Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 55




Sắc trời dần chuyển sang màu hôn ám, con đường ở thành Nam một mảnh yên ắng, chỉ có tiếng bánh xe lọc cọc, trong màn đêm âm u tĩnh lặng nghe có vẻ vô cùng gấp gáp. Sự im ắng bao trùm khắp con phố khiến người ta sinh ra một loại ảo giác cho dù là phong ba bã tố cũng không thể phá vỡ đi phần an tĩnh này.

Một nhóm hơn mười người tiến vào đường cái, vài người trên tay cầm theo ngọn đuốc nhưng vẫn không cách nào soi sáng màn đêm hắc ám, ngược lại bóng đêm tựa như một con quái vật có thể há miệng nuốt chửng hết thảy vạn vật. Một cỗ xe ngựa bề ngoài trông rất cũ kỹ tầm thường được mười mấy người này đi theo hộ tống, nhưng nếu là người trong nghề sẽ nhìn ra được xa mã di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, tốc độ cũng cực kỳ nhanh, người đánh xe đang điều khiển một con tuấn mã cao lớn có bộ lông màu đỏ sậm.

Đoàn người ngựa người với vẻ ngoài hết sức tầm thường cũng không đem lại quá nhiều sự chú ý, người lính già canh giữ cổng thành cũng chỉ nhìn thoáng qua giấy tờ rồi mở cửa cho đi, lão ta cũng không để ý lắm đến đoàn người này, chỉ nghĩ đơn giản là quan quân của triều đình thừa dịp ban đêm khí trời mát mẻ xuất môn đi làm công vụ.

Người lính già cùng với một đám binh sĩ chơi cờ mãi đến nửa đêm, lúc này dường như đã chịu không nổi, lão vừa đóng cổng vừa không ngừng đánh ngáp, đột nhiên có một bóng trắng nhẹ nhàng lướt qua trước mặt, người lính già nhất thời sợ hãi đến độ đồng tử co rút, miệng há to không cách nào khép lại. Lão vội vàng dụi mắt, tự tát vào mặt ý đồ khiến cho bản thân tỉnh táo, bóng trắng đó là thứ gì? Có phải vì buồn ngủ mà lão bị hoa mắt hay không?

Người lính già thở phào một hơi, một bên lầm bầm những câu không rõ nghĩa một bên mỉm cười tự giễu sau đó khép lại cổng thành.

Bóng trắng bay lượn kia không phải là nữ quỷ cũng không phải yêu ma mà đó chính là Lâm Vãn cô nương, à không, phải gọi là Lâm Vãn đại thẩm.Tuổi của nàng cũng đã bước qua tứ tuần nhưng vì luyện được một thân công phu quỷ dị cho nên bề ngoài nhìn vào vẫn còn rất trẻ, võ công của nàng tuy không được xếp vào hàng cao thủ nhưng nói về khinh công hoặc khả năng theo dõi người khác thì không ai có thể so sánh.

Ngay cả khinh công của Thông Thiên lão quái cũng không thể hơn được nàng.

Mặc dù vậy nhưng ở trong Thần Tuyết Cung nàng cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo, thường ngày nếu không có nhiệm vụ gì quan trọng thì nàng vẫn kiêm luôn công việc của đám thị nữ, hay lần này xuất cung đi theo thiếu cung chủ Thượng Quan Lưu Ý nàng cũng hết sức cẩn trọng, không ai có thể nhận ra được thân phận cũng như tuổi tác thật sự của nàng.

Lâm Vãn ở Thần Tuyết Cung đã được hơn bốn năm, năm nay là năm thứ năm cũng là lúc khế ước của nàng sắp hết kỳ hạn. Nhớ năm đó nàng bị đồng môn đuổi giết, may mắn gặp được Thượng Quan Lưu Ý khi ấy vừa mới bước chân vào giang hồ ra tay cứu giúp, vì vậy nàng mới đáp ứng cống hiến sức lực cho Thần Tuyết Cung năm năm. Tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại có thể làm chút ít chuyện cho Thần Tuyết Cung, Lâm Vãn ngược lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Vì vậy một cô nương gia (gái lỡ thì) như nàng phải chịu đựng suốt ba ngày ba đêm để bám theo đoàn người này ra khỏi thành.

Người ngồi trong xa mã không phải ai khác, chính là Cảnh vương Long Hiên Đình.

Trong bóng đêm, Lâm Vãn vô thanh vô tức lộ ra một nụ cười quỷ mị.

Sau khi đội nhân mã vừa ra khỏi thành chưa đầy một canh giờ thì người lính già gác cổng liền nhận được thủ dụ từ trên ban xuống: phong bế cửa thành. Một bầu không khí u ám nhất thời bao phủ khắp cả kinh thành. Không lâu sau lại có tin tức truyền ra: Tần vương Long Duệ mất tích. Cảnh vương vô cùng tức giận lập tức phái binh lính đi đến từng nhà lục soát. Cùng lúc đó, vì để đảm bảo cho sự "an toàn" ở trong kinh thành, Cảnh vương cũng đặc biệt phái binh mã ngày đêm canh giữ, đặc biệt là người đang trị vì ở ngôi cao chín bệ kia.

Trong chốn thâm cung, Hoàng đế cũng chỉ biết thầm "cảm kích" Long Hiên Đình đã vì hắn mà dụng tâm khó nhọc.

Chỉ là Cảnh vương đã thể hiện lòng trung thành quá mức đi, ngay cả Hoàng đế hắn cũng cho người canh giữ giám sát. Hoàng đế có chút không vui vì vậy mới nói với hắn. "Ta biết hoàng đệ rất có lòng lo lắng cho ta nhưng trước mắt cứ cho người truy tìm tung tích của Tần vương đi, không cần để ý tới ta!" Nhưng Cảnh vương vẫn một lòng tận trung, tỏ vẻ đệ đệ tình nhân đã bị bắt, nếu hoàng huynh lại có mệnh hệ gì hắn sẽ không sống nổi, nói cái gì phải đích thân cho người tới hộ giá.

Vì vậy Hoàng đế và Cảnh vương bắt đầu giằng co việc "hộ giá" hay "không hộ giá", vấn đề này càng nói càng phức tạp, tranh cãi trong nhất thời có chút kịch liệt... không khí trong triều vô cùng ngột ngạt. Ngay cả những tướng lĩnh ngoài biên ải cũng góp mặt tranh luận, ngày càng có không ít người bị kéo vào cuộc.

—————–

Trời còn chưa sáng Thượng Quan Lưu Ý đã bị người ta đánh thức. Mỹ nhân liền nổi tính xấu, đen mặt trừng mắt nhìn đám hạ nhân.

Đám hạ nhân hoặc là đang bưng chậu rửa mặt, hoặc là đang cầm theo quần áo, vật dụng hàng ngày, điểm tâm, không ai là không run sợ.

Bị đánh thức cùng lúc còn có một người đang tá túc trong phòng của Thượng Quan Lưu Ý_Mộc Nhất Thanh. Chỉ thấy một thân y phục màu xanh mặt mày nhợt nhạt như ma quỷ trừng mắt cười lạnh, sắc mặt rõ ràng không được vui.

Cùng với hắn là mỹ nhân mặc trường sam bạch sắc, bộ dáng lười biếng lộ ra phong tình yêu mị_ Thượng Quan Lưu Ý, bất quá y chỉ giận dữ, cũng không có ra tay đả thương người.

Những ngón tay thon dài trắng nõn khẽ nhịp nhịp vào thanh vịn trên giường, đồng từ màu hổ phách không kiên nhẫn mà quét xuống đám người bên dưới, chân mày có hơi chau lại.

Vị tổng quản hít sâu vào một hơi, bình tĩnh tiến lên một bước nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của mỹ nhân. Quả không hổ danh là thủ hạ thân tín của Cảnh vương, không lớn giọng thốt ra những lời lẽ hăm dọa uy hiếp, ngữ điệu cung kính mà bình thản, biểu tình cường thế mà vô cùng kiên quyết. Thượng Quan Lưu Ý khi nãy biểu tình có hơi cao ngạo nhưng sau đó y chợt nhớ ra mình vẫn đang là con tin yếu thế, đôi mắt của mỹ nhân bỗng thâm trầm nhíu lại.

Hai ả tỳ nữ quỳ bên chân của Thượng Quan Lưu Ý, một người nâng đôi chân ngọc giúp y thay vớ mang giày, một người cẩn thận chải chuốt mái tóc đen mềm như suối. Sau đó mọi người thầm rút ra kết luận, thiếu cung chủ đối đãi với nữ nhân có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều so với nam nhân.

Chỉ là mỹ nhân lúc nào cũng làm mặt lạnh, lực sát thương quả thật rất lớn, bàn tay của hai ả tỳ nữ có chút run rẩy.

Ngày đó Thượng Quan Lưu Ý bị đưa đi, cách kinh thành hơn một trăm dặm có một con đường lớn gọi là Thông Châu, tại đó vô thanh vô tức tập hợp rất nhiều binh mã, ước chừng có khoảng năm vạn.

Hết chương 55