Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 44




Phong chủ chết đối với Vương Nguyên là một tin không hề tốt đẹp. Đặc biệt là khi y đang cần hỏi hắn một số việc liên quan đến tòa tháp, hoặc chí ít là liên quan đến Vương Tuấn Khải.

Thật phiền.  

An Thế Hải cẩn thận dòm sắc mặt Vương Nguyên, chỉ thấy chân mày thiếu niên nhăn lại, ánh mắt cũng tối đi vài phần.

"Ta. . .có thể hỏi ngươi là ai không?"

Vương Nguyên không đáp lời hắn. An Thế Hải cũng không dây dưa, chỉ chỉ vào cánh cửa lớn: "Ta mở cửa cho ngươi, biết đâu vấn đề của ngươi sẽ được giải quyết."

An Thế Hải không đợi Vương Nguyên đồng ý đã vội vàng mở cửa phòng tu luyện. Đập vào mắt là thân người bất động của Phong chủ, nghiêm chỉnh ngồi ở ghế tọa ngọc bích, mắt nhắm nghiền, mặt mũi hồng hào, không ai nghĩ rằng người này chỉ là thi thể.


Vương Nguyên nhìn chằm chằm gương mặt kia, khóe môi lạnh nhạt nở nụ cười giễu cợt.

Phong chủ đã chết.

Vậy y phải làm thế nào?

[Tôi muốn mau một chút. . .Nếu tôi tới tế đàn trước, tôi sẽ chờ cậu.]

Nếu như Vương Tuấn Khải đánh bại được thử thách của Hỏa nguyên tố, hắn sẽ thoát ra ngoài. Mà y thì không biết năm tháng nào mới thành công ra khỏi đây.

Vương Nguyên siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn Phong chủ càng thêm âm trầm. Trong phòng tu luyện có rất nhiều sách vở chuyên thuộc về thời không, Vương Nguyên không do dự lục tung chúng lên, hy vọng lớn là sẽ tìm được manh mối về tòa tháp.

Lúc này, cửa mật thật vốn được An Thế Hải canh giữ bỗng dưng mở ra, bảy vị trưởng lão thình lình bước vào, mà An Thế Hải thì không thấy tăm hơi.

Vị trưởng lão đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc, cuối cùng vung tay lập một pháp trận vây kín Vương Nguyên lại, thần sắc nghiêm trọng.


"Ngươi vẫn còn sống sót?!"

Thấy lão ta hung dữ như vậy, y chỉ cười nhẹ: "Ta chưa từng chết."

Trong Phong Thần Sử lưu lại rất rõ ràng, thiếu chủ thứ tám của Phong tộc – An Nguyên thiếu gia, nửa đường tha hóa thành ma vật, dung mạo mỹ diễm tuyệt thế, mắt lục sắc tóc ngân kim, quả thật so với thần tiên giáng thế còn thánh khiết hơn vài phần. Chẳng qua ma vật thì vẫn là ma vật, không có tình người, không có nhân tính, chỉ là một cỗ máy gϊếŧ chóc có lý trí tính toán, vô cùng nguy hiểm.

Bảy vị trưởng lão này tuy rằng ra đời sau khi trận chiến viễn cổ kết thúc, nhưng chung quy cũng có nghe về một thiếu gia đã bị loại khỏi gia tộc mấy trăm năm trước. Nay vừa nhìn liền biết, thiếu gia kia chính là người đang đứng trước mắt đây.

"Ma vật!!" Bảy vị trưởng lão quần thành vòng tròn, lấy y làm trung tâm, tạo ra bảy kết ấn đồng loạt chưởng tới phía y. Vương Nguyên rút thanh kiếm sắc bén chém đứt từng kết ấn, lạnh lùng nói: "Cho rằng mình có đủ năng lực gϊếŧ chết ta sao?"


"Ma vật!! Ngươi vĩnh viễn không thắng lại chính đạo!"

"A. . ." Vương Nguyên cười gằng: "Các ngươi nói xem, các gì gọi là chính đạo?"

"Câm miệng!!! Ma vật không biết hối cải, không biết quay đầu, nói nhiều cùng ngươi chỉ phí thời gian, còn không bằng biến ngươi thành đống tro tàn, để nhân sinh thái bình!!!"

Bảy người không thèm nói lý lẽ, trực tiếp xông vào đối chiến với y, mỗi một chiêu thức tung ra đều là quả trí mạng. Vương Nguyên tuy rằng cùng lúc đối phó với bảy người không có gì khó khăn, nhưng cũng không tránh khỏi bị thương vài nơi. Trong lúc giương cung bạt kiếm, chưởng ấn đánh thẳng lên đầu y, lưỡi dao xé gió vút tới cắt phăng nửa mái tóc ngân bạch xinh đẹp.

Tam trưởng lão đón lấy mớ tóc mềm mại, kinh hỉ nói: "Đại trưởng lão, y đã bị rút mất ba hồn ba phách!"
Trong lòng Vương Nguyên lặng lẽ oán thầm, chỉ nhìn tóc đã biết được chân nguyên hao hụt của y, quả nhiên bọn họ không phải đèn cạn dầu. Có điều đây không phải lúc nghĩ nhiều, bởi vì cái kẻ được gọi là Đại trưởng lão kia cư nhiên chính là tên Phong chủ đang ngồi trên ỷ tọa từ nãy đến giờ.

Đại trưởng lão mở mắt, bộ dáng nhàn nhã bước xuống nhìn Ngư Vương bị vây trong pháp trận, chật vật tìm cách ra.

Mí mắt lão giật giật mấy cái.

"An Nguyên?"

Vương Nguyên say mê đánh bảy người kia, một chút cũng không để Đại trưởng lão vào mắt. Đại trưởng lão im lặng nửa ngày, thở dài nhấc tay muốn túm y đến bên cạnh mình. Vương Nguyên hất lực kéo mình ra, lơ lửng trên không trung, xung quanh tạo kết giới nước cấm người khác đến gần.

"An Nguyên. . ."

"Lối ra ở đâu?"
Đại trưởng lão mừng rỡ nhìn y: "Ngươi chịu nói chuyện với ta sao?"

"Lối ra ở đâu?" Vương Nguyên rất không kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Đại trưởng lão nói: "Ta đã cố gắng đưa ngươi trở về Phong tộc, ngươi hãy. . ."

"Ngươi không biết lối ra ở đâu." Y nhàm chán tung vó nhảy xuống đất, quay đầu đi ra cửa. Đại trưởng lão nhíu mày, hai bàn tay tạo thủ ấn đóng chặt cửa chặn Vương Nguyên lại.

"Tiểu Nguyên, chúng ta cần nói chuyện."

"Dựa vào cái gì?"

"Ngươi là em trai ta."

"Y đã chết."

Đại trưởng lão phức tạp ngắm nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, nghe y mở miệng nói: "An Nguyên từ sáu trăm năm trước đã chết, ta là Ngư Vương."

Y nhếch miệng cười, bọt nước vỡ tung tóe, bắn lên mái tóc không còn nguyên vẹn của y. Một An Nguyên yên tĩnh trầm lặng luôn ôn nhu mỉm cười, một An Nguyên hiền lành thành thật đến ngu ngốc, một An Nguyên sống hơn sáu mươi năm vẫn không biết anh trai coi mình như người yêu mà đối xử, cũng không biết anh trai vì muốn chiếm hữu y mà cố tình tung tin y là ma vật.
An Nguyên là kẻ nào chứ? Vương Nguyên khinh thường phủi tay, y mới không quen nhé.

"Ta là Ngư Vương." Vương Nguyên chĩa kiếm lên cao: "Vì thế nhanh chóng nói cho ta biết, lối ra ở đâu."

". . ."

"Ta biết ngươi và tòa tháp kia không tránh khỏi quan hệ." Y chắc chắn Đại trưởng lão dùng phương pháp nào đó kết nối cùng tòa tháp, để khi y bước vào tòa tháp đó sẽ trực tiếp dẫn tới thế giới này.

"Vì Lam Vương sao?" Đại trưởng lão đột nhiên cười thê lương: "Vì Lam Vương mà ngươi sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện, kể cả khi hắn phong ấn ngươi, ép buộc ngươi, trói chặt ngươi bằng pháp chú giam cầm?"

"Thế thì có liên quan gì đến ngươi?"

Sắc mặt Đại trưởng lão kém đi, âm thanh khàn khàn tản mác âm lãnh khác thường: "Tại sao?"

Vương Nguyên lạnh lùng đáp: "Ta muốn ra khỏi đây."

"Vậy thì ta càng không thể ngươi đi!!!" Đại trưởng lão phẫn nộ gầm nhẹ: "Lập tức kết trận!!"
. . .

. .

.

Vương Tuấn Khải dựng tường đất bao bọc An Trác Thành, gió từ các khe nứt luồn vào như lưỡi kiếm sắc bén cắt lên người gã, nước cuồn cuộn thấm vào tường đất, kết băng nhanh chóng, lấp kín toàn bộ khe hở của tường đất. Khi An Trác Thành hốt hoảng tìm lối thoát, dây leo từ dưới mặt đất ầm ầm chui lên quấn chặt lấy gã, buộc gã đón nhận lôi điện từ không trung đánh xuống.

Đất không phối hợp, lửa không thiêu được, gió không phá nổi, nước càng vô dụng!

Gã không cam tâm!

"Ta liều chết với ngươi!!!!" An Trác Thành gào lên, đỏ mắt căm giận, hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng hóa. Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc khí không suy suyễn rút thanh băng nguyên thủy của hắn ra, không chần chừ đâm thẳng qua vai An Trác Thành, tuy không gϊếŧ chết gã nhưng cũng phế đi tu vi của gã, biến gã thành kẻ vô dụng.
Việc này so với một người mắt cao quá đầu, luôn coi mình là bậc bề trên như An Trác Thành, không cần nói chính là đòn chí mạng khủng khiếp nhất.

Vương Tuấn Khải hài lòng nhìn An Trác Thành co giật hôn mê, gật gật đầu, cái cảm giác đạp trên kẻ mạnh này thật sảng khoái, thảo nào các BOSS phản diện thích ngược đãi người khác như thế!

Có điều, hắn chưa vui mừng bao lâu thì một ngọn lửa đột ngột chui ra từ người An Trác Thành, nó nhảy múa rung động trước mặt hắn, hồi lâu sau thì tự sáp nhập cùng với sáu nguyên tố còn lại trong người hắn, hình như rất vui vẻ.

Hỏa nguyên tố. . .?

Hỏa nguyên tố cứ thế là. . .xong rồi à?

Vương Tuấn Khải còn chưa được trả lời đâu, khung cảnh xung quanh hắn nứt toác thành từng mảnh, cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là hai tia sáng một đỏ một đen bay vèo đến chỗ An Trác Thành, cuối cùng tắt lịm.
Thiên Tỉ vươn tay chụp lấy ảo ảnh Vương Tuấn Khải, hiển nhiên chỉ chụp được khoảng không.

"Woa. . ." Huyền Vũ vỗ tay bẹp bẹp: "Cái này so với thuấn di còn khoa trương hơn cơ. . ."

Thiên Tỉ nheo mắt nhìn An Trác Thành ngất dưới đất, máu nhuộm đỏ đầu vai, vươn tay túm gã lên, phóng đi: "Mau, đến chỗ Ngư Vương!"

Vương Tuấn Khải bị truyền tống ra khỏi thế giới Thất tộc, buồn bực mà nhìn tế đàn tối tăm trước mặt. Lúc này Thi vương đã lâu không quấy rầy bỗng dưng [khặc khặc] cười khan hai tiếng, rất có xu thế muốn ăn đập.

"Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."

[Trả lại thân xác cho ta đi rồi nói.]

"Trả lại trái tim cho ta đi rồi tính."

Thi vương câm nín.

Vương Tuấn Khải chầm chậm đến gần tế đàn, nơi này là một mặt phẳng rộng hơn hai mươi mét vuông, chính giữa đặt chiếc bàn to đùng chiếm phân nửa diện tích, trên bàn bày một lư hương, hai cây đèn, bảy lá cờ, một cái đĩa cực lớn bằng đồng thau.
Mà cái đĩa lúc này là một thân người yên lặng nhắm mắt, ở vị trí tim trống rỗng một lỗ.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của người nọ, trong lòng khó chịu không rõ là tư vị gì.

Có thể nhìn thần thái khi chết của chính mình, trên đời này ngoài hắn có lẽ không có người thứ hai.

Vương Tuấn Khải sờ lên lư hương, không nghĩ tới lại làm đầu ngón tay bị thương. Giọt máu nhỏ như hạt đậu chảy xuống thấm vào lư hương, phút chốc hóa khói xám.

[Lấy máu làm khế ước, lấy thân làm vật dẫn.]

"Ta chính là tế phẩm."

[Niệm một câu chú, khởi động tế đàn.]

"Ta chính là tế ti." (tế ti = thầy tế)

[Sinh tử luân hồi, phong ấn cởi bỏ, đem hồn từ Hoàng Tuyền về nhân gian, chính thức hồi sinh.]

"Ta. . .cũng chính là kẻ được tế."

Một lượng thông tin ồ ạt chạy vào đầu Vương Tuấn Khải, tốc độ cùng dung lượng nạp vào khổng lồ khiến hắn đau đớn quỳ sụp xuống, ý thức của hắn tối đen lại, mơ hồ vùng vẫy giãy giụa, sau cùng rơi vào hắc ám.