Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 49




Khói trắng mờ mịt bốc lên, hòa vào cái se lạnh nhạt nhòa cuối mùa thu. Dòng nước nóng hổi đột ngột đổ xuống mu bàn tay trắng nõn, khiến nó nổi lên một tầng hồng sắc.

"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ!"   

Đứa trẻ vội vàng giật lấy bàn tay kia, vừa thổi vừa dùng khăn cẩn thận lau, phức tạp nhìn chủ nhân bàn tay, thở dài.

Thiên Tỉ đứng dựa vào cửa nhà bếp, hai tay nhét trong túi quần, khóe môi mỉm cười như có như không: "Em làm vậy anh sẽ ghen đó."

Lưu Chí Hoành dở khóc dở cười nhìn anh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ra ngoài đi. Thiên Tỉ sờ mũi, làm cái thủ thế "cố lên" sau đó lượn mất.

Vương Nguyên ngẩn người nhìn tay phải bị bỏng một mảng, tựa hồ không để cảm giác đau rát kia vào mắt. Lưu Chí Hoành sơ cứu cho y xong liền xoay người nhìn y, gương mặt trẻ con non nớt rất không có sức thuyết phục.


Vương Nguyên ngày đó trở về chỉ một mình, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Vương Tuấn Khải xảy ra chuyện rồi. Y không nói không rằng suốt ba ngày nay, ngoại trừ lần kinh hoảng khiếp sợ đó thì về sau luôn luôn bình tĩnh, ai nói gì cũng chỉ im lặng không đáp. Tuy rằng bình thường Vương Nguyên cũng rất kiệm lời, nhưng y sẽ không ngẩn ngơ, sẽ không mất hồn, sẽ không tự mình làm mình bị thương như vậy.

Lưu Chí Hoành cắn môi, cậu đã trải qua ba năm giống như Vương Nguyên vậy.

"Tôi. . .hy vọng anh đừng suy sụp."

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu. Với bộ dạng nhi đồng hiện tại, hiển nhiên Lưu Chí Hoành nói ra những lời này có cảm giác rất kỳ quái: "Mẹ tôi từng nói, một thứ khi xuất hiện trên thế giới này đều là hiển nhiên, dù là nhân quả ba đời hay duyên nợ gúc mắc, tất cả đều có nguyên nhân. Tôi nghĩ anh cũng biết mà phải không. . .Nghe nói kiếp trước nhìn nhau ba trăm lần, kiếp này mới có thể gặp lại nhau, anh và Khải ca, trước kia quan hệ tốt như vậy lại bị chia cắt, là vì cả hai đều không dám đối mặt với tình cảm của mình. Khụ, tôi không cố ý phê bình hai người, nhưng thực sự tôi nhìn còn thấy khó chịu giùm hai người. . ."


". . ."

"Tình yêu của những người như chúng ta, đừng nói đến thần – nhân hay thần – ma, chỉ riêng chúng ta đều là nam thôi cũng đã rất nghịch thiên, nếu chúng ta buông xuôi, tức là hèn nhát. Tôi biết cái gì cũng có lý do của nó, chúng ta hay gọi nôm na là số phận, nhưng mà, Vương Nguyên, anh có từng thử nghĩ tới việc bản thân anh để mặc số phận định đoạt, hay là chính mình chống lại sự sắp đặt đó, chính mình tạo nên kỳ tích không?"

". . ."

Vương Nguyên hơi thất thần một lúc, co chặt nắm tay. Y đương nhiên là biết, nhưng y có thể làm gì? Cổ mộ đã biến mất, tất cả những thông tin về nó cũng theo đó bốc hơi, trừ bỏ những người có tham gia vào vụ việc năm đó, tất cả mọi người đều bị xóa sạch nhận thức về cổ mộ kia như thể nó chưa từng xuất hiện. Dấu vết kết thúc, y bị đả kích không nhẹ, suốt mấy ngày đều ngủ không được, thân thể phải khống chế rất tốt mới có thể giữ được bình tĩnh. Đêm qua y chống đỡ không nổi nữa mới miễn cưỡng ngủ một chút, không ngờ lại nằm mơ. Y nhìn thấy Vương Tuấn Khải vẫn nguyên bộ hỷ phục đỏ thắm nằm trên giàn tế, sắc mặt trắng bệch, hai hốc mắt sâu hoắm bị khoét lỗ to, trên ngực ở vị trí trái tim không ngừng nhỏ máu.


Lúc tỉnh lại, gối bị nước mắt nhiễm ướt rồi.

Vương Nguyên che mặt, sao y có thể yếu đuối như vậy? Y là Ngư Vương lạnh lùng tàn nhẫn, là chiến thần gặp yêu chém yêu gặp quái chém quái, từ bao giờ lại trở nên ủy mị nhu nhược, ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ nổi?

Hắn sẽ không vui. Nếu hắn thấy y trông bộ dạng này, phỏng chừng sẽ mất hứng.

Không được! Y mới vừa thành hôn cùng hắn, làm sao có thể. . .

"Vương Nguyên!" Lưu Chí Hoành kịp thời lôi Vương Nguyên về thực tại. Y và cậu không thân thiết, nhưng bọn họ rơi vào hoàn cảnh giống nhau, nghĩa vụ cũng được tâm ý cũng được, Lưu Chí Hoành muốn Vương Nguyên khôi phục sự lãnh tĩnh lý trí, lúc đó chắc chắn y sẽ nghĩ ra cách giải quyết.

Vương Nguyên ngồi tư lự trong phòng bếp hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng:
"Tìm Thiên Tỉ giúp ta."

"Anh khá hơn chút nào chưa?"

Vương Nguyên lạnh lùng nhìn cậu. Lưu Chí Hoành rụt cổ, mỉm cười: "Được!"

Quán coffee thiếu ông chủ như rắn mất đầu, có điều nhờ Hoàng Quán Chi bảo đảm không lấy mất đất mà còn tài trợ ngân sách phát triển nên sau ba năm cũng không bị đóng cửa, trái lại dưới sự quản lý của Đinh gia hai chú cháu, quán đã mở thêm một gian coffee sách, làm ăn rất tốt.

Hoàng Kỳ Lâm rốt cuộc cũng để dành đủ tiền cùng Ngao Tử Dật nhập quốc tịch Hà Lan, tổ chức kết hôn, giờ thì đang làm một đôi phu phu thân ái suốt ngày khanh khanh ta ta chọc mù mắt chúng sinh.

Cuộc sống quá tốt đẹp khiến Hoàng Kỳ Lâm suýt quên mất mình còn một vị phu nhân lão bản. Cho nên khi Vương Nguyên đùng đùng xuất hiện ở cửa quán coffee, anh là người đầu tiên bị dọa hoảng hồn.
Mái tóc bạch kim kia tựa hồ ngày càng chói mắt a. . .

Sau một trận im lặng, Hoàng Kỳ Lâm kinh hỉ thốt lên: "Vương Nguyên!" Sau đó chạy tới trước mặt đánh giá một phen. Ai ngờ anh còn chưa nhấc chân, một bóng người đã phóng tới chắn tầm mắt.

Vương Nguyên thản nhiên nhìn nhân viên thiếu niên giờ đã chững chạc hơn một chút, nhưng ánh mắt nóng rực bắn thẳng vào y vẫn không thay đổi. Y nâng mí mắt nhìn Tiểu Hạ kích động nắm chặt tay mình, khẩn trương nuốt nước bọt:

"Vương. . .Ông chủ Vương đâu rồi?"

Vương Nguyên nhướng mày.

"Tôi. . ." Tựa hồ biết mình phản ứng quá khích, Tiểu Hạ mím môi, chậm rãi bình ổn hô hấp: "Có thể cho tôi biết ông chủ Vương ở đâu không?"

"Không phải hắn có nhà sao?"

Tiểu Hạ siết chặt tay, khi nghe tin Vương Tuấn Khải mất tích, cậu là người đầu tiên chạy đến nhà hắn, nhưng chẳng những không tìm thấy gì mà còn bị lầm tưởng là kẻ trộm. Suốt ba năm nay cậu không ngừng tiếp cận Đinh Nhạc cùng Hoàng gia, chỉ mong nghe ngóng được chút thông tin của hắn.
Lúc Vương Nguyên xuất hiện cậu cũng nhìn thấy, theo thói quen nhìn xung quanh, nhưng không thấy người kia.

"Coi như tôi năn nỉ cậu. . ."

". . ." Vương Nguyên trầm mặc. Y lách người qua Tiểu Hạ, lãnh đạm nói: "Nếu muốn cứu hắn, thì đi theo ta."

Tiểu Hạ sửng sốt: "Ông chủ Vương làm sao?!!"

"Câm miệng." Y vốn không thích Tiểu Hạ, nếu không phải cậu ta chính là một trong bảy người lập Thất linh trận, y sẽ không chủ động tìm tới: "Từ bây giờ, tất cả những việc ngươi cần làm là nghe theo ta, sẽ nhanh chóng gặp lại ông chủ Vương."

Vương Nguyên để Tiểu Hạ lên phòng nghỉ của Vương Tuấn Khải rồi kể vài chuyện cho cậu nghe, tất nhiên là lược bỏ các đoạn không quan trọng. Tiểu Hạ là người bình thường, ban đầu còn nghi hoặc không ít, nhưng về sau không thể không tin. Cậu nín thở, vốn dĩ đã cảm thấy chuyện này không đơn giản, không ngờ lại vượt ra khỏi logic nhân loại như vậy.
Con người ấy mà, mạng sống lúc nào cũng là số một, Vương Nguyên mặt lạnh như tiền nhìn Tiểu Hạ cắn môi suy nghĩ, nhếch mép: "Nếu ngươi không muốn cứu hắn, ta cũng có cách khiến ngươi đồng ý."

Con người, chính là loài sinh vật có nhiều ràng buộc nhất. Tiền tài, danh lợi, gia đình, tình cảm. . .Vì vậy nên ít hay nhiều, mỗi người đều có nhược điểm.

Cho dù có phải sử dụng thủ đoạn để nắm thóp nhược điểm của Tiểu Hạ, Vương Nguyên cũng nguyện ý.

Tiểu Hạ quả thật không để y thất vọng, dứt khoát gật đầu, chiều hôm đó được đưa đến nhà Lưu Chí Hoành tụ họp cùng những thành viên còn lại của Thất linh trận.

Thiên Tỉ nguyên tố Kim. Lưu Chí Hoành nguyên tố Hỏa. Đô Đô nguyên tố Thổ. Hoàng Vũ Hàng nguyên tố Lôi. Tiểu Hạ nguyên tố Mộc.

Còn có Đinh Trình Hâm miễn cưỡng tiếp nhận nguyên tố Thủy, và Vương Nguyên nguyên tố Phong.
Phong linh khí nguyên bản đã bị Vương Nguyên áp chế vào xương cốt, phong ấn vĩnh viễn không cho thoát. Nhưng lần bạo thể trước đã phá vỡ phong ấn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Phong linh khí thức tỉnh, nếu y muốn nhốt nó lại lần nữa thì phải chịu đau đớn khảm sâu cốt tủy, Thiên Tỉ bá đạo ngăn cản, Vương Nguyên tinh thần không ổn định, giả sử sức mạnh mà mất đi nữa có lẽ cứu không nổi.

Anh không muốn cứu được Vương Tuấn Khải ra rồi thì lại đến lượt Vương Nguyên gặp chuyện. Như vậy cỡ nào bi thảm chứ.

Hoàng Vũ Hàng đỡ lấy Đinh Trình Hâm vì bị nguyên tố Thủy phản phệ vì nôn ra một miệng máu, chỉ số lo lắng thoắt cái vọt tới level max.

"Không sao không sao. . ." Tiểu Trình Trình mỉm cười lau vết máu: "Tôi lên cấp."

Vương Nguyên vẽ một vòng bảo vệ vô hình, ấn lên đầu Đinh Trình Hâm.
"Ngư Vương. . .?"

"Xong việc này ta sẽ bồi thường cho ngươi."

"Ngư Vương." Trình Trình vịn tay Hoàng Vũ Hàng đứng dậy, gương mặt xinh đẹp thừa hưởng huyết thống Đinh gia nở nụ cười mãn nguyện: "Chỉ cần ngài bỏ qua lỗi lầm của Đinh gia, tôi không muốn gì nữa."

Đinh gia tiếp tay Đại trưởng lão phế truất ngôi vị Phong chủ của Vương Nguyên, không phải một sớm một chiều có thể giải quyết hết ân oán. Đinh Trình Hâm cũng không ôm mộng rằng Ngư Vương sẽ tha thứ, nhưng cậu vẫn cứ hy vọng. Đây là cơ hội tốt nhất, bằng không về sau khó lòng gỡ bỏ khúc mắc.

Vương Nguyên nhìn nhìn Đinh Trình Hâm, quay đầu đi.

"Được."

Trình Trình mở to mắt: "Tôi nghe lầm phải không. . ."

"Tôi cũng nghe mà." Hoàng Vũ Hàng ôm lấy cậu, trong lòng dâng lên cảm xúc rung động. Người có thể vì tiền bối đời trước mà suy nghĩ thế này, bây giờ không có nhiều đâu.
Đinh Nhạc đỏ mắt nhìn cháu trai bảo bối lọt thỏm trong lòng ai kia, oán niệm lẩm bẩm: "Vì sao Đinh gia luôn nằm dưới a. . ."

"Em nói gì?" Hoàng Quán Chi nghiêng đầu thổi khí vào tai Đinh Nhạc.

"Em nói em ghét cháu gái anh." Hóa ra Hoàng Nhã Di là con ruột chị gái đã mất sớm của Hoàng Quán Chi, vì anh rể cũng đi theo chị gái nên Hoàng Quán Chi đành nhận cô ta làm con nuôi. Đinh Nhạc càng nghĩ càng thấy đúng, Quán Chi hiền lành như vậy, sao lại có con điêu ngoa tùy hứng được.

Về việc hai lão già gần bốn chục tuổi đầu mà y chang con nít này, Đinh Trình Hâm không có gì để nói, dù sao thì "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", người ta có câu "vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa" không phải sao?

Mười một giờ, bảy thành viên của Thất linh trận đã hoàn tất việc chuẩn bị, ai lên cấp thì lên cấp, ai mượn năng lực thì trả lại.
Mười một giờ ba mươi, mắt bọn họ bắt đầu đổi màu, Thiên Tỉ và Vương Nguyên cùng vẽ một trận pháp thuấn di, linh lực tràn ngập căn nhà.

Mười một giờ năm mươi tám, bảy người nắm tay nhau, đan khít bàn tay, đứng trong trận pháp.

Mười hai giờ đêm, một ngôi nhà giữa lòng thành phố Trùng Khánh lóe lên ánh sáng bạc, sau đó nhanh chóng tắt lịm.

Đinh Nhạc ngẩn người nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm: "Bọn họ nhất định sẽ thành công."