dù không có linh lộ, phía dưới động, tất cả là hắc diện thạch, ta cũng không gạt ngươi, phần cuối cùng của thế giới thứ mười này là từ bảo mỏ hắc diện thạch xây dựng mà thành, chỉ cần ngươi có thực lực, có thể nói, toàn bộ thế giới thứ mười này đều là tài nguyên."

Thanh Hành Vân nghe vậy thì do dự, nhưng là cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy các loại linh thú lớn nhỏ trải rộng đáy động, chân núi Chúc Chiếu, diện tích đáy động có gần ngàn thước vuông, mà chiếm cứ phần lớn không gian chính là thứ gọi là Thái Âm U Huỳnh này, cũng chính là tâm trận tương ứng với Thái Dương Chúc Chiếu.

Thái Âm U Huỳnh là một hình cầu khổng lồ tạo thành từ hắc diện thạch, hắc diện thạch hình cầu có một nửa chôn dưới đất, mà hình cầu bị hắc diện thạch ngăn chặn dưới đất, hình như đang phát sáng, nên mới khiến nhìn từ trên xuống, chính là một vầng sáng trong đen còn ngoài thì sáng.

Thấy Thanh Hành Vân dao động, Tần Phong tiếp tục nói."Chỗ ta còn có vài bình linh đan thượng phẩm, linh lực không thành vấn đề, hơn nữa của linh thú thế giới thứ mười này không có linh thức, chúng ta cũng không cần cứng chọi cứng với chúng nó, chỉ cần Thanh trưởng lão dời đi chú ý của phần lớn linh thú, ta có thể hứa hẹn, bảo mỏ thu thập được tuyệt sẽ không ít, sau đó thoát thân, phân chia 5:5."

Từ sau khi tiến vào thí luyện đại trận, Thanh An vẫn rất ít nói chuyện lại nhàn nhạt hỏi."Từ một đan môn như chúng ta dời đi linh thú, mà đệ nhất kiếm tông các ngươi lại chịu trách nhiệm thu thập vật tư, phân phối như thế có ổn hay không?" 

"Đây không phải do Thương Lan ta khiếp đảm, chắc hẳn hai người các ngươi cũng nhìn ra được, đệ tử Thương Lan tông chúng ta tiến vào đại trận đều có linh khí trữ vật, tốc độ thu thập và dung lượng vật tư tuyệt đối không có đội ngũ nào có thể so sánh." Tần Phong không biết xấu hổ, ngược lại mang theo vài phần đắc ý nói. 

Thanh An lại hết sức không nể mặt."Vậy thì có ích lợi gì, cùng nhau đi tới, cũng không thấy Thương Lan tông thu được cái gì, bảo hai người Thanh Đan Môn ta dùng mạng đi đánh cuộc, thứ cho khó mà tòng mệnh."

Tần Phong bị Thanh An nghẹn đến nói không ra lời, điểm này cũng quả thực là chỗ đau của Thương Lan tông, chuẩn bị đầy đủ như thế, nhưng hiện tại nhẫn trữ vật vẫn trống rỗng, đừng nói linh vật quý trọng gì, một viên linh quả cũng không thu tập được.

Đây cũng không phải không có linh quả, mà là linh quả đẳng cấp cao, độ hiếm có cao đều bị hái hết, phẩm chất không tốt, Thương Lan tông thấy cũng khinh thường lãng phí không gian và thời gian đi hái.

Tần Phong thấy Thanh Hành Vân và Thanh An quả thật không bị lay động, cuối cùng khẽ cắn răng, từ trong không gian lấy ra hai phù triện."Hai mảnh Cố Thần phù này không có tác dụng với ta, sẽ đưa cho hai vị, kể từ đó, một khi có biến, chúng ta lập tức rút lui, không có lo lắng tính mạng, hai vị cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt Thanh Hành Vân sáng lên, duỗi tay tiếp nhận phù triện, nhanh chóng mà không để lại dấu vết kiểm tra một lần, rồi đưa một mảnh cho Thanh An.

Cố Thần phù, một loại phù triện cưỡng chế bảo vệ tính mạng, thuộc về phù triện cao cấp, có thể chống đỡ công kích của tu sĩ Hóa Thần kỳ, hơn nữa còn có tính liên tục, trong lúc bị thương tổn khởi động phù triện, có thể ở hình thành một lá chắn bảo vệ hình cầu xung quanh bản thân trong, một phút đồng hồ  miễn dịch tất cả công kích từ Hóa Thần kỳ trở xuống.

Hiện thời Phù triện trên đại lục càng ngày càng ít, không chỉ là bởi vì phương pháp chế tác phù triện phần lớn thất truyền, cũng là bởi vì hiện thời luyện đan và luyện khí quật khởi, khiến tu sĩ chuyên tâm nghiên cứu phù triện càng ngày càng ít. 

Nhìn vẻ mặt thịt đau của Tần Phong, có thể nghĩ, hai mảnh phù triện này hẳn là vật hắn dùng bảo vệ tính mạng.

Tần Phong lại thương thảo một kế hoạch hành động cụ thể với Thanh Hành Vân, sau đó bốn người bắt đầu cẩn thận chậm rãi đi xuống theo thềm đá.

Nguyễn Thanh Tuyết cũng không gấp, ngược lại là Hoa Vũ Lâu có vài phần vội vàng xao động, thậm chí có xúc động trực tiếp giết đi xuống, nhưng nhìn Nguyễn Thanh Tuyết ôn tồn tao nhã, Hoa Vũ Lâu biết rõ, nhất định Nguyễn Thanh Tuyết đã phát hiện cái gì.

Long Tiểu Chi cũng chống cằm nhỏ, nhìn qua tình thế phát triển bên dưới, tuyệt không sốt ruột, nếu như nói trước nàng còn lo lắng, thì lo lắng này biến mất sau khi đụng phải con tê tê, nếu Thủy Khinh Hồn đã đến Chúc Chiếu sơn trước một bước, xem ra dự định của Tần Phong và Thanh Hành Vân không có khả năng thuận buồm xuôi gió.

Rất nhanh, bốn người dưới đáy động dựa theo kế hoạch, do Thanh An và Thanh Hành Vân đi vào đáy động trước, mà Tần Phong và Lam Thanh Hàm thì ở trên tùy thời hành động.

Linh thú dưới đáy động trong nháy mắt có người tiến vào thì cuồng loạn hẳn lên, hơn nữa một con linh thú động cũng sẽ hấp dẫn linh thú gần đó động đậy theo, kể từ đó hình thành phản ứng dây chuyền, linh thú trong cả động cuối cùng tập thể lao qua.

Thanh thế to lớn mà nhanh chóng như vậy khiến Thanh Hành Vân có chút ít chần chừ, nhưng nhìn hắc diện thạch khổng lồ cao mấy trăm thước trước mắt, lại nhanh chóng ngự không đi xuống đáy động, Thanh An cũng là nhanh chóng dẫn linh thú ngược lại.

Tần Phong cúi đầu nhìn lại, gần đó cơ hồ đã không nhìn thấy tung tích linh thú, mấy linh thú thân thể mập mạp lông xù bởi vì động tác quá chậm mà rơi ở đằng sau, lúc này đang vặn vẹo vặn vẹo đuổi theo tách sang hai bên.

Tần Phong ra hiệu, ý bảo Lam Thanh Hàm đi thu thập bảo mỏ, gần hắc diện thạch khổng lồ này, còn các loại khoáng thạch tán loạn vô số, thậm chí ngay cả trên vách tường của đáy động, cũng làm từ hắc diện thạch.

Động tác Lam Thanh Hàm rất nhanh, thân hình nhẹ nhàng rơi vào đáy động, Tần Phong cũng nhảy xuống từ trên thạch bích, thẳng đến Thái Âm U Huỳnh khổng lồ chính giữa.

Thái Âm U Huỳnh vô cùng to lớn, bộ phận lộ trên mặt đất đã cao hai ba trăm thước, Tần Phong dựa vào gần thì không thể nhìn thấy phía sau Thái Âm U Huỳnh, nhưng hắn biết rõ, hai người Thanh Đan Môn lúc này hẳn đã bị linh thú cuốn lấy, không thể □□, cho nên cũng không lo lắng.

Nhưng đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết liên tục quan sát phía trên có thể nhìn một cái không sót gì tình cảnh trong đáy động, chỉ thấy Thanh Hành Vân và Thanh An dời linh thú đi lại gặp phải hai tình huống khác nhau, Thanh Hành Vân bị linh thú truy kích tương đối vất vả, hơn nữa đáy động cũng có linh thú bay trên không, cho dù ngự không mà đi, cũng sẽ bị công kích.

Nhưng Thanh An gắn thì sau khi đưa linh thú thoái khỏi tầm mắt Tần Phong, cũng không dựa theo ước định tiếp tục hấp dẫn linh thú, mà là nhảy lên bay đến phía trên Thái Âm U Huỳnh, linh thú truy kích hắn cũng có không ít con bay đến phía trên Thái Âm U Huỳnh, nhưng không công kích, mà là lặng lẽ ẩn núp theo Thanh An, rõ ràng là linh thú có linh trí.

Trong mắt Tần Phong lóe lên ánh sáng gần như điên cuồng, hình như trong Thái Âm U Huỳnh có thứ khiến hắn mê muội, liên tưởng đến Tần Phong nói âm sinh linh lộ, có thể đúc tiên thể, lẽ nào linh lộ gì đó thật sự tồn tại?

Tần Phong lần nữa ngắm nhìn bốn phía, không có phát hiện bất kì thứ gì khác thường, lặng lẽ bấm pháp quyết, xác định vị trí của Giải Mật Nhi và hai đệ tử Nguyên Anh kỳ Thương Lan tông khác xong, Tần Phong cuối cùng yên lòng.

Đưa tay ấn lên Thái Âm U Huỳnh, vận chuyển tâm pháp riêng biệt của Thương Lan tông, tay kia cũng là không ngừng biến đổi dấu tay, nguyên một đám trận pháp mô hình nhỏ bị gắn lên Thái Âm U Huỳnh, ngắn ngủi mấy hơi thở, trận pháp Tần Phong thi triển thế nhưng đã trên trăm cái, tốc độ như thế cũng quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng nói, dù Tần Phong không tinh thông trận pháp, cũng nhất định là có hiểu rõ trận pháp.

Lại là vài pháp quyết nữa, cuối cùng Tần Phong dừng, mà đồng thời, hắc diện thạch dưới mặt đất trong nháy mắt bộc phát ra một trận ánh sáng trắng chói mắt, Thái Âm U Huỳnh vốn chỉ có một vòng sáng trắng nhàn nhạt lập tức sáng lạn rực rỡ, từ bên trên nhìn xuống, hình như Thái Âm U Huỳnh thật sự trở thành một mặt trời, chỉ là mặt trời này thả ra khí lạnh.

Ngay sau đó, phía dưới hắc diện thạch bắt đầu bay ra từng sợi ánh sáng lộng lẫy, ánh sáng rực rỡ rất nhỏ phát ra mày trắng lóng lánh, vài trăm mét phía trên, Long Tiểu Chi cũng cảm thấy hơi lạnh thấu xương.

Tần Phong một bước chưa lui, trong tay lần nữa bấm pháp quyết, trên lòng bàn tay, một trận pháp hình tròn lớn bằng hai bàn tay xuất hiện lơ lửng trên tay Tần Phong, những sợi tơ phát sáng lộng lẫy kia lập tức chảy về phía trận pháp trong tay Tần Phong, chậm rãi tụ lại.

Đợi sợi tơ hội tụ, thì mới nhìn rõ, ánh sáng rực rỡ kia cũng không phải là dây tơ gì, mà là chất lỏng giống như nước, chất lỏng rất nhỏ tụ lại, chậm rãi ngưng tụ thành một giọt nước trong suốt, trôi lơ lửng ở trận pháp trên bàn tay Tần Phong.

Vẻ mặt Tần Phong vô cùng không đẹp mắt, một mặt bởi vì lượng linh lực khổng lồ tiêu hao mà đổ mồ hôi lạnh liên tục, một mặt bởi vì giá lạnh cực độ khiến ngoài mặt hắn kết sương lạnh, cũng may rất nhanh sau đó, một luồng sáng trắng lộng lẫy cuối cùng hội tụ vào giọt nước, Tần Phong nhanh chóng thu tư thế, băng hàn trong không gian thối lui trong nháy mắt, bị thu vào trong giọt nước.

Tần Phong nhìn giọt nước trôi lơ lửng trên trận pháp cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng còn chưa chờ hắn thu linhlộ vào không gian, một ánh sáng trắng nhanh chóng xẹt qua tay Tần Phong, mà linh lộ trên tay Tần Phong cũng biến mất không thấy gì nữa.

Tốc độ của ánh trắng đó cực nhanh, cơ hồ khiến người ta cho rằng xuất hiện ảo giác, Tần Phong cũng bởi vì linh lực trong cơ thể bị tiêu hao quá nhiều, có chút ít phản ứng không kịp, chờ lấy lại tinh thần, trong tay đã trống rỗng, biến cố như thế thiếu chút nữa khiến Tần Phong hộc máu.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, một con rắn nhỏ màu trắng chỉ lớn cỡ một ngón tay đang bay bổng giữa không trung, cái đầu con rắn nhỏ này không đại, trên người lại có một đôi cánh.

Con rắn nhỏ rung đùi tự hào ngừng cách đó không xa, cũng không chạy trốn, cứ lắc lư trước mắt Tần Phong, miệng ngậm linh lộ, trong ánh nhìn chăm chú của Tần Phong một ngụm nuốt linh lộ vào, cả người Tần Phong run rẩy, rút kiếm muốn bổ tới, nhưng động tác của con rắn nhỏ màu trắng cực nhanh, dù Tần Phong ở thời kỳ toàn thịnh cũng không đuổi kịp.

_hết chương 60_

#cái_gọi_là_cướp_giật_có_kĩ_thuật

bé rắn thấy cưng quá à, rắn nhà ai dị ta???