Nhân Nhân

Chương 2




Không còn xuân sắc, tôi nhìn vào gương, phát hiện một khuôn mặt suy sụp, làn da trắng hồng trong veo trước kia đã trở nên hơi khô vàng, vài đốm nám bắt đầu ẩn hiện.

Tôi luôn là một người phụ nữ yêu cái đẹp, thấy dáng vẻ bản thân bây giờ, giống như nhận ra một chuyện khó ngờ, lập tức hẹn làm đẹp, lại đăng ký lớp giảm béo, tính toán tìm lại tuổi trẻ của mình.

Trình Mặc cười tôi, rồi xoa đầu tôi nói: "Dù em biến thành bộ dạng gì, anh đều yêu em.”

Tôi nổi hết cả da gà.

Trước kia, ngày nào cũng anh yêu em em yêu anh, giờ nghe được mấy chữ này, vậy mà thấy thật buồn nôn.

Công ty của Trình Mặc ngày một phát triển, các phương diện đều phải thăng cấp, lúc trước thiếu người, ai đến cũng không cự tuyệt, hiện tại, họ cần tuyển thêm vài nhân tài xuất sắc.

Mà trong nhóm người này, có Lâm Sinh Sinh.

Sau khi tốt nghiệp, cô ta vào công ty lớn rèn luyện, có kinh nghiệm, việc này với Trình Mặc mà nói rất quan trọng.

Có thể kéo cô ta về đây thật không dễ dàng, ngày cô ta đi làm, Trình Mặc mang vẻ mặt đầy cảm kích.

Mà cô ta chỉ cười khanh khách gọi tiếng sư huynh: “Sư huynh cần em, sao em có thể không tới.”

Việc này tôi biết, trong công ty có rất nhiều người tôi quen, vài đối tác khác của Trình Mặc cũng là bạn tôi, có chuyện gì đều nói cho tôi, tôi cũng không hề lo lắng.

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy tôi thật khờ mà.

Sau khi sinh con, bởi vì sức khoẻ ông bà nội ngoại đều không tốt, không thể chăm sóc cháu, tôi đành từ chức, định chờ con đi học rồi sẽ ra ngoài tìm việc.

Tôi hoàn toàn biến thành một bà chủ gia đình, ngày ngày chỉ xoay quanh con cái.

Trình Mặc tan làm về, tôi sẽ vui vẻ phấn chấn kể với anh ta hôm nay con đã làm gì, học được gì mới.

Anh ta cười ha ha nghe tôi nói, hầu hết thời gian đều thất thần.

Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đó, tất nhiên quá nhạt nhẽo, anh ta mệt mỏi, nhưng đây chính là cuộc sống của tôi.

Tôi lải nhải kể những chuyện bản thân thấy thú vị, không nhận ra sự chán nản của đối phương, cũng không để ý rằng, anh ta hiếm khi đáp lại tôi.

Thật ra tôi biết mình đã không còn trẻ, không xinh đẹp, không có sức hút gì, nhưng tôi chưa từng nghĩ có một ngày Trình Mặc sẽ không yêu tôi.

Anh ta chân thành như vậy, chính trực như vậy, có trách nhiệm như vậy, sao có thể ở bên ngoài làm bậy chứ? Đúng không?

Hơn nữa, trong công ty hầu hết đều là người tôi quen, chưa một ai nói anh ta không tốt, toàn bộ tiền của anh ta cũng ở chỗ tôi, làm sao có chuyện được chứ? Đúng không?

Nhưng, đả kích đã tới mãnh liệt như thế.

Vậy nên, thời điểm tôi trực tiếp đối mặt mọi chuyện, chân tay lại luống cuống hệt như một đứa trẻ.

Vào dịp sinh nhật của Trình Mặc, công ty tổ chức một buổi tiệc long trọng cho anh ta, tôi cũng tới.

Lúc tôi đến có hơi trễ, bọn họ đang chuẩn bị thổi nến.

Nút áo sơ mi của Trình Mặc tụt ra một nút, Lâm Sinh Sinh đứng bên cạnh, vô cùng tự nhiên giúp anh ta cài lại.

Trình Mặc không cự tuyệt, ngay cả cảm ơn cũng chưa nói, như thể đây là một chuyện hết sức bình thường, mọi người trong công ty thấy một màn này, sắc mặt đều rất thản nhiên, tựa hồ đã xuất hiện vô số lần.

Nhưng mà tôi biết, thời đại học, bất kể nữ sinh nào tới gần nửa bước anh ta đều lập tức lui lại, huống chi là hành động thân mật thế này.

Tôi đứng nơi đó, hệt như một người ngoài xông vào lầm chỗ, cách bọn họ một bức tường vô hình.

Trình Mặc thổi ngọn nến, vừa ngẩng đầu thấy tôi, vội vàng chạy tới, cười nói: “Bà xã, em đến rồi.”

Những người khác cũng sôi nổi gọi chị dâu.

Lâm Sinh Sinh bước tới, tươi cười khéo léo, chào hỏi: “Sư tỷ, chị đến rồi.”

Tôi nhìn cô ta, nhìn ánh mắt xinh đẹp đó, làn da trong suốt bóng loáng, vóc dáng quyến rũ. Năm tháng không lưu lại trên người cô ta bất kỳ dấu vết gì, ngược lại chỉ tô đậm thêm vẻ mỹ lệ tri thức.

Tôi đột nhiên hiểu được, đây mới là dáng vẻ mà đàn ông sẽ thích.

Tôi cũng từng như thế, nhưng hiện tại, bộ dạng đã khó coi như một miếng tàu hủ ky lên men nhăn nhúm.

Tôi không nói gì thêm, đoan trang mà hào phóng, nắm tay Trình Mặc, vờ là bản thân chẳng hề để tâm, sâu ở nơi âm u, lòng tự trọng hèn mọn lại đang run rẩy.

Sau khi về nhà, tôi không hỏi gì cả, nhưng đáy lòng đã ghim xuống một cái gai.

Nằm hồi lâu, tôi nhìn trần nhà, nói: “Trình Mặc, nếu có một ngày anh không còn yêu em, cứ trực tiếp ly hôn với em là được, đừng lừa gạt em.”

Anh ta sửng sốt một chút, đáp: “Lại suy nghĩ vẩn vơ phải không? Bà xã, anh vĩnh viễn yêu em, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn vĩnh viễn đều không rời xa em.”

Anh ta muốn ôm tôi, lại bị tôi giả bộ xoay người né tránh.

Nhắm mắt lại, hình ảnh Lâm Sinh Sinh cài nút áo giúp anh ta cứ triền miên trong đầu, lòng tôi rối bời suy nghĩ một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, tôi đưa Niệm Niệm đi công viên giải trí chơi, trên đường về xảy ra tai nạn.

Trình Mặc vốn đang mở họp, nghe được tin lập tức chạy tới.

Thấy mẹ con tôi bình an vô sự, liền thở phào ôm lấy chúng tôi nói, tôi và Niệm Niệm chính là mạng của anh ta, nếu hai chúng tôi có chuyện gì, anh ta cũng sống không nổi.

Tôi cũng nghĩ mà sợ, ôm chặt anh ta.

Trải qua chuyện kinh hoàng vừa nãy, tôi thông suốt, trên đời này cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần một nhà ba người chúng tôi ở bên nhau là tốt rồi, chỉ cần chúng tôi đều bình an, là được.

Nhưng sau khi gặp tai nạn xe, Niệm Niệm cứ khóc mãi, đi bệnh viện kiểm tra lại không có vấn đề gì, tôi dỗ không được chỉ đành đưa con bé đến chỗ bảo mẫu trước đây.

Niệm Niệm rất thích dì ấy, vừa gặp liền nín khóc.

Tôi lăn lộn bên ngoài cả ngày, bởi vì quên lấy đồ vật, nên về nhà trước mà không báo với Trình Mặc.

Khi ấy là 10 giờ tối, tôi vừa mở cửa ra, liền thấy Lâm Sinh Sinh.

Cô ta mặc áo ngủ, trong lòng đang ôm mèo của tôi.

Tôi nhìn cô ta, hoàn toàn chết trân.

Trình Mặc từ nhà vệ sinh ra tới, thấy tôi, sửng sốt giây lát, vội vàng đi tới.

Nháy mắt, trong đầu hiện lên đủ mọi hình ảnh dơ bẩn.

Tôi xoay người chạy, chạy trối chết.

Trình Mặc chạy đuổi theo tôi, anh ta mang dép lê rất bất tiện, tôi không để anh ta bắt kịp, lập tức leo lên xe taxi.

Đó là nhà tôi, người nên đi chính là Lâm Sinh Sinh, nhưng hoảng hốt trốn chạy bất chấp lại là tôi.

Tài xế hỏi tôi muốn đi đâu.

Tôi nhìn tài xế, khóc rống thất thanh.

Tôi không biết tôi muốn đi đâu, nhà của tôi đã bị người khác chiếm lấy, mà tôi không có dũng khí đối mặt tất cả chuyện này.

Trình Mặc liên tục gọi đến, tin nhắn nhảy ra không ngừng, tôi trực tiếp tắt máy, nhờ bác tài chở tôi đến nhà dì bảo mẫu.

Dì ấy vừa thấy tôi liền biết xảy ra chuyện gì, thương xót ôm lấy tôi, thở dài: "Ôi trời, đàn ông chính là như vậy."

Không, không, đó là Trình Mặc cơ mà, đó là người tôi quen từ thuở cơ hàn, một lòng chân thành hứa sẽ vĩnh viễn yêu tôi, Trình Mặc đã nói nếu phụ tôi sẽ chết không tử tế cơ mà.

Tôi từng vô cùng chắc chắn, dẫu đàn ông trên cả thế giới đều sa đoạ hư hỏng, Trình Mặc cũng tuyệt đối sẽ không.

Tôi khóc đến mức sắp ngất lịm, cuối cùng ở nhà dì bảo mẫu ngủ hai ngày.

Trình Mặc gần như nổi điên tìm tôi khắp nơi, rốt cuộc, anh ta cũng nhớ tới dì bảo mẫu, muốn tìm dì ấy hỏi thăm.

Dì bảo mẫu cầm điện thoại, khó xử nói với tôi nói: “Nhân Nhân à, con không thể trốn cả đời, cậu Trình chặn đường dì ở Trung tâm chăm sóc ở cữ, như vậy mọi người đều khó mà làm việc, phải làm sao bây giờ, con quyết định đi.”

Tôi khẽ gật đầu, khóc trong chốc lát, lần nữa khởi động máy.

Tin nhắn ào ạt nhảy ra, đơn giản là mấy lời giải thích hoàn toàn chẳng thuyết phục: Lâm Sinh Sinh chỉ là làm dơ quần áo, tiện đường ghé nhà chúng tôi giặt rửa một chút, bọn họ không phát sinh gì hết.

Muốn tôi làm sao mới có thể tin tưởng đây?

Tôi hít sâu một hơi, gọi điện cho nhân viên lễ tân công ty.

Ở thời điểm cô ấy nghèo khó nhất, tôi từng ra tay tương trợ, còn giới thiệu vào công ty Trình Mặc làm, cô ấy vô cùng cảm kích tôi, mấy ngày nay cũng báo cáo với tôi từng chuyện lớn chuyện nhỏ ở công ty.

Tôi nói: “Kể chút đi, chuyện Trình Mặc với Lâm Sinh Sinh.”

Cô ấy ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới lên tiếng đáp: “Chuyện gì ạ? Chị Nhân Nhân, đâu có chuyện gì đâu”

Tôi cười thảm: “Nói đi, chị biết hết rồi.”

Cô ấy do dự chốc lát, rốt cuộc khó khăn cất lời nói cho tôi, hơn một năm này Lâm Sinh Sinh đã cẩn thận tỉ mỉ quan tâm Trình Mặc như thế nào, mà Trình Mặc là như thế nào dần quen với sự quan tâm đó, trở nên cần cô ta.

“Chị Nhân Nhân, em xin lỗi, em không phải cố ý gạt chị, em sợ chị đau lòng, thật ra... Trình tổng rất yêu chị.”

Tôi vừa nghe vừa lệ rơi đầy mặt.

Những việc này, không ai nói cho tôi biết.

Công ty Trình Mặc nhiều người như vậy, cả tập thể giúp anh ta che giấu bí mật này.

Tôi dẫn con trở về nhà.

Đây là nhà của tôi, người nên đi không phải tôi.

Trình Mặc đang ở nhà sốt ruột gọi điện thoại, có vẻ là đang hỏi thăm mẹ tôi.

Thấy tôi trở về, vội vàng chạy tới, biểu cảm rất phong phú, kinh ngạc, vui mừng, xấu hổ, thật dè dặt.

Anh ta gấp gáp: “Bà xã, em về rồi? Em đi đâu vậy? Nào, đưa Niệm Niệm cho anh đi, để anh bế.”

Niệm Niệm dang hai tay, giọng non nớt mềm ngọt gọi ba ơi.

Tôi không giao Niệm Niệm cho anh ta, ôm con bé lập tức đi vào phòng ngủ chính, khóa trái cửa, mặc sức anh ta bên ngoài gõ cửa giải thích không ngừng.

Mãi đến khi anh ta mệt mỏi, hỏi: “Em rốt cuộc muốn thế nào mới chịu mở cửa?”

Tôi ngồi bên trong, lòng gào thét chói tai rỉ máu, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng.

Tôi nói: “Ly hôn.”

Trình Mặc không đồng ý ly hôn.

Chúng tôi giằng co suốt ba tháng liền, anh ta sa thải Lâm Sinh Sinh, nhưng tôi vẫn kiên trì muốn ly hôn.

Trình Mặc chẳng rõ vì sao, nói, anh ta với Lâm Sinh Sinh không có chuyện gì, cho dù có đi nữa, cũng là gặp dịp thì chơi, là bởi vì công ty cần cô ta.

Thật ra đây chính là ngầm thừa nhận, nhưng anh ta không cảm thấy việc này có vấn đề gì, càng không thấy có gì đáng để tôi tức giận lâu như vậy. Anh ta nói đàn ông ở bên ngoài ra sức kiếm tiền, nào có ai không phạm sai lầm.

Tôi không muốn nghe.

Nếu Trình Mặc tuổi hai mươi nghe được mấy lời đó, nhất định sẽ cho anh ta một cái tát, mắng to: “Khốn kiếp, ai nói đàn ông đều như vậy!”

Trình Mặc tuổi hai mươi khiến tôi tin tưởng thế giới này có đàn ông hoàn mỹ.

Trình Mặc tuổi ba mươi ép tôi thừa nhận đàn ông trên đời đều là một loại.

Tôi quậy long trời lở đất, đến cùng sẽ làm người ta phiền chán.

Trình Mặc vừa nghe hai chữ ly hôn liền vô cùng bực bội, về sau hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, cả hai trở mặt thành thù.

Anh ta không hề lấy cớ gạt tôi, mặc tôi ném hết đồ đạc của anh ta trong phòng ngủ chính, mặc tôi quậy, cùng tôi chơi chiến tranh lạnh.

Toàn thế giới đều biết hai chúng tôi bất hòa.

Bạn bè thân thích thay phiên cho gọi điện cho tôi, khuyên tôi đừng ly hôn.

Mẹ tôi nói: “Mấy năm nay Trình Mặc yêu con thế nào, đối xử tốt với con ra sao, ba mẹ đều thấy rõ ràng, đàn ông có ai không phạm sai lầm? Chỉ cần tiền của nó ở trong tay con, lòng ở chỗ con, vậy có thể sống tốt rồi.”

Tôi hỏi lại: “Mẹ, ba cũng phạm sai lầm sao?”

Mẹ tôi trầm mặc hồi lâu, thở dài: “Nhìn thoáng chút, dù sao cũng phải sống tiếp mà, Trình Mặc vẫn yêu con.”

Không, tôi không nhìn thoáng được, cũng chẳng tiếp tục nổi cuộc sống này.

Tôi là kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng, tình yêu tôi muốn, nhất định phải là phần thuần khiết nhất, mãnh liệt nhất.

Một chút tỳ vết cũng không thể.

Đã từng nắm trong tay phần tình cảm sạch sẽ nhất, vậy hiện tại, sao có thể nhặt lại thứ dơ bẩn trên mặt đất.

Tôi từ chối tất cả những người khuyên tôi đừng ly hôn, khăng khăng quyết tuyệt phải rời khỏi Trình Mặc.

Một đêm trước ngày em gái tôi kết hôn, tôi đang thu dọn hành lý, Trình Mặc về nhà nhìn thấy tôi, ngồi xuống nói: “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”

Tôi đáp: “Không có gì để nói, ly hôn đi.”

Anh ta đầy vẻ mất kiên nhẫn, hỏi: “Anh thật sự không hiểu, tại sao em một hai phải ly hôn mới được? Lâm Sinh Sinh đã từ chức, nhà trong tay em, tiền cũng trong tay em, rốt cuộc em còn có gì không hài lòng?”

Đúng, Lâm Sinh Sinh đã từ chức, nhưng sau khi cô ta từ chức, Trình Mặc từng lén đi gặp cô ta, tôi biết, anh ta ngoài miệng bảo vui chơi qua đường, lại đem nửa trái tim chia cho cô ta, những việc đó tôi đều biết.

Tôi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hai mắt ráo hoảnh.

Tôi đã có nếp nhăn nơi khoé mắt, tuổi này nếu khóc nhiều sẽ không xinh đẹp.

Tôi không nhìn anh ta, giọng nói thấp thoáng mỏi mệt: “Trình Mặc, anh xem, chúng ta đi đến hiện tại, cái gì cũng không có, nhưng ít ra, tôi phải tìm lại bản thân mình, tôi không muốn biến thành một oán phụ suốt ngày tranh giành tình cảm, anh với Lâm Sinh Sinh rất xứng đôi, hai người vui vẻ bên nhau đi, tôi rời khỏi.”

Anh ta trầm mặc chốc lát, tức giận đến mức đập vỡ chén trà để gần đó.

Em gái kết hôn, Trình Mặc cũng tới, là mẹ tôi mời anh ta tới.

Bà ấy nói: “Hôm nay là ngày vui của em gái con, con cho em gái chút mặt mũi, cứ giả bộ hoà thuận hạnh phúc với Trình Mặc chút đi.”

Tôi biết mẹ nghĩ gì, bà cảm thấy nếu tôi tiếp xúc nhiều với Trình Mặc, là có thể nhớ đến điểm tốt của anh ta, sẽ không ly hôn nữa.

Nhưng bà không biết, vết nứt trong tim tôi đã không cách nào khép lại.