Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 49




Gió thổi vào phòng mang theo hơi nước lành lạnh, sa trướng màu trắng bị gió nhấc lên, trong phòng thoang thoảng hương thơm tản ra từ cơ thể của người nọ.

Trên nhuyễn tháp gần cửa sổ, thân ảnh một người đang nằm nghiêng, xiêm y trắng tuyết làm toát lên dáng vẻ cao quý, gương mặt lạnh lùng, mặc dù có hơi nhợt nhạt yếu ớt nhưng ánh mắt kia quả thật rất đáng sợ, tựa hồ chỉ một cái liếc mắt cũng có thể khiến người ta đóng băng.

Mà người nọ hai chân bị xích lại, bộ dáng tựa như một con chồn cao quý, bất quá là một con thú nhỏ bị làm cho kinh sợ, nanh vuốt giương ra vô cùng sắc bén, nếu không cẩn thận động vào sẽ bị nó làm cho chảy máu.

—————-

Mã Tiểu Mao là một cô nhi, mỗi ngày đều ngây ngây ngốc ngốc đi theo một đám ăn mày xin cơm, mọi người ăn hắn cũng ăn, mọi người ngủ hắn cũng ngủ. Ai khi đói khổ cũng từng mơ ước trở nên giàu có, giấc mơ thì không cần phải trả tiền, vì vậy nhiều lúc hắn thật không muốn tỉnh lại. Cho tới bây giờ đã là một thiếu niên mười bảy tuổi nhưng vóc người gầy guộc nhỏ bé, thoạt nhìn chỉ như một đứa bé mười bốn tuổi.

Chính là một người vừa gầy yếu lại khờ khạo như hắn có nằm mơ cũng không ngờ có ngày bản thân lại được vào đến chốn hoàng cung nguy nga tráng lệ, dù chỉ là ở một góc nhỏ trong sài phòng. Mã Tiểu Mao quả thật tưởng mình đang nằm mơ, mới đêm hôm trước còn lo lắng chủ nhà nơi hắn trộm khoai tây sẽ đuổi đến đánh, chớp mắt đã bị bắt nhốt vào trong một cái rương, Mã Tiểu Mao cứ nghĩ mình sẽ chết, kết quả vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người nam nhân khoảng năm mươi tuổi tóc bạc trắng, ông ta cho hắn ăn, còn dạy cho hắn rất nhiều thứ,.

Mã Tiểu Mao mặc dù không thông minh nhưng cũng không đến nỗi quá ngốc, hắnvừa nghe xong liền hiểu mình đã được một người có quyền thế nhặt về. Nhưng cũng không phải là làm không công, một tháng ít nhất cũng kiếm được mười văn tiền, điều này khiến Mã Tiểu Mao vui mừng lắm, hắn thầm nghĩ, chuyện tốt như vậy sao không đến sớm hơn một chút chứ?

Bất quá Mã Tiểu Mao rất nhanh liền hụt hẫng. Chủ nhân nơi này, à không, là nhị gia, y quả thật rất khó hầu hạ. Mỗi buổi tối sau khi xong việc trở về phòng, Mã Tiểu Mao đều chỉ biết chui vào chăn khóc, nếu ông trời có thể cho hắn chọn lại lần nữa, hắn thà quay về làm một kẻ đói khát đi ăn xin chứ cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này.

Hôm nay trời còn chưa sáng Mã Tiểu Mao đã như thường lệ rời giường, mơ mơ màng màng đi nấu nước, quét sân, tưới hoa. Lại nói người giàu quả nhiên có rất nhiều việc, chỉ riêng vườn hoa đã có tới mười người chăm sóc. Đối với công việc nấu nước, tưới hoa, quét rác Mã Tiểu Mao không có nửa lời than vãn, ngược lại nơi khiến hắn sợ hãi nhất cũng chính là nơi đẹp nhất trong hậu viên, đó chính là lầu các nằm ở giữa hồ. Lúc này trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của tiên nhân, quả thật rất dữ tợn.

Mỹ nhân cũng không có mắng chửi người nhưng ánh mắt của y rất đáng sợ, mỗi lần làm cho y mất hứng thì da thịt của hắn lại phải chịu khổ. Cây trâm trên đầu của mỹ nhân mỗi ngày đều gãy vài cái. A, ngươi hỏi ta làm sao lại gãy ư? Là vì đâm người khác mà gãy. Đâm ai ư? Thì chính là Mã Tiểu Mao.

Mã Tiểu Mao nhận thức ăn từ nhà bếp sớm một chút sau đó cẩn thận hướng hậu viên đi tới, mắt nhìn thấy lầu các hiện ra ngày càng gần, Mã Tiểu Mao đã cảm thấy da thịt phi thường đau đớn. Vì vậy nhịn không được hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.

Mã Tiểu Mao nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó bộ dạng khúm núm bước vào, người cúi thấp, tư thái vô cùng hèn mọn, ở một góc độ không người nhìn tới có thể trông thấy hai hàng lông mày của hắn cũng không dám nhếch lên, dòm ngó lung tung không khéo ngay cả đôi mắt cũng bị hủy.

Nhị nương, à không, nhị gia không thích có người nhìn y. Tuy rằng dung mạo của y quả thật rất đẹp, đẹp đến mức bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều phải kinh ngạc.

Về phần danh xưng "nhị gia", đó là do Mã Tiểu Mao sau khi ngẫm nghĩ liền đưa ra kết luận, ở trong một lầu các xa hoa như thế này nhưng vị kia lại không hề tỏ ra vui vẻ, nhìn vòng sắt dưới chân thì biết, rõ ràng là một người quyền thế nào đó đã bắt mỹ nhân về nhốt lại.

Mã Tiểu Mao cũng không dám lắm miệng, dưới chân tận lực không để phát ra tiếng động, đây là một trong những quy tắc mà nam nhân tóc bạc kia đã dạy hắn, toàn bộ hạ nhân ở đây đều là do ông ta huấn luyện. Mã Tiểu Mao đối với người này cực kỳ hâm mộ, hắn hy vọng một ngày nào đó bản thân cũng sẽ trở thành người có quyền hành cao nhất trong giới nô tài.

Bất quá những lời này không thể nói với người ngoài, Mã Tiểu Mao cẩn thận đem cơm canh đặt xuống bàn, nhỏ giọng lên tiếng. "Công tử, mời dùng bữa!"

Mã Tiểu Mao thật không rõ, cho dù xinh đẹp tới mức nào thì nam nhân cũng vẫn là nam nhân, vì sao phải gọi là công chúa (*)? Mã Tiểu Mao không dám hỏi nhiều, ngay cả hơi thở cũng thu liễm, hắn ngưng thần lắng nghe mỹ nhân phân phó.

(*) Từ "cung chủ" và "công chúa" có cách phát âm gần giống, ở đây là do bé Mã Tiểu Mao đã nhầm lẫn.

Một lát sau, âm thanh lạnh lùng nhưng cực kỳ dễ nghe của mỹ nhân truyền đến. "Mau qua đây hầu hạ ta!"

Mã Tiểu Mao lập tức tiến lên lấy ngoại bào, gỉa vờ như không nhìn thấy gì cả, cẩn thận giúp mỹ nhân thay áo. Thân hình mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn, da thịt trắng nõn ngọc ngà, một đầu tóc đen buông dài xuống thắt lưng, mềm mượt như tơ lụa, dung mạo như hoa như ngọc, khó trách có người muốn đem y khóa lại nơi lầu các này.

Mã Tiểu Mao không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung cho chính xác nhưng hắn biết rõ người này không thể nhìn lâu, nhìn nhiều nhất định sẽ chuốc họa vào thân. Mã Tiểu Mao chỉ là không ngờ bản thân lại vô thức nuốt nước bọt ực một tiếng, hắn nhất thời kinh hãi, nhịn không được giương mắt lên nhìn, nhưng còn chưa thấy rõ được gì đã nhận lãnh một cái tát giòn tan.

Mã Tiểu Mao run lẩy bẩy quỳ xuống giúp y mang giày, hắn là dùng một tấm lụa trắng để nâng đôi chân ngọc. Mã Tiểu Mao nín thở, vẫn như cũ không thể ngăn bản thân suy nghĩ, bàn chân của nam nhân sao lại xinh đẹp đến mức này?

Mã Tiểu Mao chưa từng thấy qua chân của nữ nhân, nhưng hắn nghĩ, chân của nữ nhân cũng chưa hẳn đã đẹp hơn thế này.

Đột nhiên, Mã Tiểu Mao không biết đã đắc tội người này ở điểm nào, mũi bị đấm một cái, máu mũi không chịu thua kém ào ào chảy xuống. Mã Tiểu Mao hốt hoảng, trong lòng thầm mắng: lỗ mũi ngươi đáng bị chém ngàn đao, sao cứ thích so đo như thế.

Sau một khắc, bạch y nam tử rút xuống cây trâm cài tóc, hơi dừng lại một chút rồi đâm mạnh xuống vai của Mã Tiểu Mao.

"A..." Mã Tiểu Mao nhịn không được kêu lên nhưng cũng không dám lớn tiếng.

"Cẩu nô tài!" Âm thanh cực kỳ băng lãnh vang lên, Mã Tiểu Mao bị dọa cơ hồ muốn chết đi.

Người đang tức giận vì bị giam giữ ở nơi này chính là Thượng Quan Lưu Ý, lúc này trên mặt của y tràn đầy giận dữ. Y có một loại cảm giác bị sỉ nhục rất lớn, mỗi ngày đều bị người khác dòm ngó đối với y đều là một sự sỉ nhục. Ở nơi này, đám cẩu nô tài cứ dùng ánh mắt dơ bẩn như vậy dò xét y, vừa rồi còn dám nhìn y nuốt nước bọt, dám nâng chân của y lên rồi ngẩn người ra, dám...

Thượng Quan Lưu Ý giận đến toàn thân phát run, gương mặt đỏ ửng, nhìn càng thêm xinh đẹp. Mã Tiểu Mao nhìn đến ngây ngẩn, chỉ nghe trong bụng vang lên một tiếng ọt ọt... hắn đang đói bụng.

Thượng Quan Lưu Ý ánh mắt hung ác, nổi lên một tia sát ý, cũng không biết y đã giết chết bao nhiêu gã nô tài, người này đã hầu hạ y được bảy tám ngày nhưng vẫn còn sống, cũng không phải Thượng Quan Lưu Ý không muốn giết hắn mà là Mã Tiểu Mao không hổ danh mang họ Mã, hắn chạy cực nhanh, mỗi lần y có dấu hiệu tức giận là hắn vẻ mặt kinh hoảng vội vàng phóng ra ngoài.

Thượng Quan Lưu Ý bị vòng sắt dưới chân hạn chế sự tự do nên không thể đuổi theo. Kết quả vẫn để cho hắn sống sót hết ngày này qua ngày nọ.

Thượng Quan Lưu Ý bực mình ngồi xuống bàn, nhìn một mâm thức ăn được bày biện tinh tế, thực đơn mỗi ngày đều phong phú đa dạng, hệt như đang nuôi một con phượng hoàng quý hiếm. Cảnh vương này cũng thật lắm của nhiều tiền.

Thượng Quan Lưu Ý cười lạnh một tiếng, y cũng không muốn để bản thân bị đói, phải ăn uống no nê rồi mới nghĩ cách bỏ trốn.

Từ ngày Thượng Quan Lưu Ý bị hạ độc ngất đi, sau khi tỉnh lại thì trong phòng đã không còn ai. Hậu viên này mỗi ngày đều có cao thủ canh gác, Cảnh vương cùng đệ đệ tiểu tình nhân của hắn không thấy bóng dáng, đồng thời cũng không nhìn thấy tên khốn kiếp Long Kỳ Thiên kia.

Nhớ tới người này, Thượng Quan Lưu Ý lại tức giận. Nhưng cũng không biết là tức giận vì lẽ gì, giận hắn hại y mất đi võ công? Giận hắn hại y bị Cảnh vương bắt? Hay là giận hắn không quay lại cứu y một lần nữa?

Không hiểu sao hễ nghĩ tới người này thì trong lòng lại vô cùng phiền muộn, nhất là trước lúc ngất đi chứng kiến được một màn hắn nôn ra máu, bình thường hắn lúc nào cũng lảng vảng trước mặt y, không ngừng làm phiền y...

"Không phải đã chết rồi chứ?" Thượng Quan Lưu Ý nhỏ giọng tự hỏi, trên mặt cũng không biết là biểu tình gì, nửa như không quan tâm, nửa lại bất an lo lắng.

Lại nói đến Long Kỳ Thiên, hắn tuy chưa chết nhưng hiện tại đang vô cùng khổ sở.

Trong một căn nhà hoang, Long Kỳ Thiên kêu lên đau đớn, xiêm y ướt đẫm dán sát vào da thịt.

Tam thi tang hồn táng quả không hổ danh là Tam thi tang hồn tán. Long Kỳ Thiên bị dư độc còn sót lại hành hạ đến chết đi sống lại. Ngày đầu tiên hắn đau đến lăn lộn, ngày thứ hai tưởng chừng đã hồn phi phách tán, ngày thứ ba chân tay bắt đầu nứt nẻ, ngày thứ tư tai mắt mũi miệng không ngừng xuất huyết.

Kế tiếp ngày thứ năm, thứ sáu... mỗi ngày đau đớn càng tăng lên gấp bội. Vào những lúc độc phát, người ta phải trói hắn lại, nhiều phen hắn đau đến mức hôn mê. Xương bả vai bị Cảnh vương đánh trọng thương, mỗi lần độc phát thì vết thương lại lở loét, đau tận xương tủy, lục phủ ngũ tạng cơ hồ muốn nổ tung.

Ngày đó người cứu hắn cũng chính là dưỡng phụ của hắn_Long Tại Uyên. Long Tại Uyên ở kinh thành cũng có chút ít giao tình, lần này cũng nhờ vậy mới lấy được thuốc giải.

"Kỳ Thiên, con nhất định phải sống!" Long Tại Uyên nói, sau đó liền đút giải dược cho hắn rồi đưa hắn đến căn nhà hoang này, mỗi ngày chịu cảnh đau đớn, chờ đến khi chất độc hoàn toàn được giải.

Điểm đáng sợ của loại độc này chính là giai đoạn giải độc còn đau đớn hơn gấp mấy lần khi bị trúng độc, chính là muốn để cho người dù lấy được thuốc giải cũng phải chịu cảnh tra tấn sống không bằng chết.

Long Kỳ Thiên phải dùng toàn bộ ý chí chống đỡ. Chỉ cần hắn nghĩ đến tình cảnh của Thượng Quan Lưu Ý lúc đó thì trong lòng lại đau như cắt, so với vết thương trên người lại càng sâu, điều này càng khiến cho quá trình giải độc tăng thêm đau đớn.

Long Tại Uyên bí mật an bài Long Kỳ Thiên ở một nơi an toàn, nhờ Mục Thanh Mục Bạch trông chừng hắn, sau đó bản thân lại mất tích suốt bốn ngày, trong mấy ngày này hắn cũng không nhàn rỗi, đã mang lại cho vị Vương gia quyền thế ngập trời kia không ít phiền toái, đồng thời nỗ lực tìm cách liên hệ với các huynh đệ năm xưa trong hoàng cung đại nội.

Tiểu hài tử năm nào còn bọc tã nay đã trở thành cao thủ đệ nhị võ lâm, đối với các thế lực mưu phản trong triều hắn cũng không cần phải sợ hãi.

Hết chương 49