Thủy Hàn liền lập tức sai người đi điều tra thanh niên năm đó.
Hải Thiên Lam tựa hồ sớm đã biết cái gì, người khác đều đang khẩn trương, chỉ có anh mỗi ngày vẫn ôm Tiểu Nam ra chơi ở bờ biển.
Ai cũng không phát giác có một phóng viên nhỏ đã xâm nhập vào vùng cấm, chụp được bức ảnh Hải Thiên Lam đang ôm nhân ngư.
Đúng là phát hiện lớn, vốn dư luận đối với chuyện Hải Thiên Lam không để ý khắp nơi phản đối cố ý thu mua bờ biển mà cảm thấy rất kỳ lạ. Mà anh còn ra vẻ thần bí, mùa hè hàng năm đều nghỉ phép ở biệt tại đây, phóng viên tới là chụp ảnh tin tức, ai biết chộp được một tin giật gân như vậy.
Mục đích của phóng viên đơn giản là vì tiền, hắn định đem bức ảnh công bố, người khác có lẽ sẽ hoài nghi đây là hàng giả, không bằng tìm đương sự, chỉ có điều chính hắn là đột nhập vào vùng đất tư nhân, hơn nữa bên cạnh người ta còn có vệ sĩ, vì thế hắn bèn tìm tới bố mẹ của Hải Thiên Lam.
Bố mẹ Hải Thiên Lam vốn không tin có nhân ngư gì đó, thế nhưng cũng hoài nghi con mình có vấn đề, bởi vì anh không chỉ một lần nhắc tới mỹ nhân ngư. Hơn nữa đối với bãi biển kia có sự chấp nhất khó hiểu.
Cái đuôi cá trên ảnh chụp có thể làm giả, bất quá vẻ mặt con mình ôm đứa bé nọ hôn môi không thể là giả được, làm phụ mẫu bao lâu như họ, chưa từng gặp con mình cười hạnh phúc đến thế.
Bố mẹ Hải Thiên Lam chi một số tiền lớn mua đứt tấm phim gốc, cũng trong cùng ngày tìm đến căn biệt thự gần biển kia.
Biết bố mẹ sắp tới, Hải Thiên Lam không có ra ngoài, Tiểu Nam thì ôm cái bình nhấm nháp vị trà sữa hoa quả của bé.
“Đại ca ca, anh chừng nào thì mang em đi tìm bà bà ở thôn San Hô vậy, đều đã trôi qua rất nhiều đêm rồi, sao vẫn không có ai tới tìm em nhỉ? Bạn cá heo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hay là gặp phải bão biển, tin tức còn chưa đưa đến được?”
“Không cần gấp, Tiểu Nam, rất nhanh là chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Hải Thiên Lam biết bố mẹ sẽ dùng quyền quản lý Hải Vận ra uy hiếp anh.