Hải Thiên Lam ôm Tiểu Nam chậm rãi di động ở trong phòng, nâng mắt liền thấy được biển rộng ngoài cửa sổ.
Anh đối với đại dương luôn tồn tại một phần sợ hãi, thế nhưng biển cả lại chứa đựng những hồi ức tốt đẹp giữa anh và Tiểu Nam, biển cả thậm chí còn sinh ra Tiểu Nam nữa.
“Tiểu Nam, sau này đừng rời khỏi anh được không?”
“Ưm, kỳ thật nơi này rất tốt, chỉ là mẹ nhất định không cho đâu.”
“Đừng trở về, đừng nói cho bọn họ biết em đang ở đây.”
Tiểu Nam nhíu mày.
“Vậy không phải sau này em sẽ không được gặp lại ba mẹ cùng các em gái nữa sao? Em không muốn.”
“Anh cùng em đến thôn San Hô chờ bọn họ.”
“Ưm! Được.”
Hải Thiên Lam hôn miệng Tiểu Nam, gặm cắn.
“Tiểu Nam… nhân ngư tiểu bảo bối của anh.”
Tới bên giường, đem Tiểu Nam đặt ở trên, gập chiếc đùi nhỏ lên, Hải Thiên Lam liên tục ra vào tiểu huyệt dưới thân Tiểu Nam, bích động trong suốt phấn nộn bao bọc lấy tính khí đã trướng thành màu tím, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy giống trẻ con bú sữa, Hải Thiên Lam chuyển động nhanh hơn, vách tường mỏng nơi cửa động của Tiểu Nam bắt đầu chuyển thành màu đỏ.
Tiểu Nam vuốt gốc tính khí của Hải Thiên Lam, thứ đang liên tục gây sức ép trong thân thể của chính mình.
“Bên trong, bên trong, cọ cọ.”
Tiểu Nam đung đưa cái mông nhỏ.
“Không cần vội, Tiểu Nam, ngoan một chút, làm quá mạnh em sẽ bị thương đó.”
“A!”
Cửa động của Tiểu Nam siết chặt, bức Hải Thiên Lam không thể không đem tinh dịch bắn vào nơi tận cùng trong thân thể Tiểu Nam.
Tiểu Nam ngồi xuống, bắt lấy tính khí của Hải Thiên Lam, liếm sạch dịch trắng phía trên.
Ngón tay Hải Thiên Lam móc vào lỗ nhỏ dưới thân Tiểu Nam, chậm rãi trừu đưa, tinh dịch mà chính anh vừa bắn ở trong bị từng chút một dẫn lối trào ra. Tiểu Nam cũng cảm giác được phía sau có thứ gì đó đang chảy, lấy ngón tay quệt một chút đưa đến trước mắt.
Kem sao? Tiểu Nam đem tinh dịch đưa đến môi, mút ngón tay, càng ngày càng không ngọt. Bất mãn, Tiểu Nam bắt đầu quyệt miệng.