Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 121: Bạch cốt* từ đâu tới




*xương trắng, để bạch cốt cho ngầu

Vạn vật có linh, điều này không chỉ có vật sinh mạng, mặc dù việc vật chết hóa linh đặc biệt hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, vật có biến hóa này phần lớn được gọi là khí linh.

Khí linh hình thành chín phần phải xem cơ duyên, một phần xem tư chất, bình thường linh khí càng hiếm có thì tỷ lệ nuôi dưỡng ra khí linh càng cao, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, bởi vì từ xưa đến nay, khí linh quá ít ỏi, không ai nắm bắt được nguyên tắc đó.

Mặc dù không có ai thăm dò quy tắc khí linh hình thành, nhưng trên cơ bản tất cả khí linh đều có một điểm giống nhau, độ trung thành của bọn họ với nguyên chủ vô cùng cao, trừ phi nguyên chủ tử vong, hoặc họ do trời sinh ra, nếu không rất khó thuần hóa.

"Tiểu Chi muốn không?" Hiên Khâu Thiên Giác chỉ chỉ cây lược gỗ màu đỏ kia, cây lược gỗ này vẫn canh chừng cho Đường Cầm sau khi nàng chết vài ngàn năm, thấy rõ độ trung thành cao cỡ nào, hơn nữa thực lực bản thân không tồi, nếu thuần hóa cho Long Tiểu Chi, cũng là một bảo đảm.

Long Tiểu Chi lại lắc đầu."Không muốn." Mặc dù cây lược gỗ này có vẻ rất đặc biệt mà tinh mỹ, lại vẫn không tới mức khiến Long Tiểu Chi nhất định phải mang đi, huống chi hẳn là bản thân cây lược gỗ không muốn rời khỏi chủ nhân mình.

"Vậy thì đi thôi." Đối với quyết định Long Tiểu Chi, Hiên Khâu Thiên Giác cũng không có cảm thấy quá chủ quan, Long Tiểu Chi là người tùy hứng, có một số việc không cưỡng cầu được, thường thường kiểu người này làm tốt hơn đa số tu sĩ.

Nếu trong phòng không có vật bọn họ cần, ba người vừa muốn xoay người rời đi, Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch lại đồng thời dừng lại một chút, nhìn về phía cây lược gỗ trong tay nữ tử, cây lược gỗ bằng gỗ lim chợt tản mát ra ánh sáng đỏ xinh đẹp, óng ánh trong suốt giống như ngọc bích màu đỏ.

Giữa ánh sáng đỏ, trên cây lược gỗ xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu vàng kim, đó là một chữ lạc, tự thể ngang dọc rất ngang ngược, rồng bay phượng múa, hiển nhiên tính cách người viết vô cùng bá đạo.

Ánh càng ngày càng mạnh, lại không chói mắt, trong ánh nhìn chăm chú, cây lược gỗ vang lên một tiếng tiếng răng rắc rất nhỏ, trên đó xuất hiện một vết rạn thật nhỏ.

"Đi ra ngoài điện." Hiên Khâu Thiên Giác nói ra, dẫn đầu xoay người đi.

"Sư phụ, là Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên, tiểu đội Thương Lăng mạnh vậy sao?" Thực lực của khí linh cây lược gỗ bọn họ mắt thấy, không nghĩ tới mới một lát ngắn ngủi, hai người Thương Lăng đã đánh trọng thương nữ tử áo vàng, một khi bản thể khí linh bị thương, muốn chữa trị là điều vô cùng khó khăn.

"Hiếu thắng hơn Lạc gia và Đường gia." Hiên Khâu Thiên Giác vừa nhanh chóng di chuyền, vừa trả lời Long Tiểu Chi.

Có thể khiến Hiên Khâu Thiên Giác trả lời như thế, thấy rõ Thương Lăng thật sự có chút thực lực, trong điện không có vật cản, hành động của ba người cực nhanh, nháy mắt đã tới ngoài điện.

Bởi vì có ngọn đèn của Thương Càn cung chiếu rọi, ngoài điện sáng hơn rất nhiều, bóng nữ tử áo vàng chắn tại cửa điện, cảm thấy trong điện có người đi ra cũng không quay đầu lại, chỉ cảnh giác nhìn Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên trước mặt.

Thấy ba người đi ra nhanh như thế, mặt hai người Thương Chi Hề lộ vẻ ngoài ý muốn, công kích trong tay không dừng lại, muốn thuần hóa khí linh, nếu ý chí khí linh quá mạnh mẽ chỉ có thể đánh trọng thương trước, thừa dịp khí linh suy yếu ép nhận chủ.

"Canh giữ ở chỗ này có ý nghĩa gì đâu, đi cùng ta có gì không tốt?" Công kích của Thương Chi Hề vừa đấm vừa xoa, hơn nữa tiến hành hướng dẫn để dao động ý chí của nữ tử áo vàng, vẻ mặt Thương Chi Hề có vài phần lo lắng, hiển nhiên việc ba người Hiên Khâu Thiên Giác xuất hiện đánh loạn tiết tấu thuần hóa của hắn, đương nhiên cũng sợ Hiên Khâu Thiên Giác ra tay đoạt thành quả hắn vất vả kiến tạo.

Nữ tử áo vàng bị thương không địch lại, lần nữa bị hai người Thương Chi Hề đánh lui, vọt tới chỗ cửa điện, lại cứng rắn dựa vào lực lượng của bản thân khó khăn lắm mới dừng ở cửa điện.

Hiên Khâu Thiên Giác không ra tay, mà là ở một bên xem chiến, vẻ mặt thờ ơ, hình như cũng không chú ý thắng bại. Long Tiểu Chi cũng siết chặt tà áo Hiên Khâu Thiên Giác, yên lặng nhìn chăm chú tranh đấu giữa hai người Thương Lăng và nữ tử áo vàng, hình như hai người Thương Chi Hề hết sức am hiểu phù triện, nhưng phù triện của bọn họ hết sức kỳ lạ, không giống phù triện trên đại lục Hoàn Thần hiện nay.

Sở dĩ nữ tử áo vàng trọng thương là do bị phù triện gây thương tích, lúc ba người triền đấu, nữ tử áo vàng liên tiếp chịu thiệt vì phù triện, giọng nói tràn trề sức hấp dẫn của Thương Chi Hề liên tục không ngừng, tâm trạng nữ tử áo vàng bắt đầu dần nôn nóng, công kích loạn lên, phòng thủ cũng loạn, vết thương trên người cũng càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng dù như thế, nữ tử áo vàng lại không có toát ra thái độ mềm yếu, hai mắt đỏ bừng thiêu đốt ngọn lửa diễm lệ, càng ngày càng sáng, chưa từng dập tắt.

Tâm trạng của Thương Chi Hề cũng không tốt,  dưới tình huống có phù triện gia trì, cũng chỉ tạo thành trọng thương, lại không thể khiến thái độ nữ tử áo vàng dịu xuống, chuyện này quả thực có phần đả kích, đồng thời cũng khiến công kích của Thương Chi Hề càng tàn nhẫn hơn, cuối cùng, đánh nhau một lần nữa, linh kiếm Thương Chi Hề cắm vào ngực nữ tử áo vàng, rồi sau đó lại đánh bay nữ tử áo vàng.

Nữ tử áo vàng ngã trước cửa điện, giãy giụa một lát, cố gắng lung la lung lay đứng lên, vẫn chắn trước cửa, áo bào màu vàng kim đã hỗn độn không chịu nổi, vết máu đỏ thẫm nhiễm đỏ cả áo. Thương Chi Hề thừa thắng xông lên, thu linh kiếm về, nhảy đến trước người nữ tử, tay cầm một mảnh ngọc phù muốn đánh vào cơ thể nữ tử. 

Hiên Khâu Thiên Giác liên tục khoanh tay đứng nhìn lại đột nhiên hành động, áo trắng tung bay, ống tay áo vung lên, Thương Chi Hề bay ra ngoài mấy chục thước mới dừng lại, tay Thương Chi Hề cầm ngọc giản, cuối cùng sắc mặt vẫn hiện vẻ tức giận."Tiền bối có ý gì?"

Hiên Khâu Thiên Giác lạnh nhạt cười một tiếng."Lẽ nào Nhị hoàng tử đã quên, Thương Lăng còn thiếu đồ nhi ta một vật."

Thương Chi Hề nghẹn, quả thực, tiểu đội Thương Lăng đã từng hứa hẹn như thế, chỉ cần Hiên Khâu Thiên Giác mang họ vào Phỉ Thúy Châu, có thể chọn một vật trong thu hoạch chuyến này của bọn họ, kế hoạch của Thương Chi Hề rất hay, sau khi tiến vào Phỉ Thúy Châu, bọn họ sẽ nhanh chóng thuần hóa khí linh Phỉ Thúy Châu, như vậy thì Long Tiểu Chi muốn cũng không cách nào lấy được, nhưng là hắn không nghĩ tới, Hiên Khâu Thiên Giác lại ra tay.

"Trong lòng không muốn, đừng làm với người, tiền bối làm như thế có phải không ổn không?" Thương Chi Hề vẫn hết sức kiêng kỵ Hiên Khâu Thiên Giác, bởi vì hắn nhìn không thấu tu vi của nam nhân này, cũng nhìn không thấu suy nghĩ của hắn, hành vi nam nhân này lại không bị hắn khống chế, không trong phạm vi hắn dự đoán, nhưng mà buông tay thì Thương Chi Hề lại là không cam lòng.

Gió đêm phất động, áo trắng khẽ tung bay, đôi mắt nhẹ nhàng của Hiên Khâu Thiên Giác khẽ liếc Thương Chi Hề một cái, khiến lời của Thương Chi Hề nghẹn lại, trong mắt Thương Chi Hề hiện lên một tia chật vật, cũng bị che giấu rất nhanh.

"Đừng có nói có gì không ổn với bản tôn, một gia tộc đồ sát mấy vạn vạn sinh mệnh, dám nói trong lòng không muốn,đừng làm với người?"

"Đó là sai lầm của tiền bối, huống chi Thương An quốc đã diệt quốc, cũng là trừng phạt hoàng thất Thương An, tiền bối đừng áp đặt chuyện này trên người Thương Lăng quốc." Thương Chi Hề lập tức mở miệng phản bác, thần thái có vài phần kích động.

Từng tiếng cười nhạt nhã nhặn truyền đến, Hiên Khâu Thiên Giác vui vẻ nhẹ nhàng."Tục danh chân thật của Thương An đế hẳn là Lạc Thương An nhỉ, sở dĩ Lạc gia cao ngạo, không chỉ là bởi vì huyết mạch truyền thừa đặc biệt, mà bởi vì bọn họ đã từng là thế lực mạnh mẽ nhất trên mảnh đất này, Lạc gia mới là hậu duệ Thương An chân chính."

Xét trên lịch sử, quả thực Thương An đế là người làm việc vô cùng ngang ngược, loại người này bảo thủ, tính cách mạnh mẽ, một người như vậy sao lại cho phép một cây lược gỗ khắc dòng họ người khác xuất hiện trên người Đường Cầm, cho nên cây lược gỗ kia chỉ có thể là do Thương An đế tự khắc, hơn nữa cũng tặng cho Đường Cầm.

Lúc nhìn thấy chữ viết trên cây lược gỗ, Hiên Khâu Thiên Giác đã có suy đoán, nhưng vẫn không xác định, cho nên khoanh tay đứng nhìn ngoài điện, chỉ vì đưa một người tới, hoặc là nói chờ khí linh thật sự của Phỉ Thúy Châu, quả nhiên, lúc nữ tử áo vàng không thể chống đỡ nổi nữa, một giọng nói vang lên trong đầu óc.

"Cứu nàng, ta đi với các ngươi."

Bởi vì vậy, Hiên Khâu Thiên Giác ra tay, mặc dù trong chuyện này vẫn có điểm đáng hoài nghi, nhưng dù sao lịch sử vô cùng xa xưa, không thể hiểu hết toàn bộ, chỉ có thể chải xuôi nguyên nhân kết quả, không thành vấn đề.

Lời nói của Hiên Khâu Thiên Giác khiến sắc mặt Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên cứng đờ, Thương Chi Hề nhìn Hiên Khâu Thiên Giác, rất lâu sau mới mở miệng."Vậy thì thế nào, điều Lạc gia gây nên không xứng tiếp tục vì đứng đầu Thương An, tộc ta lấy thay thế cũng chỉ là thay trời hành đạo."

"Nếu đúng là thay trời hành đạo, vì sao ngoài thành Thương An xương khô thành núi? Ngươi đừng giải thích với bản tôn, bản tôn không có hứng thú, khí linh này bản tôn nhận lấy." Hiên Khâu Thiên Giác bình thản nói ra, một câu khiến sắc mặt Thương Chi Hề xanh lét rồi đen lại.

Thương Chi Hề chưa từng chật vật như vậy, trong ánh mắt Hiên Khâu Thiên Giác, hắn cảm thấy tất cả giải thích của mình trở nên vô cùng buồn cười, bởi vì người này chỉ cần nhìn qua là có thể khám phá tất cả ngụy trang của hắn, nhưng là vì sao? Hắn cho rằng hành động của hắn gần như hoàn mỹ, lịch sử vài ngàn năm trước cũng là bí ẩn tuyệt đối, ngay cả Lạc gia và Đường gia cũng không thể biết được toàn bộ, vì sao nam nhân này lại làm ra vẻ rõ như lòng bàn tay?"Ta không hiểu tiền bối đang nói gì, khí linh này là Thương Lăng phát hiện trước, tiền bối muốn vật yêu thích của người ta?"

Thần thái trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác nhàn nhạt, còn chưa mở miệng, bé con trong lòng lại sờ cằm nhỏ của mình, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ."Hóa ra là như vậy, những thi hài chất thành núi ngoài thành là tự mình đi qua, lúc trước không phải bị tàn sát ngoài thành."

Thương Chi Hề sững sờ."Ngươi nói gì?"

Long Tiểu Chi tiếp tục dùng móng vuốt béo của mình sờ cằm nhỏ, vẻ suy tư."Thương An quốc lập quốc tại Phỉ Thúy Châu, lúc xây dựng Thương An thành nhất định đã đo lường tính toán qua ngũ hành bát quái, nơi đây vốn là chỗ phong thủy tuyệt hảo, nhưng đã xảy ra thay đổi lúc Thương An diệt quốc, trước ngươi đã nói, sau khi Đường Cầm chết Thương An đế biến mất mấy tháng, thời gian mấy tháng này, hẳn là Thương An đế tìm kiếm phương pháp giữ Đường Cầm lại, sau đó quay về lập trận pháp, lại phát hiện không làm nên chuyện gì."

"Vì vậy ban mật lệnh cả nước chôn theo, nhưng kết cấu phong thủy của vùng đất trù phú là thành Thương An này đã bị thay đổi, cho nên sau khi mấy vạn vạn dân chúng bị bêu đầu, linh hồn không thể rời đi, liên tục bồi hồi trong Thương An quốc, bởi vì tính đặc biệt của thành Thương An, lúc ban đêm phủ xuống, những hài cốt này từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, hội tụ đến Thương An thành, sau vài ngàn năm, oán niệm của linh hồn quá mạnh mẽ, hài cốt lại không được xuống mồ an nghỉ, huyết nhục rữa nát, chỉ còn xương trắng nên ngoài thành Thương An mới có xương trắng thành núi."

Sau khi Long Tiểu Chi nói xong, hoàn cảnh yên tĩnh lạ thường, vẻ mặt Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên rất không tốt, hiển nhiên bọn họ không thể tiếp nhận xương trắng ngoài thành từ đâu tới, lúc bọn họ nghĩ các loại lý do muốn phủ nhận thời khắc, nữ tử kia áo vàng lại mở miệng.

"Xương trắng... tự mình... Bò qua..."

Lại là một trận tĩnh mịch, rất lâu sau Thương Chi Hề thấp giọng lầm bầm lầu bầu."Sao có thể?" Nghĩ đến việc xương trắng ngoài thành ùn ùn kéo tới, đột nhiên Thương Chi Hề rùng mình, nếu như chuyện này là thật, vậy Thương Lăng bọn họ có thể bình yên rời khỏi đây không?

Hiên Khâu Thiên Giác không nói gì, mặc dù Long Tiểu Chi cũng không tinh thông trận pháp, nhưng tư duy vô cùng nhanh nhạy, thành Thương An này quả thật bị người ta động tay động chân, đất bồi Nam Cực là chỗ cực dương, Phỉ Thúy Châu lại vì âm, mang đến sức sống cho đất bồi Nam Cực, nhưng thành Thương An xây trên mắt trận, thay đổi một chút đã đưa tới một loạt dị biến, bởi vì dương thịnh cách âm, dương khí quá thịnh ngược lại ngăn cản âm khí thoát ra, mấy vạn vạn vong hồn trong thành Thương An không đi được, bị nhốt ở đây hơn mấy vạn năm.

_hết chương 121_