Một đám cung nữ thái giám yên lặng đứng hầu bên ngoài Tê Phượng điện, bản thân ngay cả thở mạnh cũng không dám, rất sợ một chút động tĩnh cũng sẽ làm quấy rầy đến giấc ngủ của người bên trong.
Đám người này có thể nói là cực kỳ thức thời, ở trong cung cũng rất được lòng chủ nhân, mấy tháng trước bọn họ được phái đi hầu hạ tân Thái tử, hôm qua lại đột nhiên bị điều đến Tê Phượng điện. Bọn họ tuy không biết người bên trong có thân phận gì nhưng đại khái cũng đoán được là một nhân vật cực kỳ tôn quý.
Bởi vì sáng nay trước khi lâm triều, bọn họ nhìn thấy Thái tử ngay cả bước đi cũng thật nhẹ nhàng cẩn dực, dường như rất sợ đắc tội với người nọ. Hành động của Thái tử đã khiến cho người khác hoài nghi phải chăng người bên trong so với Hoàng đế còn muốn quan trọng hơn, ai da, xin Hoàng thượng thứ tội.
Bọn họ đứng nghiêm chỉnh ở ngoài cửa suốt ba canh giờ, quả thật so với người học võ luyện tập đứng tấn còn muốn chăm chỉ hơn, suốt ba canh giờ đứng bất động không nói một lời nào nhưng đám cung nữ này dường như không biết mệt mỏi, ngược lại càng thêm hiếu kỳ mà thỉnh thoảng liếc nhìn trộm qua khe cửa, tuy nhiên mành trướng quá dày, cái gì nhìn cũng không thấy được, bất quá bọn họ vẫn là rất kiên nhẫn.
Bởi vì... nghe nói người bên trong chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dung mạo kia... cũng chưa ai được diện kiến qua.
Lúc này bên trong phòng đã có một chút động tĩnh, thanh âm rất khẽ làm cho đám người này có phần chấn động, tâm trạng bỗng trở nên vô cùng hưng phấn, tư thế đã ở trong tình trạng sẵn sàng để bước vào hầu hạ.
Vì nôn nóng muốn được diện kiến dung mạo của người bên trong cho thỏa lòng hiếu kỳ, bọn họ liền len lén đưa mắt quan sát bên trong, nhưng chỉ vừa liếc một cái, đại cung nữ liền ngây ngẩn cả người.
Nàng nhìn thấy một cánh tay vươn ra khỏi màn trướng, làn da trắng nõn, từng ngón thon dài tinh tế như bạch ngọc điêu khắc, chỉ thấy ngọc thủ ở bên giường đang mò mẫm tìm kiếm vật gì đó, hành động có vẻ vô thức, quả thật khiến người nhìn thấy mà động tâm.
Đại cung nữ thầm chắt lưỡi, không hổ là đệ nhất mỹ nhân, nếu nam nhân nhìn thấy còn không phải sẽ phát điên lên hay sao? Nàng thực rất muốn biết đây rốt cục là một vị cô nương như thế nào.
Bất thình lình nghe "xoảng" một tiếng, đại cung nữ bỗng giật mình thót tim, chỉ thấy tách trà đã bị ném xuống đất vỡ nát. Mặc dù ở trong cung chưa có bảo vật gì là chưa từng thấy qua nhưng đại cung nữ vẫn âm thầm tiếc rẻ một lúc lâu, bộ ấm trà này cực kỳ quý hiếm, phải đi ngàn dặm mới tìm được loại ngọc thích hợp đem về điêu khắc, xúc cảm trơn bóng mát lạnh khi chạm vào thật khiến người yêu thích không nỡ buông tay, nói gì cũng cảm thấy thật tiếc.
Người trên giường sau khi tỉnh lại thì ở trong chăn vặn vẹo thân thể, cảm giác mông lung mờ mịt khiến y có chút bất an, vì vậy mới vô thức vươn tay ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó nhưng rốt cục lại không tìm được thứ cần tìm, đến khi thanh âm bể vỡ của chén trà vang lên mới khiến y giật mình thanh tỉnh.
Người trên giường chớp chớp đôi mắt màu hổ phách, thần tình mê mang hỗn độn, đồng tử trong suốt lấp lánh như hai viên bảo thạch tựa hồ có thể khiến người ta đắm chìm vào đó. Người trên giường mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn trướng, trong lúc nhất thời không rõ mình đang ở đâu.
Lập tức không thể áp chế được cơn bực bội, móng tay ở trên tấn chăn làm bằng lụa thượng hạng lưu lại năm vết cào. Thượng Quan Lưu Ý nhăn mặt, dung mạo tuyệt sắc lộ ra vẻ khó chịu. Y ngồi dậy, chăn trên người từ từ trượt xuống để lộ ra thân thể trắng nõn, tóc đen buông xõa tán loạn, mỹ cảnh đẹp không gì có thể miêu tả được.
"A...." Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên có cảm giác đau, y giơ tay lên thì chợt trông thấy cổ tay phải đang được băng bó bằng vải lụa trắng, lúc này mới nhớ lại chuyện phát sinh hôm qua, y đã bị Long Hiên Đình làm cho bị thương.
Thượng Quan Lưu Ý mơ hồ hiểu được vì sao bản thân lại cảm thấy không vui, chính là Long Kỳ Thiên. Tên khốn kiếp này ngươi đang ở đâu vậy? Sáng sớm tỉnh dậy không nhìn thấy người, thật là... Thượng Quan Lưu Ý nhất thời nghĩ không ra, thật là cái gì chứ? Sau đó y chợt sửng sốt, gương mặt cũng trở nên đỏ ửng. Y ảo não vò đầu, lẩm bẩm nói. "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
Tên vô lại đó không ở bên cạnh thì có gì không tốt? Sáng sớm đã nghĩ tới hắn làm chi?
Bất quá Thượng Quan Lưu Ý vẫn không ngăn được cảm giác giận dỗi, y nghĩ: rõ ràng chính hắn đã báo hại y bị thương, lại còn dám bỏ y một mình ở nơi này, cũng không biết đã chạy đi đâu. Thực sự không thể tha thứ!
Thượng Quan Lưu Ý thề với lòng sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Quý nhân người đã dậy rồisao?"
Lúc này bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng gọi.
Thượng Quan Lưu Ý vừa nghe được âm thanh này thì trừng mắt nhăn mặt, y đại khái đoán được mình đang ở nơi nào.
"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng nhưng trong giọng nói cũng không mang theo tức giận.
Ngoài cửa, đại cung nữ liếc mắt nhìn tổng quản thái giám, hai người dùng nhãn thần trao đổi một chút, có chút không nắm bắt được tâm tình của vị quý nhân ở bên trong. Vì vậy đại tổng quản mới cẩn thận hỏi thăm y một tiếng. Liếc trộm qua khe cửa, đại cung nữ thầm nghĩ: âm thanh thật dễ nghe nhưng sao có vẻ hơi nam tính, vì vậy lại nghĩ võ công của người bên trong chắc hẳn so với người bình thường càng thâm hậu hơn vài phần.
Cung tần mỹ nữ ở trong cung đều là nữ nhân, cho nên khi nghe đến "thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" gì đó thì ai nấy đều nhận định Thượng Quan Lưu Ý là một cô nương.
"Vào đi!" Thượng Quan Lưu Ý không vui ra lệnh, trong chớp mắt đám cung nữ thái giám liền nghiêm chỉnh nối đuôi nhau đi vào, cước bộ nhẹ nhàng không thua gì cao thủ khinh công, ai nấy đều hành động hết hết sức cẩn trọng, tuy rằng đông người nhưng không hề gây ra hỗn loạn.
"Quý nhân, người hãy đứng dậy để nô tỳ giúp người thay y phục!" Đại cung nữ cung kính nói một câu, sau đó định đưa tay vén lên màn trướng nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy người trên giường lạnh giọng quát bảo ngưng lại. "Đưa trang phục tới đây, bổn cung tự mặc."
Đùa sao, thân thể y hoàn toàn xích lõa, nếu để cho đám nữ nhân này nhìn thấy... Thượng Quan Lưu Ý ánh mắt chợt lóe lên hàn quang nhưng gương mặt lại một tầng ửng đỏ, bộ dáng thập phần khả ái.
Đại cung nữ có hơi run rẩy, bên trong rõ ràng là một nam nhân, chỉ là y cư nhiên lại xưng "bổn cung", chẳng lẽ vì dung mạo quá sức động lòng người nên Thái tử vẫn đưa vào cung sắc phong làm phi tử? Đại cung nữ trong lòng vô cùng hoang mang nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, không để lộ bất kỳ một cử chỉ thất thố nào.
Một cánh tay vươn ra đón lấy y phục, làn da trắng nõn, tinh xảo đẹp mắt nhưng so với tay của nữ nhân vẫn lớn hơn một chút, cũng không có mềm mại uyển chuyển như nữ nhân. Đại cung nữ cẩn thận đem y phục đưa đến tay người nọ, lồng ngực không biết tại sao lại đập rất mạnh.
Y phục được làm bằng lụa tơ tằm thượng hạng cho nên cảm xúc khi chạm vào cũng phi thường mềm mại, Thượng Quan Lưu Ý giơ tay lên mặc quần áo nhưng lúc định cài lại vạt áo thì bất ngờ không nhịn được thốt ra tiếng chửi mắng, gương mặt đỏ ửng.
"Tên súc sinh này!" Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng nghiến lợi, tối qua tên khốn kiếp Long Kỳ Thiên dám nhân lúc y ngủ say lại đối với y... nhìn trên ngực phủ đầy dấu hôn, Thượng Quan Lưu Ý ánh mắt không được tự nhiên, nhưng cũng không hẳn là tức giận.
Trong lúc mặc áo, bàn tay vô tình lướt qua hai điểm hồng châu trước ngực, Thượng Quan Lưu Ý khẽ rên lên một tiếng, ở nơi đó truyền đến cảm giác đau ngứa làm y nhớ lại mỗi lần hoan ái Long Kỳ Thiên đều dùng răng gặm cắn... Phút chốc gương mặt Thượng Quan Lưu Ý lại càng đỏ hơn.
"Khốn kiếp!" Thượng Quan Lưu Ý nhịn không được phát ra tiếng, một lời này không hề khống chế âm lượng, cung nữ bên ngoài nghe được đều cả kinh, nhưng sau đó phát hiện người bên trong cũng không phải là mắng các nàng, bọn họ lúc này mới thở phào một hơi. Các nàng nhớ lại lời của đại tổng quản dặn dò tối qua liến lập tức khôi phục lại tinh thần làm đúng chức trách của mình.
Các nàng cũng biết người bên trong thân phận cực kỳ cao quý, chỉ cần sơ sót một chút cũng có thể khiến bản thân mình mất mạng.
Người đứng hầu bên trong tâm tình hỗn loạn, kẻ đứng ở ngoài vì không đoán được tính nết của người nọ mà thầm lo sợ bất an, thời gian cứ như vậy qua hết một chung trà, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám, trải qua một khoảng thời gian khá lâu, đại mỹ nhân mới "thiên hô vạn hoán" bước ra.
Đầu tiên bọn họ nhìn thấy một đôi chân trần như ngọc điêu khắc đặt xuống đất, sau đó mỹ nhân mới từ từ lộ diện, tóc đen như nước buông dài trước ngực, bất luận là dung mạo hay thần thái, nữ nhân trong thiên hạ đều không thể sánh bằng.
Tóc đen mềm mượt như lụa, bộ dáng phong tình vạn chủng, nhất là cặp mắt đầy mê hoặc kia, dù biết đó là một nam nhân nhưng các nàng lại không thể ngăn bản thân dùng một chữ "mỹ" để hình dung. Đây quả thật là giai nhân tuyệt sắc, thế gian hiếm có.
Thượng Quan Lưu Ý khẽ nhíu mày, y ghét nhất mỗi lần có người nhìn thấy y thì đờ mặt ra, tuy rằng đám cung nữ thái giám này đã được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, họ cũng không dám tỏ thái độ bất kính nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho y khó chịu.
Thượng Quan Lưu Ý một thân trường sam bạch y điểm hoa văn tinh xảo, nhìn cao quý mà thanh lệ thoát tục. Y để các nàng hầu hạ mặc áo ngoài nhưng không cho các nàng giúp y chải tóc. Thượng Quan Lưu Ý lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, chờ cung nữ dâng trà đến sau đó nhấp vào một ngụm, tiếp đến y nhướn mắt ra hiệu cho người đem chậu đến, y cũng không nuốt xuống mà chỉ súc miệng rồi đem toàn bộ nhổ ra.
Sau đó liền nhấc lên một chung huyết yến, Thượng Quan Lưu Ý dùng muỗng khuấy khuấy vài cái, cũng không cảm giác hứng thú cho lắm
"Long Kỳ Thiên đâu?" Y nhướn mi hỏi, đối với Thái tử gọi thẳng họ tên, biểu tình tựa như lơ đãng.
Đại tổng quản tiến lên một bước trả lời. "Thái tử điện hạ đã lâm triều từ sớm, chuyện hôm qua vẫn còn chưa xử lý xong cho nên..."
Đại tổng quản nói năng rất cẩn trọng, đám cung nữ thái giam nghe thấy thì trong lòng càng thêm nặng trĩu, giống như đã được cảnh báo, vị này chính là nhân vật không thể đắc tội.
"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý không vui hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là vừa nhìn thì biết tâm trạng của y không được tốt.
Đại tổng quản lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, hắn thực sự là vì Thái tử điện hạ mà cảm thấy lo lắng.
Hết chương 63