Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 51




Vương Tuấn Khải vung tay vẽ loạn trong không khí, băng tuyết trong suốt bao bọc lấy thân thể gầy yếu đã không còn sự sống, tầng tầng lớp lớp băng như chiếc quan tài vững chắc bảo vệ thi cốt cuối cùng ở nơi âm trạch đìu hiu này. Người đại lục coi trọng ba việc trong cuộc đời, một là sinh ra, hai là kết hôn, ba là tử vong, dù là giàu hay nghèo cũng phải cử hành đúng nghi thức quy củ. Đặc biệt lúc chết đi, ít nhất phải có cái chăn ấm áp ở bên người, bởi vì Âm Ty lạnh lẽo, linh hồn yếu ớt chống cự không nổi.

Người này từng là thần, cho nên chắc không có quỷ sai nào dám ngược đãi y đâu ha. 

Vương Tuấn Khải cẩn thận đặt quan tài giữa căn phòng xong, liếc nhìn trận pháp tràn ngập máu đỏ dưới chân, nở nụ cười tự giễu.

Cuối cùng thì hắn cũng đã gϊếŧ y.

Hắn đương nhiên không cảm thấy áy náy với hành vi của mình. Hắn mới gặp người nọ nửa ngày, nói vài ba câu, sau đó hạ sát y, toàn bộ quá trình diễn ra nhanh đến mức không chân thật, khiến hắn mờ mịt.


Thật đúng là. . .Thế sự vô thường.

Máu rất nhanh đã chảy dọc khắp trập pháp đã được vẽ từ trước, đất dưới chân run rẩy kịch liệt, ánh sáng đỏ cam óng ánh quỷ dị sáng rực cả căn phòng. Mười hai cái đầu lâu bị ghim băng đảo cũng đồng loạt khép mở, phát ra âm thanh "cạch cạch" quái gở âm u, đám bùa trừ tà lất phất bay lên, bị gió xoáy tốc nát bét thành từng mảnh nhỏ rơi xuống, lộ ra một bức tranh sống động vẽ trên giấy Tuyên Thành.

Vương Tuấn Khải ngẩn người.

Dung mạo như thiên tiên, mắt hạnh mày cong, tóc dài tản ra như thiên ti vạn lũ. Sóng nước nhấp nhô không che giấu được chiếc đuôi màu ngọc bích quẫy đạp, vảy cá lóng lánh tinh tế tỉ mỉ, phản chiếu nét hư mờ nhạt nhòa.

Thánh khiết thanh lãnh, cao ngạo tựa hàn mai.

Nửa phần của người kia, nửa phần của Vương Nguyên.


"Không thể không nói, nhân ngư thật sự rất đẹp a. . ."

Hắn đột nhiên nhớ tới câu chuyện cổ tích về nàng tiên cá. Cứu hoàng tử đuối nước, yêu chàng ta, sau đó cũng vì chàng ta mà chết. Vương Tuấn Khải có chút thất thần, hắn có nên cảm thấy may mắn vì Hắc Ám không chọn chìa khóa là Vương Nguyên hay không?

Vương Tuấn Khải vươn tay sờ lên mặt giấy mát rượi, một ngọn lửa bùng lên dưới góc tranh, nhanh chóng lan ra thiêu rụi bức tranh, chẳng mấy chốc giai nhân họa chỉ còn là tro tàn rơi xuống đất, thấm vào máu tươi.

Người trẻ tuổi này không lừa hắn, sau khi y chết đi, trận pháp thực sự khởi động, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi. Bóng tối u mờ chậm rãi nhấm nuốt bữa tiệc riêng của nó, bắt đầu từ những chiếc đầu lâu, sau đó là quan tài băng, cuối cùng đến lượt Vương Tuấn Khải. Không gian vặn vẹo méo mó, tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.


Vương Tuấn Khải nhìn thấy nơi từng là quan tài của người nọ xuất hiện một cái cột trụ lớn, trên cột trụ đầy xiềng xích đen sì, giang mắc đầy gai nhọn. Trên đó treo đứng một người toàn thân đều là máu đen, hai cái sừng cong trên đầu chứng tỏ thân phận đặc thù của gã.

Hắc Ám Vương quỷ khốc thần sầu – máu tanh nhuộm tay, gϊếŧ người vô số, mưu đồ thống nhất Thất Tộc, chiếm lĩnh đại lục, ác nghiệp chồng chất không cách gánh đỡ. . .Lại chính là kẻ lụn bại suy tàn , chỉ có thể cô độc bị nhốt ở đây chịu cực hình đau khổ?

Gã không có hô hấp, nhưng ma vật thì không cần hơi thở đúng không?

"Ngươi chính là Hắc Ám Vương mà ai ai cũng nhắc tới?"

Gã chầm chậm ngẩng đầu, đồng tử lam sắc sẫm màu đối mặt Vương Tuấn Khải, con ngươi xoáy tròn đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng trên gương mặt giống hệt hắn như đúc.
"Nghe nói trước kia yêu nhau sâu đậm mà không được ở cạnh nhau, kiếp sau sẽ chuyển kiếp làm song sinh, số mệnh buột chặt vào nhau vĩnh viễn không cắt đứt." Giọng gã rất trầm, là kiểu nội liễm mang theo vài phần thô cứng, lọt vào tai có vẻ dễ chịu khác thường: "Em trai của ta, chào mừng ngươi đã trở lại."

Vương Tuấn Khải ngoảnh đầu nhìn cột trụ mọc ra hai sợi dây xích mới, không do dự đâm xuyên qua vai Hắc Ám, mà gã thì không rên lên tiếng nào, tựa hồ nỗi đau này chỉ là hạt cát giữa sa mạc. Hắn bỗng nhiên cười nhạt, ánh mắt hứng thú nhắm thẳng Hắc Ám phóng tới:

"Bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn cứ cố chấp như thế, ngươi làm vậy sẽ khiến ta lầm tưởng là ngươi thầm mến ta đó."

"Ha ha." Gã khàn giọng cười, đầy vẻ chế nhạo: "Em trai thân ái, ngươi đã nhớ lại được gì sao?"
"Không." Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Ta đột nhiên phát hiện, giữa ta và hai chữ Lam Vương có khoảng cách rất lớn."

"Lẽ nào ngươi nghi ngờ mình không phải Lam Vương?"

"Có phải hay không cũng không quan trọng nữa rồi." Hắn mỉm cười. Cảm giác đứng trước người giống hệt mình mà nói những lời này, có hơi quỷ dị. Vương Tuấn Khải treo mình lơ lửng trên không trung, tiến đến gần Hắc Ám.

Đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào gã, giơ bàn tay vén đám tóc bù xù trước mặt gã ra.

"Ngươi đang che giấu điều gì?"

Hắc Ám giương mắt, lát sau khẽ cười, máu đen từ trong miệng ứa ra liên tục, lăn dài xuống cổ.

"Ta đang nghĩ nếu cùng ngươi đồng quy vu tận (cùng chết), có phải rất tốt không?"

"Chẳng phải chúng ta đã cùng chết một lần rồi sao? Nhưng ngươi vẫn sống đấy thôi." Vương Tuấn Khải buông tay: "Tại sao Lam Vương lại phải đầu thai chuyển thế trong khi Hắc Ám lại bị giam giữ ở nơi này?"
". . ."

"Bọn họ là tịnh liên song sinh, Lam Vương và Hắc Ám căn bản chỉ có một người, chẳng qua là hồn phách tách làm hai, người này chết thì người kia cũng phải chết, có lí nào kẻ mất trí nhớ người bị điên mà sống đến tận bây giờ?" Năm móng tay hắn mọc dài ra, tròng mắt trái của Vương Tuấn Khải đột ngột biến thành màu đen. Hắn sờ sờ trên cổ Hắc Ám, gãy nhẹ, sau đó cầm lấy miếng da bị rách kéo mạnh một cái.

Một gương mặt hoàn toàn xa lạ xuất hiện trước mặt hắn, trong mắt còn lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ký ức của ta bị Bạch Hổ phong ấn, vốn sẽ không nhớ được gì." Vương Tuấn Khải vung vẩy mặt nạ da người trên tay, hình như rất thích thú: "Nhưng câu chuyện của các ngươi có quá nhiều sơ hở. Nếu không phải gặp được tiền bối bị ngươi ghim thành chiếc chìa khóa kia, có lẽ ta có nghĩ cả đời cũng nghĩ không ra."
"Ngươi. . ."

"Chờ ta nói hết đã. Ta rất ghét có người chặn lời mình." Hắn phất tay: "Đầu tiên là mối quan hệ giữa ngươi và Hắc Ám. Nói Hắc Ám muốn thôn tính cả Thất Tộc, không bằng nói ngươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ gã, khơi mào mâu thuẫn giữa gã và Thất Tộc, tung tin đồn ma vật hại người, chờ hai bên đánh nhau đến ngươi sống ta chết, ngươi đứng trong tối làm ngư ông đắc lợi, đục nước béo cò? Sau đó Vương Nguyên thừa hưởng năng lực của Thanh Long, biến thành nhân ngư, lại cùng Lam Vương đối chọi với Hắc Ám, ở giữa đường nhảy ra làm Trình Giảo Kim khiến kế hoạch của ngươi gián đoạn nửa chừng, cho nên âm thầm cho người giúp Đại trưởng lão phế truất ngôi vị Phong chủ, đuổi y đi chịu chết, chính mình lên nắm chính quyền. Không ngờ ông trời chẳng những không giúp ngươi mà còn trừng phạt ngươi, sống không được bao nhiêu năm thì cơ thể lão hóa, năng lực hao mòn, ngươi dựa vào việc hấp thụ linh khí, hấp hối đến một ngày gặp được ông nội ta."
Vương Tuấn Khải hạ mắt, âm thanh càng lúc càng lạnh: "Ngươi phát hiện ông nội có huyết thống Bạch Hổ, liền tiến hành rút bỏ căn cơ của ông, biến ông thành phàm nhân, cưỡng ép nửa tu vi của Ngư Tinh, nhốt y trong này, trở thành chìa khóa cho ngươi. Những việc này, đều là ngươi mượn sức mạnh của Hắc Ám, mà gã thì cứ mải mê đánh đố cùng em trai, để mặc ngươi tự tác tung hoành, lớn mật to gan, thậm chí đâm sau lưng Hắc Ám một đao, để gã chết dưới tay Lam Vương. Lam Vương có ngu ngốc đến mức nào cũng biết, một khi anh trai phân hồn của hắn chết, hắn cũng sống không nổi. Hắn dùng phần ma pháp cuối cùng phong ấn Vương Nguyên, che giấu tung tích của y dưới tai mắt của gã này. Cuối cùng đầu nhập luân hồi, cướp thân thể Vương hậu duệ, trở thành một kẻ tên là Vương Tuấn Khải."
Sắc mặt gã kia mỗi lúc một tối, xám xịt như tro tàn.

"Nhưng mà ngươi không đoán được, hồn có thể phân được, cũng có thể hợp được." Vương Tuấn Khải đóng băng mặt nạ, bóp nát thành bột phấn, khóe môi nhếch lên cay nghiệt: "Lam Vương là ta, Hắc Ám cũng là ta, chiến thần là ta, mà ác quỷ cũng là ta. Ngươi dụ ta đến đây để làm gì, tưởng ta không biết sao? Phong chủ?"

Gã máu đen nghiến răng.

Sâu trong đầu thình lình vang lên một tiếng thét. Vương Tuấn Khải cau mày lùi ra xa, có thứ gì đó đang ngọ nguậy trong người hắn, không ngừng phá kén thoát ra ngoài. Thi vương bị đánh bật đi nơi nào không rõ, hắn cố gắng bắt liên lạc mãi mà không được. Cảm giác nhói lên một lần nữa phát tác, làm hắn chao đảo trên không trung, đồng tử xanh đen có dấu hiệu nhạt màu.

Một cỗ năng lực cực lớn đè ép lên linh hồn Vương Tuấn Khải, sức lực bị rút đi rất nhanh. Đúng lúc này, gã máu đen bỗng rống lên một tiếng, khói đen theo miệng gã tràn ra ngoài, tiến thẳng vào người Vương Tuấn Khải.
Hắn tung ra bảy nguyên tố xoay vần chặn lại đòn tấn công của gã, nhưng phòng tuyến chưa kéo dài được bao lâu đã bị ăn mòn, đâm thủng xuyên qua.

"Ngươi không thể gϊếŧ ta." Giọng cười gằng vang lên: "Thất linh trận khởi động rồi."

Vương Tuấn Khải thật muốn chửi bậy, hắn nỗ lực lập kết giới bao bọc chính bản thân mình, nhưng thứ đấu đá lung tung trong người hắn vẫn chưa dừng lại, tựa hồ chỉ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Trên không trung rộng lớn, một đạo ánh sáng lóe lên, thân ảnh trắng bạc pha sắc lục xoẹt một cái xuất hiện, rơi xuống đúng tầm nhìn của Vương Tuấn Khải.

"Vương Tuấn Khải!!!!"

Vương Nguyên hốt hoảng thuấn di đến chỗ hắn, đỡ lấy người sắc mặt trắng bệch đau thống khổ nhăn nhó kia, tức giận tạo ra một quả cầu gió tốc thẳng vào ngực gã máu đen. Gã ta phun ra càng nhiều máu, đầu gục xuống, không có cử động.
Hắc Ám cứ như vậy chết rồi?

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, đôi mắt một đen một lam khôi phục màu xanh bình thường, miễn cưỡng mỉm cười: "Ta không sao. . ."

Vương Nguyên điếng người một chút, lo lắng kiểm tra, xác nhận hắn không còn việc gì mới đứng dậy.

"Sao ngươi lại vào được đây?"

"Ta dùng Thất linh trận."

Vương Nguyên nói sơ qua tình hình đại khái cho hắn biết, sau đó rút ra một lá bùa mỏng tanh, lá bùa giống như có sinh mệnh, xuyên qua đầu Vương Tuấn Khải rồi biến mất. Biểu tình của hắn cứng ngắc một chút: "Đó là cái gì?"

"Định hồn phù, để linh hồn của ngươi không bị ảnh hưởng từ ai nữa." Vương Nguyên trấn an hắn, ngước mắt nhìn thi thể bị treo trên cột trụ, ánh mắt phảng phất chút tiếc nuối: "Biết vậy ta sớm giữ lại hắn, chúng ta còn có cách ra ngoài."
Vương Nguyên vung tay, lửa đỏ nhảy nhót trên dây xích, chẳng mấy chốc đã thiêu rụi toàn bộ dây xích trên người gã máu đen, thi thể như con búp bê rách rơi phịch xuống đất, nằm yên bất động.

Vương Tuấn Khải thấy y muốn đi qua đó, vội giữ lại: "Ngươi làm gì?"

"Tìm xem trên người hắn có giấu gì không." Vương Nguyên lục lọi trên người thi thể, ngoại trừ những vết thương chằng chịt đứt quãng ra, không có vật gì khác, y không khỏi chau mày.

Bàn tay dưới ống tay áo Vương Tuấn Khải siết chặt, trong mắt hiện lên suy tính, hắn bỗng nở nụ cười: "Ta nghĩ, mình biết lối ra ở đâu rồi."