Tiểu Nam quỳ gối trên ghế, nhìn đến đĩa rau màu xanh biếc liền với lấy cắn một ngụm.
“Chưa từng ăn, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.”
Tiểu Nam chuyển sang con cá đông lạnh.
“Sao cá lại cứng thế a?”
Hải Thiên Lam đi tới giải thích cho bé đây là do cá đã được để trong tủ lạnh, đồng thời lẳng lặng kéo vạt áo ngủ của bé xuống, che bớt phần chân của Tiểu Nam, tư thế ngồi này của bé, nếu vươn người tới trước một chút nữa sẽ lộ hết mông luôn.
Bí thư Lâm Lãng hỏi.
“Tiểu Nam, em có ăn thực phẩm chín không?”
Bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của Tiểu Nam, hắn mới sức nhớ.
“Dưới biển không có lửa, các em hẳn là giống người Nhật ăn Sushi, đều là ăn cá sống đi.”
Tiểu Nam gật đầu.
“Thực phẩm chín a. Thầy giáo có giảng, rằng nhân ngư đã từng nhìn thấy đồ hộp mà các anh nói trên những con tàu đắm, mùi vị nếm qua cũng không tệ.”
Nói cách khác, Tiểu Nam cũng có thể ăn thực phẩm chín.
Hải Thiên Lam ngồi ở bên cạnh Tiểu Nam, ôm eo của bé.
“Chưa ăn bao giờ thì đừng mạo hiểm, không bằng em cứ nếm thử chút đã, xem có phản ứng xấu gì không rồi nói sau.”
“Ưm!”
Sự thật chứng minh, trẻ con khi ham ăn luôn đáng yêu vô cùng.
Nhìn Tiểu Nam đem một góc Sandwich cuối cùng nhét vào miệng, Hải Thiên Lam cười cười. Sờ sờ mái tóc màu thủy lam của Tiểu Nam.
Tiểu Nam vẫn khả ái như trong trí nhớ vậy.
“Tiểu Nam, em thấy nhà của anh có tốt không?”
“Có ạ!”
“Vậy ở lại đây luôn đi.”
“Em thật sự có thể ở lại sao?”
“Ừm! Ở lại bao lâu cũng không vấn đề gì.”
“Hì hì, em chỉ biết anh là người tốt.”
Tiểu Nam bổ nhào vào lòng Hải Thiên Lam làm nũng.
Cái eo nhỏ lắc a lắc, lên bờ, thói quen quẫy quẫy đuôi của Tiểu Nam vẫn là sửa không được.
Hải Thiên Lam nói với cấp dưới.
“Chuyện về Tiểu Nam, tôi hy vọng mọi người có thể giữ bí mật, các cậu cũng biết, loài người còn hiểu biết rất ít về nhân ngư, mà đối với những thứ mình không biết, con người có thể sẽ làm ra những chuyện gây thương tổn bọn họ.”