[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 183




Chuyện Tiêu Thuần mất tích gần hai năm không có tin tức đột nhiên về nhà đã kinh động đến trưởng bối trong nhà, có điều là hắn chỉ là omega, lúc chia gia sản thì nửa điểm uy hiếp cũng không có, bọn họ kết luận Tiêu Thuần là vì muốn khoe mẽ trong buổi săn bắn ngày mai nên mới trở về, tuy rằng trong lòng có nhiều khó chịu nhưng trên mặt đều duy trì phong độ trưởng bối.

Người hầu trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng ăn, nói là nhà phòng ăn thì quy mô này lại có thể so sánh với phòng tiệc thì đúng hơn, hai cái bàn dài đặt ở đại sảnh rộng rãi sáng sủa, trên bàn cách một khoảng cách liền bày một bình gốm hoa tươi, người giúp việc đang bận rộn phân phát dao dĩa trên bàn, cũng bưng lên đồ ăn tinh xảo.

Hàn Hành Khiêm cho rằng hôm nay có đại nhân vật gì đó cũng muốn đến dự tiệc, Tiêu Thuần lại nhỏ giọng giải thích: "Nhà chúng tôi mỗi ngày đều ăn cơm như vậy."

Một ít thiếu gia tiểu thư được mời xuống, nhao nhao ngồi ở trước bàn dài, phần lớn là cầm điện thoại di động đều yên lặng ngồi ở chỗ ngồi của mình, phu nhân sau khi ngồi xuống nho nhã lễ độ nhẹ giọng nói chuyện phiếm, tán gẫu châu báu mới thêm trên người đối phương, còn có một ít chuyện bát quái khác về Tề gia,Tống gia và các vấn đề linh tinh khác về gia tộc Linh Đề.

Trên cơ bản chờ tiểu bối cùng nhóm omega đều ngồi đủ chỗ thì nhóm alpha mới từng người một tiến vào, tam bá còn đang gọi điện thoại, lúc bàn chuyện làm ăn giọng nói trung khí mười phần ở trong phòng ăn nghe có vẻ có chút chói tai.

Sau một thời gian, cuộc trò chuyện nhỏ trong hội trường dừng lại.

Hàn Hành Khiêm theo tầm mắt mọi người nhìn qua, Tiêu gia lão gia tử cùng đại bá đang cùng nhau từ trên cầu thang đi xuống.

Lão gia tử Tiêu Trường Tú tinh thần quẫn bách, tuổi đã già nên cơ bắp cứng thẳng, dáng người gầy gò mang đặc trưng của chủng tộc Linh Đề khiến ông ta không lộ ra vẻ lão già, chỉ có nếp nhăn giãn trên mặt không che giấu được làm cho ông ta nhìn qua có loại tang thương già nua không thể tránh khỏi.

Từ khi lão thái gia Tiêu Hữu Chương qua đời, toàn bộ gia tộc Linh Đề đều dưới sự nắm giữ của Tiêu Trường Tú hoạt động như thường lệ, có lão gia tử áp chế mấy đứa con dã tâm bừng bừng này một ngày thì gia tộc Linh Đề thế gia muốn loạn cũng không được.

Từ khi lão gia tử Tiêu Trường Tú xuất hiện trong tầm mắt, Tiêu Thuần liền lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt này không giống như hậu bối kính sợ, ánh mắt của hắn không mang theo tôn kính, thậm chí ngón trỏ tay phải bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve đùi, làm ra động tác bóp cò.

Lúc bác cả vào sảnh có lệ vỗ vỗ bả vai Tiêu Thuần, nói một câu "Trở về là tốt rồi", lại nhìn thấy Hàn Hành Khiêm một thân áo bác sĩ màu trắng, hơi không thể nhíu nhíu mày điều tra, hạ thấp giọng hỏi: "Ngài chính là bác sĩ Hàn do Trần lão giới thiệu đến khám bệnh cho Tiểu Phong đi, thật sự là tuổi trẻ tài cao mà."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Hàn Hành Khiêm cũng nghe ra được hắn đối với y thuật của mình không ôm tín nhiệm, nghề bác sĩ này từ trước đến nay là tư lịch càng già càng ăn ngon, nhưng hắn vẫn lễ phép mỉm cười đáp: "Đúng vậy, tôi muốn đi thăm thiếu phu nhân Tống Phong trước, hiện tại có thuận tiện không?"

"Không vội, ngài đường dài mệt nhọc, trước tiên lưu lại ăn bữa cơm thường trước đã." Bác cả gọi người giúp việc sắp xếp chỗ ngồi cho Hàn Hành Khiêm, liền xoay người đến vị trí của mình ngồi xuống. Từ thái độ của hắn có thể cảm giác được hắn đối với bệnh tình của con dâu cũng không coi trọng nhiều.

Tiêu Tử Cát bị Tiêu Thuần đập nửa cái mặt trườm túi băng đi vào, hắn hung hăng trừng mắt Tiêu Thuần một cái mới ngồi xuống.

Trên bàn ăn, ông cụ động đũa, những người khác mới bắt đầu ăn cơm.

Hàn Hành Khiêm cũng xuất thân thư hương môn đệ, cử chỉ lễ nghi vừa vặn, có điề là bởi vì hắn là người ngoài cho nên vị trí không có ở bên chủ vị alpha tụ tập, mà là cùng nhóm phu nhân dựa vào gần hơn một chút.

Điều này càng thuận tiện hơn cho hắn quan sát omega của gia tộc Linh Đề.

Bọn họ có nam cũng có nữ, tỷ lệ coi như bình quân, hơn nữa mỗi một vị đều xứng đáng có dung mạo xinh đẹp, cử chỉ tao nhã, ăn nói cẩn trọng, nhưng cơ bản sẽ không tới bắt chuyện với người ngoài, cũng sẽ không thất lễ ở trên bàn thảo luận một ít vấn đề làm khách nhân lúng túng.

Trên bàn dài trống rỗng một vị trí, chờ mọi người dùng cơm sắp kết thúc, một omega mặc quần áo rộng thùng thình mới khoan thai đến muộn, hai má cùng tay chân của nàng đều có chút sưng phù, đi bộ cần người giúp việc đỡ.

Hàn Hành Khiêm dễ dàng nhìn ra nàng vừa mới sinh con, hiện tại lại mang thai dẫn đến sưng phù, ở giữa đám omega eo thon chân dài của gia tộc Linh Đề, dáng người cồng kềnh của một người mẹ mới sinh con của nàng nhìn vào có vẻ cực kỳ sồ xề.

Mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, có vị tiểu thư cúi đầu cười trộm một tiếng liền bị mẫu thân bên cạnh trừng mắt làm cảnh cáo.

"Chị dâu cả." Tiêu Thuần miễn cưỡng nhận ra thân phận từ dung mạo của nàng bởi vì phù nề mà biến dị.

Tống Phong ngượng ngùng xin lỗi những người khác, nói đứa nhỏ vẫn khóc, dỗ dành xong mới tới, thời gian đã muộn một chút.

Tiêu Thuần thấy nang bất tiện bèn đứng dậy giúp nàng kéo ghế xuống, Tống Phong liền chú ý tới hắn, thản nhiên nở nụ cười: "Là Tiêu Thuần sao, cám ơn."

Mặt mày của nàng cũng không phải loại nhu nhược ôn hòa, mà là có chút hung hăng nhướng mày, ngũ quan nhìn qua là khôi phục đại khí, chỉ là bị phù nề che lấp mỹ mạo.

Loại diện mạo này cũng không phải loại được hoan nghênh ở gia tộc Linh Đề.

Anh cả Tiêu Tử Trì ngồi ở một cái bàn dài khác cách bọn họ cũng không xa, thấy vợ mình đi lại không tiện hắn căn bản cũng chẳng thèm quan tâm, thậm chí bởi vì người khác nhìn dáng người vợ mình bật cười mà trên mặt liền dâng lên một biểu cảm hổ cùng phẫn hận, dứt khoát quay đầu đi không nhìn nữa.

Nụ cười trên mặt chị dâu cả cứng ngắc đến biến mất, trầm mặc cúi đầu nhìn đồ ăn tinh xảo trong đĩa của mình ngẩn người.

Đột nhiên, nàng cả kinh thẳng lưng, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phòng trẻ sơ sinh bên cạnh phòng ăn, từ trong lòng bảo mẫu đón đứa bé đang khóc không rõ lý do của mình, run sợ dỗ dành, xác định đứa bé không bị thương thần kinh mới buông lỏng.

Hàn Hành Khiêm nhắm mắt lại cảm nhận nhịp tim và hô hấp của đại tẩu, đại khái hiểu rõ bệnh tình của nàng, trong lúc mang thai uất ức, trong hoàn cảnh này càng ngày càng nghiêm trọng, đúng là trong dự liệu, bọn họ lại có thể đem một nữ cường vốn làm tổng giám đốc ở công ty tra tấn đến loại phong thanh tiều kiều này.

Cũng may mục đích thật sự của bọn họ cũng chẳng qua là chỉ hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở chỗ sáng, bằng không muốn chữa bệnh của đại tẩu này thật sự không dễ dàng.

Ngoại trừ bệnh của đại tẩu ra, Hàn Hành Khiêm còn phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, nhóm omega trên bàn ăn trên cơ bản đều nhẹ giọng nói cười, ngẫu nhiên sẽ đưa thức ăn vào miệng cũng chỉ ăn một hai hạt gạo số lượng ít ỏi, giống như đưa thức ăn vào miệng chỉ là một loại biểu diễn dùng để biểu hiện sự tao nhã thôi vậy.

Hàn Hành Khiêm rất khó hiểu muốn hỏi Tiêu Thuần, phát hiện Tiêu Thuần ngồi bên cạnh mình cũng không động đậy, thức ăn trong mâm cơm nửa ngày cũng không thấy ít.

"Omega sẽ không ăn trên bàn." Tiêu Thuần nhẹ giọng giải thích cho hắn: "Chờ bữa trưa kết thúc, người giúp việc sẽ đem cơm đưa đến phòng ăn độc lập trong phòng ngủ của bọn họ."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì tất cả mọi người đều đeo thắt lưng, thắt lưng siết cực kỳ chặt, như vậy eo mới nhỏ, ăn một chút cơm trong dạ dày sẽ bị trướng lên, chờ bữa trưa kết thúc lại trở về phòng mình cởi thắt lưng ra ăn cơm, cũng không thể ăn quá nhiều, ăn nhiều liền béo."

"Hơn nữa cho dù không đeo thắt lưng cũng không thể một mực động đậy, người khác sẽ cảm thấy omega này tham ăn, tham ăn sẽ mập, mập thì xấu, xấu liền làm cho trưởng bối cảm thấy mất mặt, mất mặt liền gả không được, gả không được thì không có cách nào mang đến lợi ích cho gia tộc, omega không có cách nào mang lại lợi ích cho gia tộc là loại vô dụng."

"Mẹ nó!" Hàn Hành Khiêm dùng khẩu hình im lặng bạo khẩu một câu thô lỗ, loại lễ nghi này trái ngược với lý luận y học hiện đại này làm cho hắn cảm thấy buồn cười.

Thân thể Tiêu Thuần chấn động, cái đuôi yên lặng kẹp vào giữa hai chân, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Thừa dịp mọi người đều tụ tập ở phòng ăn, hành động của Bạch Sở Niên và Rimbaud thuận lợi hơn rất nhiều, bởi vì người giúp việc phần lớn ở trong phòng bếp cùng phòng ăn hỗ trợ, loại địa phương không có người đến như phòng tư liệu liền đặc biệt yên tĩnh.

Rimbaud làm đoản mạch mấy cái cổng điện dẫn bảo vệ gần phòng tư liệu ra, Bạch Sở Niên vừa lưu loát mở khóa vừa nhẹ giọng trêu ghẹo: "Ôi, anh Hàn nói tục kìa."

Khóa cửa phức tạp hơn nữa trong tay Bạch Sở Niên cũng không đáng nhắc tới, hắn khẽ đẩy ra một chút khe hở, đeo kính quét một lần bên trong có báo động hồng ngoại hay không, sau khi xác định an toàn, Rimbaud đem cổng điện khôi phục bình thường, trước khi cửa phòng dự phòng đóng lại cọ vào.

"Anh đừng đụng loạn đồ đạc." Bạch Sở Niên đeo găng tay cao su, nhanh chóng lục lọi tài liệu đã sao lưu trên giá lưu trữ.

"Chính là cái này." Bạch Sở Niên lấy từ trên giá lưu trữ mới nhất xuống một quyển bản sao hợp đồng ràng buộc, đều là hợp đồng vận chuyển ký với viện 109, bao gồm một số danh sách mua dược phẩm thành phẩm và nguyên liệu sắp bán ra nước ngoài, trong đó thuốc có nhu cầu lớn nhất "Đơn Enin" cũng ở trong đó.

Bạch Sở Niên dùng máy ảnh mini chụp lại đồ đạc truyền về bộ phận kỹ thuật, nhiệm vụ trộm chụp ảnh coi như hoàn thành, hết thảy đều thuận lợi.

Khi chuẩn bị sơ tán, Rimbaud chỉ vào ngắn dưới cùng của kệ lưu trữ: "Ở đây có rơi một xấp."

Bạch Sở Niên có chút buồn bực, nhặt lên nhìn một chút.

Đây là một xấp hợp đồng chế biến, chính là sau khi viện nghiên cứu ủy thác cho gia tộc Linh Đề vận chuyển nguyên liệu tới đây, ở nhà máy của mình chế biến nguyên liệu thành bán thành phẩm, sau đó lại đưa đến các cơ sở ươm tạo lớn của viện nghiên cứu, kỹ thuật hạch tâm trên thực tế vẫn nằm trong tay viện nghiên cứu.

Thành phần nguyên liệu của một số dược tề cơ bản được viết theo từng loại trong hợp đồng, Bạch Sở Niên đã ghi nhớ thành phần cơ bản của các loại dược tề thông qua bảng thành phần trong hợp đồng, Bạch Sở Niên nhận ra những nguyên liệu này dùng để tổng hợp chất che chắn SH, thuốc xúc tiến tác AC và chất nhiễm trùng IN, đại khái dựa theo tấn tính toán một chút, tựa hồ có một ít nguyên liệu sẽ bị dư lại, còn có thêm một ít nguyên liệu xa lạ.

Hắn đem những tư liệu này cũng chụp ảnh truyền về bộ phận kỹ thuật, cũng gửi cho Hàn Hành Khiêm một bản.

Không lâu sau, Hàn Hành Khiêm nói: "Đây là nguyên liệu thúc đẩy liên hợp nhân tạo. Chúng tôi từ trên người cậu, Rimbaud, Kim Lũ Trùng cùng anh trai của cậu ấy đều phát hiện qua một loại gien đặc thù, đối với thân thể vô hại, chỉ có thể trợ giúp các cậu ở trong cơ thể thiết lập liên hệ, chẳng qua trong cơ thể các cậu là tự nhiên, còn nó là nhân tạo."

"Thúc đẩy liên hợp? Nó có tác dụng gì?"

"Mạnh mẽ đem hai tuyến thể không có quan hệ gì liên hợp lại với nhau, để cho một tuyến thể nuôi một tuyến khác, nhưng nhất định là có tác dụng phụ cùng hạn chế, phạm vi sử dụng cực kỳ hẹp."

"À."

Hợp đồng cuối cùng đi kèm với một bản sao của một bức ảnh đen trắng mơ hồ, là một thí nghiệm thể U Linh dáng người cao gầy khoác vải trắng, hai tay thành kính nâng trước ngực, trong lòng bàn tay cầm một vật thể hình cầu tròn to bằng nắm tay.

Ghi chú viết: Thí nghiệm thể 200 Vĩnh Sinh Vong Linh (Linh hồn bất tử), chụp vào ngày 20 tháng 3 năm 2034.

Tuy rằng bản sao ảnh chụp vô cùng mơ hồ, nhưng Bạch Sở Niên lại sinh ra một loại trực giác quái dị khiến hắn nhịn không được nhìn chằm chằm quả cầu to bằng nắm đấm mà Vĩnh Sinh Vong Linh ở trên ảnh đang cầm.