Nhân ngư khiêng một ống phóng tên lửa nhảy lên cao, dùng lôi điện phóng thích từ tầng mây thấp hấp dẫn thân thể tránh rơi xuống, Bạch Sở Niên cả người đều choáng váng, lúc này không để ý nghĩ nhiều cái gì khác, hai tay hắn chống cửa sổ xe từ trong xe lật ra, ngồi xổm ở trước nắp ca-pô: "Rimbaud, đừng để hắn chạy!"
Rimbaud nghiêng đầu nhìn hắn, đại lượng nước sông hội tụ về phía trong tay anh, tên lửa hình ống đặt trên vai anh áp súc cùng nước sông dẫn tới tổng hợp một chiếc ống phóng tên lửa tứ liên trong suốt, nhắm ngay vòng xoáy xe màu đỏ bị đánh chìm.
Bạch Sở Niên đứng ở đầu cầu xua tay: "Trên xe có con tin!"
Rimbaud ném xuống ống phóng tên lửa tứ liên, khi ống phóng tên lửa trong suốt rơi xuống nước lập tức hợp thành một thể với dòng sông, hóa thân bắt đầu khởi động dòng sông, dẫn trên mặt nước sông, trong tay Rimbaud hình thành một khẩu súng máy hạng nặng bằng thép thủy điện, loại súng máy bắn tốc độ này có thể đạt tới 6000 viên mỗi phút, trong vòng một trăm mét bất kỳ vật thể bọc thép không nặng nào cũng sẽ bị bắn thủng.
Chỉ có loại tên lửa nòng pháo hình thành bằng thép thủy hóa mới có thể mang theo năng lực M2 của Rimbaud là "Bom nước nổ cao", các loại vũ khí còn lại là không được, thoạt nhìn Rimbaud đã nhượng bộ rất lớn về uy lực vũ khí.
Bạch Sở Niên tiếp tục ngăn lại: "Beta! Beta!"
Nghe được con tin là beta, Rimbaud có chút không kiên nhẫn, giơ tay đánh tan súng máy hạng nặng thủy hóa, hai tay nhẹ nhàng từ trong giọt nước vỡ vụn vớt được một bộ phận, một lần nữa thủy hóa thành súng lục, lúc rơi xuống đi ngang qua bên cạnh Bạch Sở Niên, thì thầm nói: "Ở trên bờ chờ."
Bạch Sở Niên nhanh chóng quay trở lại bên trong xe bọc thép, cấp tốc quay đầu, từ trung tâm cầu rồi chuyển hướng rời đi.
Rimbaud lao xuống nước, đuôi cá trong suốt mạnh mẽ khuấy động dòng nước, nước sông lấy anh làm trung tâm mắt thường có thể thấy được trở nên trong suốt, nơi thân thể anh đi qua, vật chất bẩn nhanh chóng được thanh lọc, nước sông mãnh liệt trở nên trong suốt nhìn thấy đáy, vị trí xe màu đỏ đâm sâu vào bùn cát dưới đáy nước dễ dàng bại lộ trước mắt.
Samel đã phá vỡ cửa sổ xe, ôm chặt một bác sĩ beta mặc đồng phục làm việc màu trắng trong vòng tay, chú hề xiếc ôm bác sĩ trông rất buồn cười.
Nếu như không có thí nghiệm dốc hết toàn lực bảo hộ, lực công kích do hai viên đạn nước cao do Rimbaud tạo thành đại khái sẽ trực tiếp khiến cho vị bác sĩ beta kia thành bọt thịt.
Nhưng cho dù là cơ thể thí nghiệm thì ở trong nước cũng sẽ không có ưu thế cường đại hơn Rimbaud, tốc độ của Rimbaud ở trong nước cơ hồ có thể sánh vai với tốc độ tia chớp lao xuống mây, hơn nữa Rimbaud ở trong nước không cần hô hấp, cho dù không động thủ, chỉ cần để Sâmel dưới đáy nước thì hắn cũng sẽ bị ngạt khí đến hít thở không thông mà chết.
Mặt nạ trên mặt Samel đang mỉm cười trào phúng, quanh người hắn xuất hiện hai vòng tròn màu đỏ trắng đan xen, vòng tròn nhanh chóng mở rộng, hai sinh vật trong nước bao phủ trong vòng đột nhiên nhãn cầu bạo huyết hướng Rimbaud phát động công kích hung mãnh.
Đàn cá bị nhiễm bệnh lộ ra hàm răng sắc nhọn, dựa vào ưu thế số lượng hình thành một bức tường thi ngư ngăn Rimbaud cách đó vài mét, còn mình thì ôm bác sĩ Lâm Đăng bơi vào bờ.
Chuyện bị đàn cá ngỗ nghịch này chặn lại đã hoàn toàn chọc giận Rimbaud, anh từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm dài, làm cho các linh hồn chấn động âm thanh ở trong nước truyền ra mấy ngàn thước.
Lúc này quân đội PBB chạy tới bờ cùng nhau chứng kiến kỳ quan ngàn năm khó gặp trên sông.
Hà Sở Vị đứng trên trực thăng thấy rõ ràng nhất, mặt sông rộng lớn xa xa vọt tới bóng đen thật lớn, mới đầu là vô số cá nóc nhảy ra khỏi mặt nước, theo sát là rất nhiều đàn cá ăn thịt tính tình hung mãnh, bơi trong sông tạo thành một vòng xoáy sâu tối.
Tiếng kêu kỳ dị từ dưới nước truyền xuống nước, cá hề omega ngồi trong trực thăng nghỉ ngơi, khi nghe được âm thanh đột nhiên hai mắt thất thần, mống mắt sáng lên ánh sáng xanh giống như màu đuôi của Rimbaud, không khống chế được mà đứng lên, nếu không phải Huỳnh liều mạng lôi kéo lại thì hắn suýt nữa liền nhảy xuống trực thăng rơi xuống dòng sông lạnh lẽo.
Huỳnh lo lắng đè con cá hề bị khùng này lại, vỗ vỗ mặt hắn: "A Chanh tỉnh lại, cậu muốn làm gì vậy!"
Cá hề dường như đã mất trí và ngơ ngác trả lời: "Nhà vua đang gọi tôi."
Lực cắn và sự gắn kết của đàn cá ăn thịt đều vượt xa đàn cá bị nhiễm virus của Samel, đàn cá điên cuồng cắn xé sinh vật sống trong nước sông ngoại trừ Rimbaud.
Trang phục chú hề trên người Samel bị răng nanh của cá ăn thịt cắn nát, máu chảy ra lại hấp dẫn càng nhiều cá cắn xé tìm đến, cũng có cá đang xé rách thân thể bác sĩ Lâm Đăng, Samel đem bác sĩ chết đuối dùng thân thể quấn lại, kéo quần áo chú hề trên người mình quấn bác sĩ Lâm Đăng lại.
Mắt lạnh của Rimbaud nhìn chăm chú hắn ở trong nước kéo dài hơi tàn, giơ tay lên một phát, cánh tay Samel đau đớn, sông nước nhân cơ hội chui vào khoang mũi hắn.
Rimbaud đoạt lấy Lâm Đăng từ tay hắn ta phun ra một bong bóng khí, bong bóng dần dần phình to, bao phủ cơ thể của bác sĩ beta lại, bong bóng chứa đầy oxy, cô lập nước và cơ thể của bác sĩ beta.
Samel không thể thở được trong nước, vịn cánh tay bị trúng đạn bơi lên bờ, phía sau là bầy cá đuổi theo.
Rimbaud lạnh lùng nhìn phương hướng Samel chạy trốn, đẩy bong bóng bao bọc bác sĩ Lâm Đăng nổi lên mặt nước, bong bóng nổi lên mặt nước thì vỡ ra, Rimbaud giống như xách theo một kiện rác, bác sĩ Lâm Đăng mang theo đuối nước, anh dùng lực điện từ hấp phụ leo lên cây cầu cao chót vót.
Xe bọc thép của quân đội PBB bao vây toàn bộ bờ sông, binh sĩ PBB mặc đồng phục vũ trang đeo mặt nạ phòng độc trên bờ chờ thỏ, đợi Samel lên bờ sẽ lập tức khống chế hắn và mang đi thẩm vấn.
Vòng vây của PBB tuy rằng nghiêm mật nhưng bờ sông rộng lớn, bờ biển cực dài, không khỏi sẽ có chỗ sơ hở, bến tàu bỏ hoang cực tây đậu một mảnh tàu đánh cá không thể ra khơi trong thời gian cấm đánh bắt cá, theo gió trên sông mà lên xuống nhấp nhô.
Một bàn tay đầy vết thương trèo lên mép tàu đánh cá, tạm dừng nghỉ ngơi vài giây, Samel cố gắng trèo lên thuyền đánh cá, kiệt sức ngã vào bên trong, cả người hắn đều là vết thương, cho dù lực khôi phục của thí nghiệm mạnh, nhưng bị nhiều vết cắn như vậy muốn khôi phục toàn bộ cũng cần có thời gian.
Hắn nghỉ ngơi một lúc lâu, khó khăn bò ra khỏi tàu đánh cá, xoay người nằm trên bờ, ngực mệt mỏi và nhấp nhô.
Đột nhiên, hắn phát hiện có một cỗ khí tức nguy hiểm hơn so với tin tức tố mà nhân ngư vừa phát ra ở phụ cận bồi hồi.
Hắn mở mắt và tìm kiếm vị trí của người đó thông qua mặt nạ.
Trên bến tàu có thêm một cái bóng cô đơn, Bạch Sở Niên ngồi xếp bằng trên dầm gỗ, trong tay cầm một quả bóng thủy tinh tinh khiết trong suốt nhìn hoàng hôn.
Samel cảnh giác nhìn chăm chú vào alpha trẻ tuổi nhìn như nhàn nhã ngồi xếp bằng kia, hắn cũng không có ý phóng thích tin tức tố áp bách, nhưng trên người hắn có một cỗ ác ý in ở sâu trong xương cốt, loại ác ý này đến từ từ khi sinh ra đến nay tuần hoàn vô tận chém giết cùng tuyệt vọng không nhìn thấy tương lai, Samel rất rõ ràng, bởi vì mình cũng như vậy.
Quả cầu thủy tinh đem ánh hoàng hôn chiếu rọi, trong cơ thể quả cầu trong suốt không bụi bẩn gì, Bạch Sở Niên quan sát nó lẩm bẩm: "Không thể tưởng tượng nổi, có đứa nhỏ sạch sẽ đến mức sau khi chết đi linh hồn đều trong suốt."
Samel kiệt lực đứng lên, vịn vết thương toàn thân, đứng lung lay sắp đổ: "Ngươi... Không phải, con người..."
"Chúng ta là... Đồng loại... Chúng ta... Cùng nhau... Có thể, tự do..."
Bạch Sở Niên cong hai mắt lên, bóng nước sông chảy trong mắt hắn.
Cho đến khi trăng tròn treo cao, hắn lẳng lặng rời khỏi bến tàu, quạ đen ở phía sau vòng quanh, rơi vào trong đồng ruộng gặm nhấm thịt có máu của thi thể.
Samel nằm trong vùng hoang dã, trên người cắm đầy một lá bài kim loại mở ra bốn phía, lá bài cuối cùng là con joker đại quỷ sắc bén chui vào mi tâm mặt nạ của hắn, chú hề trên thẻ đang mỉm cười.
____
Xe buýt trở về liên minh dừng ở điểm tập trung chờ đợi, Bạch Sở Niên hút một điếu thuốc dưới gốc cây, chậm chạp lười biếng đi lên.
Một cánh tay trơn trượt từ sau gáy vô thanh vô tức quấn lên, từ sau lưng dùng cánh tay nhỏ khóa cổ họng hắn, họng súng lạnh như băng chống vào huyệt thái dương của hắn.
"Chitaha mil jeo? (Cậu đang buồn cho ai)" Rimbaud thì thầm vào tai hắn. Đuôi cá của anh cuộn trên thân cây mà Bạch Sở Niên dựa vào, đem thân thể treo lên.
"Tôi không có, bảo bối." Bạch Sở Niên quay người lại, hai tay ôm lấy thân thể Rimbaud, vùi đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng hít lấy tin tức tố của nhân ngư dính vào băng dưỡng ẩm.
Hắn cảm thấy xao động cùng bất an, xương cốt cùng mạch máu đều không thoải mái, vội vàng muốn tin tức tố trấn an của Rimbaud, cho dù hắn biết xe buýt cách đó không xa, đặc huấn sinh cùng các bác sĩ hội y khoa đều có thể đem động tác của bọn họ nhìn không sót một chút nào, nhưng chính là không thể khống chế cỗ chờ mong khát cầu này.
Giống như trước đây khi ở trong hộp sinh sản, sau một ngày chiến đấu trong hộp sinh thái máu chảy thành sông, tàn dư của người thua cuộc nằm rải rác khắp đất, người chiến thắng đầy vết thương, trở lại trong hộp sinh sản ấm áp, chui vào trong ngực omega chữa thương.
"Đừng vì nhân loại mà thương tổn." Rimbaud nâng mặt hắn lên, hôn mí mắt alpha, buông đuôi cá chống đỡ thân thể ra, mạnh mẽ đem toàn bộ trọng lượng đều đè lên người alpha, bất thình lình đem Bạch Sở Niên áp đảo trên mặt đất, tay phải nhấc vạt áo hắn lên đẩy lên trên, lộ ra cơ bụng tinh khôi thành khối.
Rimbaud kéo thắt lưng của hắn, móng tay bén nhọn vươn ra vỏ giáp đâm thật sâu vào da bụng của Bạch Sở Niên, tay kia đè lại thân thể alpha bởi vì đau đớn mà giãy dụa, từng tấc từng tấc cắt vào da hắn, dùng vết thương da bóc thịt bong mà khắc tên mình trên bụng hắn——
"RIMBAUD"
Bạch Sở Niên không thể có được pheromone trấn an, da thịt bị móng tay bén nhọn cắt ra đau đến lợi hại, vết thương của hắn nhanh chóng khép lại, nhưng Rimbaud nhiều lần dùng móng tay bén nhọn xé rách trong miệng vết thương của hắn, làm cho miệng vết thương không cách nào khép lại, mà là không ngừng tăng sinh hình thành từng vết sẹo không thoát ra được. Bạch Sở Niên cũng không có đẩy omega trên người đang ác liệt đùa bỡn thân thể mình ra, đầu ngón tay bởi vì đau đớn mà cào lên trên mặt đất, một đôi mắt tràn đầy cảm xúc muốn bị ôm dung túng nhìn chăm chú vào anh.
"Trừng phạt." Rimbaud lạnh nhạt nhìn alpha dưới thân tìm kiếm sự an ủi của mình, nhân ngư không thích nhìn thấy Bạch Sở Niên bởi vì những người khác mà thất thần, việc này đối với anh mà nói là một loại cảm giác vật tư của mình phản bội.
"Ief bigi moya glarbo,boliea moya glarbo ye,chiy,farist giae boliea. (Nếu con người làm cho cậu đau đớn, thì tôi sẽ làm cho cậu đau đớn hơn, vì vậy sẽ nhớ tới tôi đầu tiên.)"
Hậu kỳ 1
Lực lượng Phong Bạo PBBw đã tìm thấy thi thể của đối tượng 408 Samel từ bến tàu phía tây trong khi dọn dẹp chiến trường, và hai thành viên trong nhóm mặc quần áo bảo hộ đã vén mặt nạ của mình lên để chụp ảnh như một hồ sơ.
Theo miêu tả của hai thành viên trong đội lúc đó, thi thể của Samel nhắm mắt lại, có thể nhìn ra được là một omega diện mạo rất thanh tú, chỉ là biểu tình rất u sầu, cùng mặt nạ hài hước và trang phục của hắn không phù hợp.
Bọn họ từ trong túi áo bên người Samel phát hiện một cái móc khóa búp bê cũ kỹ, tạo hình móc khóa là một chú hề xiếc xoay vòng, ở đế giày của chú hề xiêu vẹo nhưng nghiêm túc được khắc mấy chữ:
Chúc mừng sinh nhật, ba ba yêu con, đến viện nghiên cứu rồi mỗi ngày đều phải hạnh phúc nhé.
Lâm Đăng.
Hậu kỳ 2
Giáo sư Lâm Đăng tạm thời bị quân đội giam giữ, trong quá trình thẩm vấn khai báo, cha mẹ ông bị lãnh đạo viện 109 bắt cóc, hiện tại đang ở Đức, cần mỗi tháng báo cáo kết quả nghiên cứu bồi dưỡng của cơ thể thí nghiệm mới có thể đảm bảo an toàn cho cha mẹ hắn.
Lâm Đăng khai nhận, người ở trong phạm vi vòng tròn tập trung của cơ thể thí nghiệm 408 sẽ bị nhiễm virus tuần hoàn, nhưng hắn đã phát triển vắc-xin kháng thể, vì vậy có thể không bị nhiễm bệnh, nhưng vắc-xin chưa vượt qua kiểm tra có thẩm quyền, không thể được đưa vào sử dụng với số lượng lớn. Sau cái chết của thí nghiệm 408, tất cả các bệnh nhân ủ bệnh và nhiễm bệnh giai đoạn đầu sẽ tự động hồi phục và bệnh nhân bị nhiễm bệnh sẽ tự động chết.
Bởi vì hệ thống máy chủ của bệnh viện bị hack nên một lượng lớn tài liệu biến mất, cảnh sát của Ân Hi trong bệnh viện không tìm thấy bằng chứng về việc chế tạo vũ khí sinh hóa nguy hiểm của Lâm Đăng nên hắn sẽ được thả vô tội trong vòng một tháng.
Hậu kỳ 3
Một tháng sau, Lâm Đăng được tại ngoại.
Một thiếu niên omega mặc áo vệ sinh màu vàng ngậm kẹo mút lái xe tới đón hắn, thiếu niên đội mũ màu mới mẻ, sau lưng vẽ một logo sâu đen thực khoa trương.
Thiếu niên từ ghế lái ném một cái máy chơi game vào trong tay Lâm Đăng, máy chơi game tự động bật máy, một tên hề ở trong màn hình cười to, ấn vào hắn một cái hắn sẽ lấy ra những vòng xoay hài hước.
"Tuy nói hắn vì đi tìm anh dẫn anh đi, nhưng dù sao hắn đối với toàn bộ bệnh viện mà nói là hoành họa, rơi vào kết cục này không có gì không công bằng cả."
"Đừng buồn, tôi đã làm cho hắn ta một ngôi mộ điện tử, anhcảm thấy thế nào, giáo sư?"
Hậu kỳ 4
Bên ngoài tòa nhà Liên Minh trang trọng phía trước lá cờ IOA giương lên một lá cờ trắng tang thương, mỗi khi có đặc công liên minh hy sinh trong nhiệm vụ, lá cờ này sẽ dâng lên, alpha cá sấu sông Nile tên là Trình Trì, năm nay mười bảy tuổi, ở căn cứ huấn luyện đặc biệt đã học tập năm năm, cùng thời điểm với đội Huỳnh.
Tin tức tố của Trình Trì là hoa hồng trắng, cha mẹ cậu vì thế lái xe đến đã mang theo hai vạn bông hồng trắng, người mẹ đau lòng muốn chết cầm di ảnh phát điên, vừa khóc vừa cười trong biển hoa, cha đứng bên cạnh xe đỏ hốc mắt trầm mặc.
Bạch Sở Niên mặc một bộ âu phục màu đen chính trang, trước ngực đeo một bông hồng trắng như tuyết, Huỳnh cùng đặc huấn sinh khác mặc quần áo màu đen đi theo phía sau, Huỳnh dùng sức chớp chớp mắt muốn ngăn cản không cho nước mắt chảy ra.
Bạch Sở Niên đi tới trước mặt cha alpha của Trình Trì, tay đeo găng tay trắng từ trong túi lấy ra một quả bóng thủy tinh: "Ngài nhất định phải suy nghĩ rõ ràng, cái này không thể quay ngược lại thời gian lần nữa đâu."
Giọng alpha trung niên run rẩy: "Vâng."
Bạch Sở Niên: "Cậu ấy là học viên phi thường ưu tú, vì bảo vệ các bác sĩ nên đã hy sinh, không xứng đáng được ghi nhớ sao?"
"Nhưng tôi phải chịu trách nhiệm cho người còn sống, An Lam bị bệnh tim, em ấy còn đang mang thai đứa bé." Hắn nặng nề nhìn về phía ái nhân đang đau khổ trong biển hoa: "Ngài còn quá trẻ, chưa lập gia đình, ngài sẽ hiểu được sao?"
Bạch Sở Niên lãnh đạm đem đồ vật trong tay giao ra ngoài, hắn xoay người, thanh âm thủy tinh cầu rơi xuống đất nổ vụn theo đó truyền đến.
Omega ôm di ảnh trong biển hoa hồng trắng đột nhiên ngừng khóc, mờ mịt đứng lên, phát giác trong lòng mình ôm một tấm ảnh, xa lạ giơ lên nhìn một chút.
Hội trường lễ tưởng niệm lặng lẽ, mọi người ngừng khóc, tất cả đều kỳ lạ nhìn xung quanh, tự hỏi tại sao họ đứng ở đây.
Huỳnh nắm lấy tay cá hề nhìn thấy cái tên Trình Trì trên câu đối, ngơ ngác nhớ lại: "Trình Trì là ai? Có rất nhiều hoa ở đây, rất đẹp."
Cá hề lắc đầu: "Chưa từng nghe qua, buổi trưa chúng ta ăn gì đây?"