“Tiểu Nam, vậy tại sao năm đó em lại cứu anh?”
“Em vốn là đang nhìn anh ngồi trước mũi thuyền, tiện thể ăn vụng chút mồi câu trên lưỡi móc của anh, chính là ai biết anh đột nhiên bị người ta đẩy ngã, em sợ anh va phải mình nên vốn định bơi ra, nhưng mà chứng kiến anh vẫn cứ trầm xuống, bộ dáng rất khó chịu, cảm thấy thật đáng thương nên bất chấp có bị mẹ mắng cũng mạo hiểm bơi xuống kéo anh lên.”
“Các em ở dưới biển thì hô hấp như thế nào?”
Tiểu Nam kéo kéo cái lỗ tai.
“Lúc ở dưới biển, lỗ mũi sẽ đóng lại, trong tai có vài cái lỗ, có thể đem dưỡng khí trong biển hít vào mà vẫn ngăn được nước ở bên ngoài.”
“Tiểu Nam, năm đó em có nhìn thấy người đã đẩy anh xuống thuyền kia không?”
“Nhìn thấy.”
“Nếu gặp lại hắn lần nữa, em còn có thể nhận ra không?”
“Người lục địa các anh biến hóa rất nhanh a, nếu hắn không thay đổi nhiều lắm thì có lẽ có thể.”
Hải Thiên Lam bảo Thủy Hàn đi thu thập danh sách ảnh chụp của toàn bộ những người có mặt trên chiếc thuyền nọ vào năm đó.
Kẻ vẫn ẩn trong bóng tối muốn hại chết anh, sắp bị lôi ra ánh sáng rồi.
Để thưởng cho Tiểu Nam, Hải Thiên Lam mua cho bé một cây kem.
Nhiệt độ quá lạnh, Tiểu Nam thực không thích ứng, liền chờ nó nguội đi chút mới ăn.
Vươn đầu lưỡi liếm liếm vết sữa dính nơi ngón tay, trên cánh tay, trẻ con đúng là luôn thích ăn đồ ngọt mà.
Mấy người lớn nhìn mà bắt đầu nuốt nước miếng, sau đó đều tới chỗ tủ lạnh tìm chai nước giải khát.
Không biết tại sao, nhìn đầu lưỡi màu phấn hồng của Tiểu Nam liếm tới liếm lui trên làn da của chính mình, khiến bọn họ cảm giác nơi nào đó trong thân thể bắt đầu nóng lên.
Sắc mặt Hải Thiên Lam bắt đầu trầm xuống, đều là đàn ông, xem bộ dáng xấu hổ của bọn họ, anh chỉ biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đối với ý dâm hướng tới Tiểu Nam của anh, trong lòng Hải Thiên Lam bắt đầu lên men.
Bất quá dù sao ba người này cùng anh đến nơi đây cũng đã một tháng, bị kích thích nghĩ muốn chuyện đó cũng tạm thời có thể tha thứ được.