Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 33: Thành Tư Thủy




Trong Trân Bảo các đương nhiên không có thức ăn ngon, thứ có thể ăn cơ bản đều là kỳ trân dị quả và đan dược, nhưng thích hợp cho tử điệp ấu sinh kỳ cũng không nhiều. Tay trái Hoa Vũ Lâu cầm cực phẩm trú nhan đan, tay phải cầm cam linh quả, Tiểu Chi rất thích đẹp cũng rất thích ăn, đến cùng chọn cái nào thì tốt hơn đây.

Cuối cùng Nguyễn Thanh Tuyết nhìn không được, cứ theo tốc độ này, lúc nào bọn họ mới có thể trở về Lê viện, vì vậy chọn một hộp ngọc nhỏ, mặc dù hộp nhỏ, bên trong lại có không gian khác, có chức năng bảo tồn linh vật, bên trong có đặt mầm linh quả mà Mặc Đan Môn đã tìm kiếm được, có không ít chủng loại.

Còn như thù lao của Long Tiểu Chi, Hiên Khâu Thiên Giác đã đã sớm dặn dò, trực tiếp cầm Dung Linh đan, chuẩn bị cho Long Tiểu Chi dung hợp mồi lửa.

Dung Linh đan là linh đan riêng của Mặc Đan Môn, mới đầu tự nhiên phục vụ cho việc bồi dưỡng luyện đan sư, chuyên dùng cho luyện đan sư dung hợp mồi lửa, sau khi cải tiến, thì có thể phụ trợ dung hợp những linh vật khác, khiến trình độ dung hợp đạt tới mức tốt nhất.

Ngày dung hợp mồi lửa, Hiên Khâu Thiên Giác khởi động tất cả trận pháp gần Lê viện, vì thế Long Tiểu Chi mới phát hiện, vì lần dung hợp này, Hiên Khâu Thiên Giác phí nhiều tâm tư cỡ nào, lập tức thấy tò mò, Hiên Khâu Thiên Giác đã lấy được mồi lửa gì ở Kính Đàm, mà lại cẩn thận đến thế.

Hiếu kỳ như vậy còn có Hoa Vũ Lâu, Nguyễn Thanh Tuyết cũng hiếm khi thấy có vẻ mong đợi, mặc dù hai người biết mồi lửa Hiên Khâu Thiên Giác chuẩn bị vì Long Tiểu Chi tuyệt đối không phải vật phàm, chỉ là đã quá lâu không nhìn thấy cẩn thận sư phụ như vậy.

"Tiểu Chi đừng sợ, vi sư ở ngay bên cạnh con." Hiên Khâu Thiên Giác sờ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi, trấn an.

"Dạ, Tiểu Chi không sợ." Long Tiểu Chi dùng đầu mình cọ cọ vào lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác, dung hợp mồi lửa có nguy hiểm, mà loại nguy hiểm này sẽ tăng cao theo cấp bậc mồi lửa, nếu dung hợp không thành công, thì sẽ bị lửa *, nghiêm trọng nhất là tan thành mây khói, không được luân hồi.

Long Tiểu Chi chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ, thật ra nói theo ngũ hành, mộc sinh hỏa, mộc là hỏa mẫu, tỷ lệ thành công của người mang thuộc tính Mộc dung hợp mồi lửa rất cao, nhưng mà lúc lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác nổi lên ngọn lửa, Long Tiểu Chi cơ hồ vô thức lui về sau một bước.

Ngọn lửa kia cũng không lớn, chỉ toát ra trên ngón trỏ Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng lúc nó vừa xuất hiện, tất cả ánh sáng trong phòng ảm đạm trong nháy mắt, chỉ còn lại ánh sáng bùng cháy của nó.

Ngọn lửa màu đỏ thắm ẩn chứa nhiệt lượng khổng lồ, nếu như không phải ngọn lửa đang nhảy lên, cơ hồ khiến người ta cho rằng đây là một khối tinh thạch óng ánh trong suốt đỏ như lửa.

"Trên đại lục này, tông môn cổ xưa có rất nhiều, tộc Phượng Trì là đặc biệt nhất trong đó, bởi vì họ có huyết mạch Hỏa Phượng thượng cổ, là độc nhất vô nhị trên thế gian, nhưng mấy ngàn năm trước, tộc Phượng Trì có một con ngoại tộc sinh ra, tuy là kim phượng, nhưng không có cách nào dùng lửa của phượng hoàng, cũng có ý nghĩa là không thể niết bàn trùng sinh, con phượng hoàng tuổi còn nhỏ này bị trục xuất ra khỏi Phượng Trì, lang thang trên đại lục Nam Cảnh, sau này được Linh Tịch Chi Chủ thu dưỡng, đặt tên là Nhan Như Liệt." Hiên Khâu Thiên Giác dùng giọng nói đặc biệt chậm rãi tự thuật.

Long Tiểu Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, nghiêm túc lắng nghe.

Thật không ngờ, con phượng hoàng nhỏ ngay cả lửa cũng không thể dùng được kia lại được bộ tộc Linh Tịch che chở lớn lên, rồi trở thành thiên tài kinh diễm thế nhân, dùng phương thiên họa kích xuất thần nhập hóa, cho dù không có lửa phượng, cũng trở thành một tồn tại đứng đầu Nam Cảnh.

Chỉ là con phượng hoàng này chết theo thành Cổ Mạch bị tiêu diệt, nhưng ai cũng không biết, thật ra con phượng hoàng này đã mơ hồ có dấu hiệu lột xác, lông phượng màu vàng kim dần dần biến thành màu đỏ thắm, diễm lệ như lửa, đây là loại phượng hoàng vài ngàn vạn năm cũng khó khăn mà gặp được. ( về phần phượng hoàng và chu tước mong các thiên sứ lấy tiêu chuẩn như lão Hiên đặt ra ~) *phần trong (...) là lời của tác giả*

"Đây là Chu Tước Chi Hỏa, Chu Tước là một trong bốn thần thú thượng cổ, phượng hoàng tuy là vua của muôn loài chim chóc, Chu Tước là thiên linh thú, độ tinh khiết huyết mạch hơn xa phượng hoàng. Có được là cơ duyên cũng là phúc trạch, Tiểu Chi sẽ đối xử với nó thật tử tế chứ?"

Long Tiểu Chi mơ hồ nhớ tới cô gái tuyệt sắc đẫm máu mà chiến kia, còn có lời thề đến chết không ngừng của nàng, không tự chủ được mà gật gật đầu.

Nửa năm sau, trong sơn cốc Hằng Đoạn, cây Cổ Vân lâu năm vẫn đứng thẳng như trước, trên cành cây cao cao, trong ổ nhỏ Long Tiểu Chi đã từng cư trú vẫn gọn gàng sạch sẽ như cũ, dưới sự nỗ lực của bốn thầy trò đã sớm thay đổi thành một dáng vẻ khác.

Một chén ngọc trải vải bông mềm mại, áo ngủ bằng gấm nhỏ xíu gấp chỉnh tề, nguyên một bộ bàn gỗ, trà cụ tinh xảo, mà ngay cả cửa hốc cây cũng có hai cửa gỗ hình nửa vòng tròn chạm khắc xinh đẹp, hai bên cửa gỗ còn có hai mảnh cửa gỗ nhỏ rất tinh xảo, thiết kế như thế, nếu như không phải là quá mức nhỏ bé, nhất định sẽ khiến người ta cho rằng đây là chỗ trú ngụ của văn nhân nhã sĩ.

Dọn dẹp xong hết, Long Tiểu Chi nhìn chung quanh ổ nhỏ đã từng che chở và mang lại sự ấm áp cho nàng một lần nữa, rồi đẩy cửa gỗ ra rời khỏi, mà một lần này, cũng không biết đến lúc nào mới có thể quay về.

Tỷ thí tông môn Nam Cảnh sắp tới, vô số tu sĩ các tông môn đi về phía thành Tư Thủy, từ một tháng trước, thành Tư Thủy đã náo nhiệt ồn ào chưa từng dừng lại, bến tàu thành bắc, truyền tống trận thành đông là chỗ huyên náo nhất.

Thành Tư Thủy ở phía đông trung bộ Nam Cảnh, diện tích lớn thứ hai Nam Cảnh, chỉ sau thủ đô Thương Lăng quốc, lại được trời ưu ái về vị trí địa lý, gần với con sông lớn nhất Hoàn Thần: Tư Thủy. Tên Thành Tư Thủy cũng từ đó mà ra.

Lịch sử đại lục Hoàn Thần xa xôi không kể hết, thứ duy nhất không thay đổi chỉ có sông Tư Thủy này, trải qua ngàn vạn năm, đường sông chưa từng thay đổi nhiều, Tư Thủy chẳng những nuôi dưỡng vô số sinh mệnh, cũng tạo thành tuyến giao thông nhanh và tiện nhất, vì nắm giữ vị trí quan trọng trên con đường giao thông này, thành Tư Thủy mới có thể trở thành thành trì giàu có bậc nhất Nam Cảnh.

Lúc này đã đến lúc mặt trời lặn, thành Tư Thủy lại không có xu thế yên lặng, thậm chí có vẻ càng ồn ào náo nhiệt hơn, phía thành bắc bởi vì có bến tàu, từ trước đến nay là chỗ thương gia tụ tập, có thể có một cửa hàng ở thành bắc, trên cơ bản là nhà giàu của thành Tư Thủy.

Mặt trời lặn về tây, màn đêm càng ngày càng nặng nề, cửa hàng phía đông ào ào đốt đèn Lưu Ly nhỏ, cho dù sắc trời dần dần tối tăm, từng cửa hàng vô cùng sáng ngời.

"Lão Ngụy, tiền lời hôm nay không tệ chứ." Một cửa hàng nhỏ, một nam tử trung niên sải bước vượt qua ngưỡng cửa, thuần thục chào hỏi chưởng quỹ đang đứng tính sổ sách ngay quầy hàng.

Ngụy chưởng quỹ nhìn thấy người đến, cười hơ hớ đáp."Cũng tốt, dù sao mười nắm mới có một lần như thế, sắc trời muộn rồi, Nguyên Hổ còn chưa về sao?"

Nguyên Hổ nhận trà lạnh Ngụy chưởng quỹ đưa qua rầm rầm uống sạch sẽ rồi trả lời."Không phải là sắp có một chuyến thuyền Tư Thủy tới sao, ở lại thử vận may."

Thuyền Tư Thủy là bảo khí cực phẩm riêng của Thương Lan kiếm tông, tổng cộng có ba chiếc thuyền, nghe nói đã tạo ra từ vài ngàn năm trước, tốc độ cực nhanh, hơn nữa mặc dù nói là thuyền, nhưng dung lượng vô cùng lớn, một chiếc thuyền Tư Thủy giống như một thành trấn nhỏ, thậm chí có người đã sinh sống lâu dài trên đó, kiếm sống thông qua hành khách lên thuyền mà.

Trên đại lục này, đẳng cấp linh khí từ thấp đến cao theo thứ tự là linh khí, bảo khí, thánh khí, thần khí. Mỗi một cấp bậc linh khí lại chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Thương Lan kiếm tông có được ba chiếc thuyền cực phẩm bảo khí quy mô như thế, có thể thấy thực lực và tư sản hùng hậu cỡ nào.

Nguyên Hổ đang nói chuyện với Ngụy chưởng quỹ, thì thấy thuyền Tư Thủy vào cảng, Nguyên Hổ không dám trễ nãi, lập tức trở về bến tàu. Nguyên Hổ không có cửa hàng cố định giống Ngụy chưởng quỹ, ngày thường dựa vào săn bắt linh thú, thu thập linh thực rồi đổi linh thạch nuôi gia đình sống qua ngày, cuộc sống trôi qua coi như không tệ.

Trở lại hàng vỉa hè của mình, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên có thật nhiều tu sĩ ào ào xuống thuyền, hình thức quần áo có khác nhau, cũng có rất nhiều tu sĩ mặc trang phục tông môn thống nhất lục tục xuống thuyền.

Thành Tư Thủy trong có cấm chế bay trên không, tu sĩ tự nhiên không thể ngự không mà đi, đi ngang qua gian hàng đông đúc hai bên, có tu sĩ trẻ tuổi mới vào thành lần đầu bị gian hàng hấp dẫn ánh mắt rất nhanh, cũng có người mắt nhìn thẳng, đi thẳng đến trung tâm thành.

Nguyên Hổ vận khí không tệ, có lời mấy khối linh thạch hạ phẩm, lúc này đã đến gần đêm khuya, đây cũng chuyến thuyền cuối cùng vào cảng của hôm nay, sau khi đám người ít dần, Nguyên Hổ cũng chuẩn bị dọn quán về nhà.

"Vị đạo hữu này, quyển sách này bán thế nào?" Đang muốn thu mọi thứ vào túi đựng đồ, một giọng nói truyền đến từ trên đầu, tuy là giọng nam, lại vô cùng đặc biệt, Nguyên Hổ hình dung không ra cảm giác này, tóm lại khiến người ta vừa nghe thì thấy vô cùng tự nhiên thoải mái, ngẩng đầu nhìn lại, có thất thần trong nháy mắt.

Có rất ít tu sĩ xấu xí, nhất là theo tu vi tăng lên, khí chất bản thân cũng sẽ thay đổi theo, nhưng đây là lần đầu tiên Nguyên Hổ nhìn thấy một nam nhân còn đẹp hơn nữ nhân nữa, hơn nữa không hề có cảm giác không thích hợp, không có vẻ âm nhu, ngược lại lạnh nhạt mờ mịt như tiên, khiến người ta không dám khinh nhờn.

"Hai khối linh thạch hạ phẩm." Bừng tỉnh, Nguyên Hổ mới phát hiện bên cạnh nam tử này còn có hai người đang đứng, dung mạo đều phi phàm, lại nhìn quyển sách nam tử chỉ vào, là một bản Sơn Thủy Tư Thủy, ghi lại đặc sản và phong thổ nơi này.

Nam tử giao linh thạch, tiện tay mở sách ra, đúng lúc này, Nguyên Hổ lại phát hiện tà áo trước ngực nam tử có động tĩnh, dường như có đồ vật gì ở bên trong, còn chưa kịp phỏng đoán, thì thấy một cái đầu nhỏ thò ra, dụi dụi mắt nhìn xung quanh một chút.

"Sư phụ, chúng ta đến rồi." Bi bô nói xong rồi lại ngáp một cái.

Nam tử thu sách vào không gian, sau đó nhẹ nhàng vỗ người tí hon nằm sấp trên vạt áo mình, dịu dàng mở miệng."Ừ, đến rồi, Tiểu Chi cứ ngủ tiếp đi."

Người tí hon nghe lời đáp một tiếng, lại rụt về.

Nguyên Hổ nhìn thấy thì sững sờ, đoàn người này mặc kệ lớn nhỏ đều dung mạo hiếm thấy, người tí hon vừa nãy khiến hắn nhớ tới con gái ngoan ngoãn ở nhà của mình, lập tức cười hỏi."Các vị tới Tư Thủy lần đầu sao?"

"Đúng vậy, đạo hữu có thể biết Vân Trung Lâu ở nơi nào không?" Nguyễn Thanh Tuyết lễ phép trả lời, mấy người bọn họ xuất phát hơi trễ, chưa kịp về Vân Khuyết tông, đành phải tới thành Tư Thủy sau những người còn lại trong tông môn.

"Nửa tháng trước Vân Trung Lâu đã đầy chỗ, ta đang muốn về thành, nếu các vị không chê thì để ta dẫn đường tìm khách sạn khác được không?" Nghe thấy mấy chữ Vân Trung Lâu thì Nguyên Hổ vô thức nhíu nhíu mày, động tác trên tay cũng không ngừng, lưu loát thu vật phẩm trên gian hàng vào trong túi đựng đồ.

"Vậy thì làm phiền đạo hữu, nhưng chúng ta có bằng hữu đặt giúp phòng ở Vân Trung Lâu, đạo hữu có thuận đường chăng?"

"Cũng thuận đường." Tính tình Nguyên Hổ hết sức tốt sảng khoái, thêm Nguyễn Thanh Tuyết khéo ăn nói, đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí cũng không lúng túng, chờ đi đến trước cửa Vân Trung Lâu, đã là nửa canh giờ sau.

"Đến rồi, vậy ta xin cáo từ." Nguyên Hổ chỉ chỉ chín tầng lầu các đèn đuốc sáng trưng, sau đó chắp tay cáo từ. Đúng lúc này từ đường phố bên kia có một đoàn người, quần áo thống nhất, nam nữ cũng có đi qua.

Đoàn người này đều mặc quần áo màu xanh, trên vạt áo thêu một đồ án lò luyện đan cũng màu xanh, đồ án này thì người của Nam Cảnh không ai không biết, là ký hiệu đặc biệt của Thanh Đan Môn.