Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 134: Thơm nhỉ!




Phượng Hoa Trọng còn chưa kịp phản ứng lại lúc Phượng hoàng hỏa bị dập tắt, đoàn người Phượng Trì đã ào ào ghé mắt, trong mắt là niềm kinh ngạc khó nén. Mặc dù tư chất Phượng Hoa Trọng không tốt, nhưng được một lượng linh vật quý trọng lớn tẩm bổ nên cũng ổn định cấp bậc chân hỏa, trên đời nếu có thứ có thể áp chế chân hỏa, cũng chỉ có thánh hỏa, thần hỏa.

Tiểu yêu tử điệp không thể nào trời sinh đã có mồi lửa, nhất định là mượn tay người khác dung hợp mồi lửa. Phẩm chất mồi lửa thánh hỏa lại bị một con tử điệp yêu dung hợp, đúng là phung phí của trời.

Tổ tiên của tộc Phượng Trì là hỏa phượng, đương nhiên đời sau cũng là hỏa phượng, hỏa phượng trời sinh đã có phượng hoàng hỏa, không thể dung hợp mồi lửa khác. Nhưng họ có thể thôn tính mồi lửa, để rèn luyện phượng hoàng hỏa của mình, tăng phẩm chất của phượng hoàng hỏa lên. Vậy nên mọi người của Phượng Trì theo đuổi mồi lửa đến cực hạn, hiện giờ thấy một con tử điệp yêu dung hợp mồi lửa phẩm chất tuyệt hảo, cảm nghĩ trong lòng sợ là không được tốt cho lắm.

"Không thể nào! Ngươi là ai? Phượng hoàng hỏa của ta không thể nào bị dập tắt được!" 

Thật lâu sau, Phượng Hoa Trọng mới phản ứng lại, lúc này nàng ta giống như bị chọc trúng nghịch lân, giận không kềm được.

Tuy tư chất của Phượng Hoa Trọng không tốt, nhưng điều mà nàng ta lấy làm kiêu ngạo nhất cuộc đời này vẫn là thân phận thần điểu phượng hoàng của mình. Phượng hoàng hỏa lại là biểu tượng cho địa vị của phượng hoàng, hiện giờ lại bị một con tiểu yêu tử điệp dập tắt, sao Phượng Hoa Trọng chấp nhận nổi. Bàn tay nàng ta chưa từ bỏ ý định lần nữa ngưng tụ phượng hoàng hỏa, ngọn lửa màu vỏ quýt toát ra giữa bàn tay, nồng nặc hơn ngọn lửa trên đầu ngón tay lúc này rất nhiều, nhưng sự diễm lệ này cũng chỉ là kéo dài trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.

Chỉ thấy tiểu yêu bay giữa không trung không nâng tay lên, tay khẽ phất qua, trong lòng bàn tay lập tức có một ngọn lửa nhỏ sáng lên. Nếu so với ngọn lửa nóng cháy của Phượng Hoa Trọng thì ngọn lửa này có thể nói là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng nhiệt độ ẩn chứa trong đó lại là khiến người ta không thể không lui về sau mà tránh né. Chỉ một ngọn lửa bé nhỏ như vậy, lại chiếu sáng mảng lớn màn đêm, ngọn lửa trong tay Phượng Hoa Trọng hoàn toàn bị dập tắt chỉ trong một cái chớp mắt.

Đây là bao trùm tuyệt đối, đây là áp chế tuyệt đối, bàn tay của Phượng Hoa Trọng run lên nhè nhẹ. Cho dù nàng ta điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể cũng không làm nên chuyện gì, phượng hoàng hỏa giống như gặp thiên địch, run lẩy bẩy, không còn chút ý chí chiến đấu nào. Dưới sự kích thích thế này, trong đầu Phượng Hoa Trọng chỉ còn một suy nghĩ, chính là giết con tử điệp yêu khiến nàng ta mất hết mặt mũi này!

Ánh sáng lạnh xẹt qua, linh kiếm trong tay Phượng Hoa Trọng ép thẳng tới Long Tiểu Chi. Long Tiểu Chi không thèm vận dụng kiếm pháp, Chu Tước hỏa lòng bàn tay vung lên. Ngọn lửa bé xíu nện thẳng lên người Phượng Hoa Trọng, sau đó đột ngột khuếch tán, giống như một đóa hoa nở rộ trong nháy mắt, tao nhã xinh đẹp.

Thấy tình cảnh này, trong mắt Long Tiểu Chi đột nhiên xẹt qua một vầng sáng, hình như nàng phát hiện ra một cách tu luyện mới. Nếu như nàng có thể dung hợp Chu Tước thần hỏa vào Vân Khuyết kiếm pháp của mình thì sức sát thương sẽ mạnh hơn cánh hoa màu tím do mình biến ảo ra rất nhiều. Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ hơi hơi lóe lên, muốn áp dụng thật sự, không phải chuyện một sớm một chiều.

"A! Tỷ! Cứu ta! Cứu ta!"

Tiếng thét kinh hoàng của Phượng Hoa Trọng vang lên, rất nhanh sau đó nàng ta bị ép hóa nguyên hình, tiếng phượng ngâm thê lương vang lên.

Các tu sĩ ào ào ngẩng đầu lên, dù hai mắt nhìn thấy cảnh tượng diễm lệ như phượng hoàng niết bàn giữa không trung cũng rất khó nảy sinh ra chút rung động hay đồng tình nào. Một kẻ không xem trùng sinh mạng, tiện tay thiêu đốt người ta tan thành mây khói, thì dựa vào cái gì ép bọn họ trân trùng sinh mạng của nàng ta, lẽ nào cũng chỉ vì thân phận thần điểu của nàng ta sao?

Khi Phượng Hoa Trọng quay lại bản thể khổng lồ, thế lửa không giảm nhỏ, mà trong chớp mắt đã bao cả bản thể phượng hoàng trong đó, trong không khí lập tức tung bay mùi khét khi lông vũ bị đốt, còn có vị thịt nướng nhàn nhạt.

Long Tiểu Chi kéo cái mũi nhỏ ra."Thơm quá đi."

Chúng tu sĩ vô ý thức cùng nhau lui về sau."..." Đột nhiên cảm thấy tiểu tử điệp này có phần đáng sợ thì phải làm sao bây giờ?

Long Tiểu Chi."..." Nàng chỉ là thuận miệng nói thôi, chứ sao mà ăn Phượng Hoa Trọng được, nàng nắm giữ Chu Tước thần hỏa đó, nếu quả thật muốn giết Phượng Hoa Trọng, thì giờ Phượng Hoa Trọng đã thành một vệt bụi rồi, sao còn có thể vỗ cánh giữa không trung chứ.

Lúc Phượng Hoa Trọng cầu cứu, cho dù Phượng Vãn Tang cực kỳ chán ghét muội muội này, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ta bị chết cháy, lập tức vận chuyển linh lực trong cơ thể, vận dụng phượng hoàng hỏa của mình, cố gắng áp chế cũng dập tắt ngọn lửa của tử điệp yêu kia. Nhưng kết quả lại khiến nàng ta âm thầm kinh sợ, ngọn lửa kia chẳng những không có bị áp chế, ngược lại còn xuất hiện dấu hiệu phản áp chế.

Trong lòng Phượng Vãn Tang chua xót không thôi, nàng ta cơ hồ đã có thể suy đoán ra mồi lửa của tiểu yêu do ai tìm tới, trừ Hiên Khâu Thiên Giác, còn ai có bản lĩnh tìm ra thần hỏa chứ! Không cam lòng, đường đường là hậu nhân của Phượng Trì nhưng lại bị một con tử điệp yêu áp chế !

Bởi vì một lát thất thần này, đợi Phượng Vãn Tang hoàn hồn, ngọn lửa trên người Phượng Hoa Trọng đã biến mất , Phượng Hoa Trọng ngã trên mặt đất, lông vũ phượng hoàng hoa lệ đã cháy đen một mảnh.

Sắc mặt của đoàn người Phượng Trì không phải là rất đẹp mắt, cho dù trong lòng có không thích Phượng Hoa Trọng, nhưng Long Tiểu Chi làm như thế, không khác đang đánh mặt mũi của Phượng Trì, trong Phượng Trì, có một lão giả nhìn ra rất tiếng nói đi lên trước, trên mặt mang vẻ rõ ràng không vui."Hiên Khâu tông chủ là sao? Đồ đệ của ngươi đả thương người của Phượng Trì ta như thế , có phải nên giải thích cho Phượng Trì chúng ta hay không, hay là Hiên Khâu tông chủ muốn một mình lên đường, tự mình xuyên qua sơn mạch Hằng Đoạn này?"

Sau nửa tháng đồng hành, Long Tiểu Chi đã có phần hiểu rõ đoàn người Phượng Trì, mặc dù Phượng Trì lấy Phượng Vãn Tang làm người dẫn đầu, nhưng trong đó có hai người lớn tuổi hơn có địa vị không thấp, một trong số đó chính là Phượng Linh Cửu trước mặt.

Long Tiểu Chi nhấc đèn lồng nhỏ của mình lên, ưỡn cao bộ ngực nhỏ, không có chút sợ hãi."Nàng muốn mạng của ta, ta lại chỉ lấy lông vũ của nàng thôi, Phượng Trì còn muốn giải thích gì nữa?"

Phượng Linh Cửu nhìn tiểu yêu tử điệp lạnh nhạt tự nhiên trước mặt, trong đôi mắt tang thương ngậm một tia khinh thị, sau đó, không hề báo trước, uy áp thần thú dồi dào bộc phát trong nháy mắt, trong đội ngũ đồng hành cũng có yêu tu tồn tại, hành động của Phượng Linh Cửu lần này lập tức khiến bọn họ sắc mặt trắng bệch, khó thở, tu vi kém một chút , bị bức ép hiện ra nguyên hình, phủ phục trên mặt đất.

Mắt to của Long Tiểu Chi chớp chớp, trong nháy mắt đã hiểu Phượng Linh Cửu muốn lấy uy áp thần thú ép nàng cúi đầu, nhưng bản thể của nàng là linh thực, nên cũng không có bao nhiêu cảm giác, có điều vẫn là phải phối hợp một cái, để tránh lộ ra chân tướng. Chỉ thấy nàng quăng bỏ đèn lồng trong tay, oa một tiếng khóc lên, nhanh chóng xoay người lại cắm đầu ngã vào lòng Hiên Khâu Thiên Giác."Sư phụ, Tiểu Chi đánh không lại!"

Hiên Khâu Thiên Giác duỗi tay ôm lấy bé con, ngón tay vuốt tóc nàng an ủi."Không sợ, có vi sư ở đây."

Long Tiểu Chi đưa lưng về phía mọi người ngồi trong lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác, cái đầu nhỏ cúi xuống, nhìn vô cùng ấm ức lại đáng yêu. Không nói đám Luông Âm vốn có quen biết, ngay cả tu sĩ xung quanh , cũng muốn tiến lên dùng tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ kia.

Trấn an Long Tiểu Chi xong, Hiên Khâu Thiên Giác ngẩng đầu nhìn Phượng Linh Cửu, cười nhạt một tiếng, giữa lòng bàn tay có hàn khí màu băng lam mờ mịt dâng lên."Phượng trưởng lão, đồ nhi ta thiện tâm, để lại một mạng cho Phượng Hoa Trọng, nhưng kẻ làm sư phụ như ta lại thích trả lễ, nếu Phượng Trì không muốn nhận tình cảm của đồ nhi ta, thì Phượng Hoa Trọng cũng không cần phải sống nữa!"

Hiên Khâu Thiên Giác nói xong, hàn khí băng lam khuếch tán, lan thẳng đến chỗ Phượng Hoa Trọng. Thật ra Phượng Hoa Trọng phủ phục trên mặt đất cũng nhận ra mình không có bị tổn thương gì về mặt bản chất, nhưng lưu ly màu xanh lưu ly cả người bị người ta thiêu sạch sẽ, cháy đen một mảnh, khiến cho nàng ta mất hết mặt mũi, dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất không động đậy, chờ người của Phượng Trì dạy dỗ tiểu yêu kia cho mình.

Nóng bức xung quanh biến mất không còn hình bóng trong chớp mắt, hàn khí lạnh như băng bắt đầu lan tràn, băng hỏa tương khắc, ai thắng ai thua đã rõ cao thấp. Trong lòng Phượng Linh Cửu cả kinh, sở dĩ ông ta nhất quyết không tha một con tiểu yêu tử điệp, trừ vì Phượng Hoa Trọng, cũng bởi vì mồi lửa của tiểu yêu kia. Lúc trước ông ta nhìn rõ ràng, Phượng Vãn Tang không làm gì được ngọn lửa của tiểu yêu này, phượng hoàng hỏa của Phượng Vãn Tang đã đạt phẩm chất thánh hỏa, chuyện này giải thích rõ điều gì chứ, giải thích rõ mồi lửa trên người tiểu yêu kia là có một không hai trên đại lục Hoàn Thần, thậm chí có khả năng rất lớn là thần hỏa.

Đương nhiên, Phượng Linh Cửu sẽ không ra tay trước mặt phần đông tu sĩ, làm như thế chỉ là muốn cho con tiểu yêu này nhận rõ thân phận cao thấp, chuẩn bị cho việc giành mồi lửa sau này. Phượng Linh Cửu không thấy mình làm như thế có cái gì không đúng, Phượng Trì đòi lấy bất kỳ vật gì cũng là đạo lý hiển nhiên, dù sao bọn họ là thần điểu, còn nhân phàm yêu linh trong thế gian đều là hạ đẳng, mồi lửa như thế mà lại để trên người tử điệp yêu, chỉ là lãng phí vô ích.

Có điều Phượng Linh Cửu không ngờ Hiên Khâu tông chủ này nhìn như ôn hòa có lễ, làm việc cũng không cố kỵ gì, nói động thủ là động thủ, thấy hàn khí băng lam đã lan tràn đến bên cạnh Phượng Hoa Trọng, Phượng Linh Cửu lập tức dùng phượng hoàng hỏa chống đỡ.

Nhưng theo tiếng nứt ra rõ ràng, phượng hoàng hỏa của mình thế nhưng không hề có sức chống cự gì đáng nói, hàn băng trong chớp mắt đã lan tràn ra, đương nhiên Phượng Hoa Trọng không thể nào tiếp tục nằm ngay đơ nữa, ngay cả hình người cũng không kịp hóa, đã thét chói tai né ra.

Vì vậy, chúng tu sĩ có may mắn tận mắt thấy một con gà nướng hình thể khổng lồ vừa la vừa nhảy, nếu như không nói, ai mà liên tưởng được đây là phượng hoàng thần điểu trong truyền thuyết chứ, trong lúc vô tình, hình tượng cao không thể chạm của phượng hoàng đã vỡ tan tành.

Cho dù Phượng Hoa Trọng cố hết sức tránh né, lại vẫn bị đông lại, hơn nữa không biết có phải trùng hợp hay không, tư thế cũng vô cùng xinh đẹp, một chân đứng thẳng, cơ thể bởi vì tránh né mà vặn vẹo sang một bên, cái cổ thật dài đang ngoái lại, chỉ là vì thứ bày ra tư thái xinh đẹp này lại là một con gà nướng khổng lồ, nên mọi người ào ào quay đầu, để tránh mình nhịn không được mà bật cười.

"Đừng vội khinh người quá đáng!" Phượng Linh Cửu không ngờ rằng liều mạng dùng mồi lửa Phượng Trì mà lại không sánh được với một nhân loại tầm thường, liều mạng dùng hết sức, nhưng lại bị băng linh căn khắc chế gắt gao, hình như uy áp trong cơ thể cũng không có tác dụng với người này. Tuy Phượng Linh Cửu không muốn thừa nhận, nhưng Phượng Trì đúng là không có cách nào với họ cả.

Hiên Khâu Thiên Giác cười khẽ một tiếng."Khinh người quá đáng? Các ngươi là người à?"

Phượng Linh Cửu "..." Thế nhưng không thể trả lời được, hít sâu một hơi, chậm rãi đè căm tức của mình xuống, Phượng Linh Cửu này mới tiếp tục mở miệng."Hiên Khâu tông chủ, bây giờ đang trong thời điểm nguy cấp, còn mong tông chủ không nên làm khó một tiểu bối."

"Tiểu bối? Một tiểu bối hơn vạn tuổi?" Giọng nói của Hiên Khâu Thiên Giác vẫn nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng thần thái thoải mái hoàn toàn không thèm để ý như thế này, lại khiến mặt của Phượng Linh Cửu như bị đánh hai bạt tay.