Hải Thiên Lam cầm tiểu nhục nha của Tiểu Nam bắt đầu thưởng thức. Vật phấn nộn tinh xảo kia quả thực trắng nõn tựa như dương chi bạch ngọc vậy.
Hải Thiên Lam lấy tay vuốt ve một chút liền lập tức đem nó ngậm vào.
“Em muốn đi tiểu.”
Thì ra bé con cũng có cảm giác.
Hải Thiên Lam bế Tiểu Nam vào phòng tắm, dạy bé cách dùng bồn cầu.
Tiểu Nam rõ ràng cảm thấy mình có ý muốn tiểu, nhưng lại chẳng tiểu ra được gì.
Quay đầu lại chứng kiến Hải Thiên Lam đang cởi hết quần áo.
Hải Thiên Lam kéo Tiểu Nam qua, để bé sờ lên thứ đang cương cứng của chính mình.
“Tiểu Nam cũng giúp anh đi.”
Tiểu Nam vốn thông minh bắt đầu học động tác vừa rồi của Hải Thiên Lam, chậm rãi vươn tay, trước tiên hơi chà chà xát xát, trượt lên trượt xuống, lấy ngón tay ấn vài cái lên chóp đầu.
“Hình dáng của nó thật giống rắn biển, bất quá rắn biển sẽ cắn người, vẫn là nó trông có vẻ hiền lành hơn.”
Tiếp tục bắt chước động tác vừa rồi của Hải Thiên Lam, Tiểu Nam dùng miệng ngậm lấy chiếc nhục côn kia, xúc cảm tuy kỳ quái nhưng đúng là chơi rất thích. Vật nọ còn đang không ngừng to lên.
Hải Thiên Lam đẩy đầu Tiểu Nam ra, đột nhiên đem bé ôm đến đặt ngồi lên nắp bồn cầu, xoay người bé lại, vạch cặp mông thủy bạch ra, dùng miệng thử dò xét lỗ nhỏ nọ.
Miệng lỗ nhỏ bị chậm rãi nới ra, thấy Tiểu Nam không cảm thấy đau đớn, Hải Thiên Lam dùng hai ngón tay lớn luồn vào, đem nộn bích trong lỗ nhỏ kéo sang hai bên cạnh.
Hải Thiên Lam bảo với Tiểu Nam. Hít sâu một hơi sau đó thở ra một lần.
Tiểu Nam không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Hải Thiên Lam căn đúng lúc Tiểu Nam thở ra liền đem nhục côn đột ngột nhét vào.
“Ưm! Đại ca ca, anh làm gì vậy?”
Hải Thiên Lam dùng sức ôm lấy thân thể của Tiểu Nam.
“Tiểu Nam, anh yêu em, suốt mười lăm năm anh luôn nhớ đến em, anh hy vọng em thuộc về anh.”
“Nhưng nó có liên quan gì tới chuyện này?”
Nhục côn của Hải Thiên Lam quấy loạn trong cơ thể Tiểu Nam. Tiểu Nam cảm thấy lỗ nhỏ phía sau căng đến đau đớn.