“Con là người, không phải công cụ bố mẹ dùng để nhất thống Hải Vận.”
“Chúng ta đây đều là vì ai hả?”
“Vì chính bố mẹ thôi, năm đó bố mẹ vì thấy đối phương đều là kẻ kiệt xuất nhất trong hai gia tộc, mà lựa chọn kết hợp với nhau, sau đó gộp hai đại gia tộc lại, còn gom chung cổ phần của mỗi người, làm đại cổ đông tiến tới khống chế Hải Vận, thế nhưng bố mẹ biết quyền quản lý dù giao cho ai, đều sẽ có một phía gia tộc phản đối, chỉ có giao cho con – người dung hòa huyết thống của hai đại gia tộc này, mới có thể thuận lợi đoạt được vị trí tổng giám đốc. Sự ra đời của con chỉ là một công cụ, không có tình yêu.”
“Ai nói cho con biết điều này?”
“Bố, con của bố năm nay đã 30 tuổi, không phải ba tuổi.”
“Bố mẹ chỉ có mình con là con trai, con nhẫn tâm đối xử với chúng ta như vậy?”
“Bố, nếu con nhớ không lầm thì con còn có một người anh trai lớn hơn năm tuổi, là bố trước khi kết hôn cùng một cô gái miền biển sinh ra, mười lăm năm trước, kẻ đã đẩy con xuống biển chính là hắn, bố cũng điều tra ra được, chỉ là lại che giấu đi, ở trong mắt bố, con chết rồi thì bố và mẹ vẫn có thể sinh thêm đứa nữa, nhưng hắn là đứa con mà người con gái bố yêu sinh ra, không thể xảy ra chuyện. Hắn muốn con chết, là ghen tị con có được tình thương của cha mà hắn không có, thế nhưng con thật muốn nói cho hắn biết, con mới là kẻ không được yêu. Mà hắn ít nhất còn có được sự quan tâm cùng bảo hộ của bố.”
Nước mắt Hải Thiên Lam chảy xuống, anh sinh ra nhất định là một bi kịch. Không có được tình yêu, bởi vì giữa bố mẹ anh chỉ là quan hệ hợp tác dựa trên quyền thế, còn anh thì là công cụ mà bọn họ tỉ mỉ tạo ra.
Tiểu Nam ngẩng đầu bắt gặp những giọt lệ, liền vươn tay sờ sờ khóe mắt Hải Thiên Lam.
“Đại ca ca, anh đang khóc sao?”
“Anh chỉ đang cảm thương cho chính mình.”
“Ba ba nói nếu khóc đôi mắt sẽ bị hồng đó, trên thế giới không có chuyện gì lại bởi vì anh khóc mà thay đổi, lúc phát giận còn có thể đánh nhau mà, chảy nước mắt không đáng.”