Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 119: Quỷ quái




Dấu vết đánh nhau kéo dài vào chỗ sâu trong vườn hoa*, sắc trời đã tối xuống rồi, không bao lâu sau, ánh tà dương cuối cùng nơi chân trời cũng bị chôn vùi, mặc dù xâm nhập vào vườn hoa có khả năng rất nguy hiểm, nhưng lúc này đã không còn chỗ nào tốt hơn.

*thực ra là rừng hoa (hoa lâm), nhưng mà phần trước lỡ dịch là vườn rồi (Đàn Cầm viên). Vườn nhưng mà cũng rộng cỡ 1 hecta ý (mình tưởng tượng), ‘quàng’ cung mà, bao rộng.

Đoàn người nhanh chóng đi vào vườn hoa, khu vườn này không tính là sum xuê, nhưng các loại hoa đan xen hợp lí, không xen lẫn nhau, như có người chăm sóc hàng năm vậy, truy tìm một lát như thế, dấu vết đánh nhau biến mất không thấy, cũng không còn dấu vết mà tìm, lúc đoàn người sa vào hoang mang, một bóng dáng màu vàng kim diễm lệ đột ngột xuất hiện trong vườn hoa.

Nữ tử đột ngột xuất hiện này đứng dưới một thân cây cách mọi người vài chục bước, mặt không có biểu cảm gì, chỉ dùng đôi mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.

Sau khi kinh ngạc, trong lòng mọi người tiểu đội Thương Lăng vô cùng vui mừng, trong thành Thương An làm sao mà còn người sống chứ, nếu nữ tử đột nhiên xuất hiện này đã không kiêng dè bọn họ, giải thích rõ không phải là người theo dõi vẫn dấu kín ở trong bóng tối, cho nên thân phận của cô gái này rất có khả năng là khí linh họ cần tìm.

Trong lòng nghĩ thế nên đương nhiên ánh mắt của mọi người tập trung lên người nữ tử áo bào màu vàng kim, lúc nhìn kỹ lại, cũng phát hiện chỗ không thích hợp rất nhanh, nữ tử này nhìn chỉ chừng tuổi hoa hai mươi, nhưng trong mặt mày lại không có chút kiều mỵ nào của thiếu nữ, ngược lại vô cùng sắc bén bức người, nhất là áo bào màu vàng kim kia, rõ ràng là phượng bào của hoàng hậu.

Phần lớn khu của đất bồi Nam Cực đều lấy màu vàng kim vi tôn, thành Thương An cũng không ngoại lệ, nữ tử này dám mặc phượng bào màu vàng kim, vậy thì thân phận khiến mọi người có một suy đoán không tốt lắm, hoàng hậu Thương An quốc, hình như chỉ có một vị, hơn nữa đã sớm mất mạng, nếu không cũng sẽ không có chuyện cả nước chôn theo sau này.

Bầu không khí kì lạ chậm rãi lan ra, không ai nào dám tùy tiện lên tiếng, trong giằng co, ráng mây cuối cùng của chân trời bị bóng đêm thay thế, màn đêm phủ xuống. Tầm nhìn trong vườn hoa cũng thành mơ hồ không rõ, vốn dĩ dựa vào ngũ giác của người tu chân, còn không đến mức cái gì cũng không nhìn thấy.

Sau khi bóng đêm bao phủ thì nữ tử kia lạnh nhạt xoay người rời đi, hình như mất đi hứng thú với đoàn người bọn họ, bóng dáng màu vàng kim tan biến trong vườn hoa rất nhanh.

Hiên Khâu Thiên Giác thấy thế nhanh chóng nhảy lên đuổi theo, nhưng cô gái kia lại giống như biến mất vậy, tìm không thấy tung tích.

"Tiền bối, hành động của nữ tử này có ý gì?" Thấy Hiên Khâu Thiên Giác không công mà lui, Thương Chi Hề thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có vài phần rối rắm, nếu nữ tử này đúng là khí linh, Hiên Khâu Thiên Giác không có bắt được nàng, quả thực hắn phải thở nhẹ một hơi, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là, khí linh này không đơn giản, hơn nữa vừa nãy hành động nhìn chăm chú của nữ tử kia cũng có phần không hợp với lẽ thường.

Hiên Khâu Thiên Giác không trả lời Thương Chi Hề, mà là cảnh giác nhìn bốn phía, Long Tiểu Chi sờ cằm nhỏ của mình tỉnh táo phân tích."Hẳn là có ý ngăn cản, bởi vì chúng ta có quá nhiều người, nàng không lập tức tấn công, mà lợi dụng lòng kiêng kỵ của chúng ta, kéo dài thời gian, đợi đêm tối phủ xuống rồi biến mất, chỉ sợ ban đêm hoàng cung cũng không thái bình."

Tiểu đội Thương Lăng hiểu ngay ý của Long Tiểu Chi, dù sao đêm qua bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến sống còn gian khổ khác thường, nếu như trong vương cung cũng có quỷ quái tàn sát bừa bãi như thành Thương An, vậy nhất định tối nay sẽ có một cuộc ác chiến.

Rất nhanh, trong rừng hoa u ám, vang lên những tiếng động kì dị, đồng thời còn kèm tiếng khóc u oán kéo dài không dứt, giọng này nữ có nam có, mỏng manh yếu ớt lại chui thẳng vào đầu mọi người, nghe vô cùng rõ ràng.

"Đến." Trong bóng tối, có người nhẹ giọng nhắc nhở, tiếng động xung quanh dần dần đến gần, bốn phía vườn hoa xuất hiện rất nhiều vật quỷ mị tản ra khí tức u ám, những quỷ quái cũng không giống nhau, có cung nhân trạng thái hồn phách mờ mịt, có tử thi cứng ngắc tứ chi chậm chạp lê trên đất, còn có bộ xương huyết nhục sớm đã rữa nát, chỉ còn lại khung xương.

"Đáng chết, trong hoàng cung cũng có tình huống như vậy!" Đoàn người bị nhốt trong vườn hoa, trong tiểu đội Thương Lăng có người thấp giọng chửi bới một câu, giọng nói nghe có vài phần sợ hãi, hiển nhiên có ấn tượng sâu đậm với những vật này.

Lúc quỷ quái xuất hiện, Long Tiểu Chi xoay đầu nhỏ đi, không muốn nhìn mấy vật u ám này, có điều nhớ tới lời Thương Chi Hề nói, công kích không có hiệu quả với mấy quỷ quái này, lại cứng ngắc quay đầu nhỏ lại, không muốn bỏ qua một chút cơ hội tìm kiếm được cách giải quyết.

Hiên Khâu Thiên Giác phát giác hiện hành động của bé con trong lòng cũng không ngăn cản, chỉ là giơ ngón tay lên, ấn đầu nhỏ của Long Tiểu Chi xuống, để tránh một hồi hỗn loạn bé cưng sẽ ngã ra ngoài.

Trong bóng tối, một ánh sáng lạnh nhanh chóng xẹt qua, Mặc Bạch đã rút cự kiếm ra, một kiếm bổ về phía khoảng tử thi chỉ cách mình có vài bước, nhưng cự kiếm đánh xuống, không có cảm giác gì cả, thế nhưng trực tiếp xuyên qua thi thể, giống như một ảo ảnh không có thật thể.

Chẳng những thi thể không bị ngăn cản trở ngại, ngược lại bị Mặc Bạch chọc giận, lộ ra một răng nanh sắc bén như dã thú gào thét nhào tới, Mặc Bạch lập tức rút cự kiếm về muốn ngăn cản, nhưng thi thể lại không bị cự kiếm cản trở, răng sắc bén xuyên qua cự kiếm, trực tiếp cắn cổ Mặc Bạch.

Công kích và phòng ngự của Mặc Bạch đều có ý thăm dò, giờ cũng hiểu cái gọi là công kích không có hiệu quả là sao, lập tức thối lui, thi thể lập tức cắn không trúng, tiếng răng nanh đụng nhau vào tỏ rõ lực cắn của nó.

Cùng một thời gian, từ mấy hướng khác cũng có quỷ quái vây lại lần lượt tấn công, Long Tiểu Chi phát hiện rất nhanh, tình huống còn phức tạp hơn cả tưởng tượng, chẳng những vũ khí không có hiệu quả với mấy quỷ quái này, công kích pháp thuật và linh lực cũng không có hiệu quả luôn, nhưng công kích của những quỷ quái này mà trúng phe mình, sẽ tạo thành tổn thương thật, chuyện này cũng giải thích rõ, những quỷ quái này cũng không phải ảo giác.

Công kích không có hiệu quả, phòng ngự không có hiệu quả, đoàn người chỉ có thể chật vật tránh né, Hiên Khâu Thiên Giác vừa né tránh, vừa thử các cách công kích khác nhau, lại không phát hiện sơ hở.

Theo thời gian trôi qua, bởi vì linh lực mọi người tiêu hao, né tránh càng ngày càng vất vả, nhưng ban đêm thuần âm, bóng đêm càng nặng, công kích của quỷ quái cũng càng ngày càng hung ác, cứ thế này, khó nói tiểu đội Thương Lăng có thể bao nhiêu người chống được đến hừng đông.

Bởi vì hỗn loạn, đoàn người đã chậm rãi có xu thế phân tán, lúc mọi người hết sức chăm chú ứng đối quỷ quái, đột nhiên Hiên Khâu Thiên Giác mở miệng hỏi."Tẩm cung Đường Cầm ở đâu?"

Chỉ chốc lát sau, trong bóng đêm mới vang lên giọng nói chật vật của Thương Chi Hề."Đi qua vườn hoa, đi dọc theo phía trái hành lang có thể nhìn thấy, tẩm cung Đường Cầm cũng là tẩm cung của Thương An đế - Thương Càn cung."

Thương Chi Hề vừa dứt lời, vài bóng dáng đã cấp tốc lao đi, Hiên Khâu Thiên Giác có ý xâm nhập vườn hoa, tìm kiếm nữ tử áo vàng kia, Hiên Khâu Thiên Giác vừa đi, tiểu đội Thương Lăng cũng phản ứng lại rất nhanh, cũng đi tới Thương Càn cung.

Mặc dù trong thành Thương An không có hạn chế bay trên không, nhưng trong vương cung lại có, tiểu đội Thương Lăng vừa di chuyển, lập tức cảm thấy chịu không nổi, quỷ quái trong vương cung còn đông đúc hơn trong thành Thương An, hơn nữa lực công kích còn rất cao, nguyên một đám oán khí ngập trời, muốn nhanh chóng di chuyển trên mặt đất quả là khó khăn.

Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch tự có công pháp, mặc dù không bay trên không, nhưng mũi chân nhẹ điểm, chân đạp hoa và phiến lá, thân thể mờ mịt như không có sức nặng, công pháp kỳ lạ như thế đương nhiên không phải là ai cũng biết. Nhưng cũng may hai người bay vọt trên đầu cành hấp dẫn một đám quỷ quái lớn, khiến áp lực của tiểu đội Thương Lăng chậm rãi giảm bớt,

Thấy bóng Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch biến mất ở trong đêm tối, Thương Chi Hề cùng An Chiêu Nhiên liếc nhau một cái, dưới chân dùng sức, cả người cất cao trong chớp mắt, mượn thân cành cây và hoa, nhanh chóng chạy tới Thương Càn cung, sau khi hai người rời khỏi, một người trong tiểu đội Thương Lăng còn ở lại, lấy ngọc phù trong không gian ra bóp nát, quỷ quái trước đó còn điên cuồng tấn công lập tức chen lấn lui lại, như gặp phải thiên địch vậy.

Ba người Hiên Khâu Thiên Giác đi qua vườn hoa, trước mặt lập tức xuất hiện ba hành lang bằng phẳng, lúc này trong hành lang, quỷ quái đi lêu lổng, bóng dáng Hiên Khâu Thiên Giác chợt lóe, cũng không đi sang trái, mà biến mất trong hành lang bên phải, bóng dáng Mặc Bạch không dừng lại, cũng biến mất trong hành lang bên phải.

Chỉ chốc lát sau, bóng Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên cũng xuất hiện ở ngã ba, cũng nhảy lên, biến mất trong hành lang bên phải.

Tốc độ Hiên Khâu Thiên Giác cùng Mặc Bạch cực nhanh, lấy tu vi đám người tiểu đội Thương Lăng, sẽ bị bỏ rất xa, nhưng lúc ba người Hiên Khâu Thiên Giác chạy tới Thương Càn cung không lâu, Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên cũng đuổi sát tới.

Lúc thấy Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch trước cửa Thương Càn cung, vẻ mặt Thương Chi Hề cùng An Chiêu Nhiên đều là cứng đờ, nhưng rất nhanh bị tình cảnh trong Thương Càn cung hấp dẫn chú ý.

Trong nội cung, có hai bóng người đang đánh nhau, một người trong đó là nữ tử áo bào màu vàng kim bọn họ vừa mới gặp trước đây không lâu, mà người kia mặc áo bào màu xám đen, đầu đội mũ trùm, trên mặt che mạng che màu đen, thấy không rõ mặt mũi, nhưng theo thân hình thì rõ ràng là một nữ tử.

Vẻ ngoài của nữ tử lập tức khiến mọi người nghĩ đến Nhiếp Ngô đã nói có một nữ tử hướng dẫn nàng ta khế ước với Hào Liễu, như vậy, việc vì sao nữ tử này có thể lặng yên không một tiếng động một thân một mình đi qua Long Quyển đại trận và trận pháp phòng ngự hoàng cung cũng dễ hiểu, nhưng vì sao, nữ nhân này lại biết cách đi vào Phỉ Thúy Châu, nàng tới đây có mục đích gì, lẽ nào cũng đến vì phủ đệ?

Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên trăm mối như tơ vò, trong mắt to của Long Tiểu Chi cũng mang nghi hoặc, mặc dù không lộ diện, nhưng nữ tử áo bào màu xám đen này khiến nàng liên tưởng ngay đến Tây Tịch Nguyệt trong thành Cổ Mạch, cái kia kỳ quái tán tu, nếu như là cùng một người, vậy Tây Tịch Nguyệt này cùng có liên lạc với Cổ Mạch, Linh Tịch, Thương An, đến tột cùng nàng là ai?

Từ hiện trạng trước mặt có thể thấy, nữ tử mạng che mặt đang muốn cực lực thoát khỏi dây dưa của nữ tử kim y, nhưng thực lực hai người tương đương, cộng thêm trước đó có quỷ mị dây dưa, nữ tử mạng che mặt đã rơi xuống hạ phong. Nữ tử thấy hành tung mình bại lộ, hành động chẳng những không hoảng loạn, ngược lại lắc lư một hư chiêu, đánh thẳng tới đoàn người ngoài cửa Thương Càn cung.

"Né tránh!" Long Tiểu Chi nhìn chằm chằm nữ tử đeo mạng che, thấy động tác của nàng thì nhanh chóng lấy ra một cái bình ngọc, vung tay ném lên, Long Tiểu Chi lập tức nhớ tới Y Vũ bị Tây Tịch Nguyệt ném chất lỏng không rõ gây thương tích, từ đó ăn mòn lộ ra xuông trắng, mất mạng tại tiên đảo.

Nghe giọng Long Tiểu Chi, Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch động tác nhanh chóng tránh đi, mặc dù tốc độ bình ngọc cực nhanh, nhưng tốc độ hai người nhanh hơn, hai người phía sau, tay Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên cầm linh kiếm hơi ngừng, cũng lập tức phi thân tránh né.

Bình ngọc màu trắng lướt qua cửa cung, rơi trên mặt đất trước cửa cung rồi vỡ tan, nhưng mà không có, cái gì cũng không xảy ra, bình ngọc trống không! Mấy người thầm nói không ổn, hoàn hồn quay lại nhìn nữ tử mạng che mặt, nhưng cô gái kia đã nhảy ra thành cung, động tác nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Cùng lúc đó, nữ tử kim y mất đi mục tiêu cầm kiếm đâm tới bốn người ngoài cửa, khiến bước chân muốn đuổi theo của bọn họ hơi ngừng, rồi mất tiên cơ. Bốn người chỉ có thể ứng đối nữ tử kim y và quỷ quái tụ tập đến.

Trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, Long Tiểu Chi mím miệng nhỏ nhắn, trong mắt to hiện lên một tia ảo não và bị chọc giận, mặc dù bình ngọc trống rỗng, nhưng phong cách hành sự như thế, đã khiến nàng xác định, đen nữ tử áo bào màu xám này đúng là Tây Tịch Nguyệt khôn khéo mà thần bí.

_hết chương 119_