[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 162




Thang máy đi qua tầng của phòng kiểm tra, đi tới tầng cao nhất của tòa nhà nơi bộ phận kỹ thuật Liên minh nằm, khu vực làm việc của bộ phận kỹ thuật tổng cộng chiếm năm tầng, bên trong có bốn tầng đều là toàn bộ thông suốt thành không gian mở, dùng để đặt dụng cụ và thiết bị chính xác, nơi này mỗi tầng đều bố trí tuần tra bảo vệ và giám sát di động, so với bảo vệ văn phòng hội trưởng còn nghiêm mật hơn.

Đoàn Dương bây giờ là lão đại của bộ phận kỹ thuật, người vừa vàng đắt lên thì nhiều chuyện, lãnh đạo Liên minh cũng vui vẻ cung cấp cho hắn mọi thứ, hắn muốn phòng máy riêng tư, liền trực tiếp giao cho hắn một khu văn phòng riêng biệt, thiết bị bên trong đều là bảo bối của hắn, chỉ riêng một máy tính linh tinh rải rác cộng lại cũng đã trị giá trăm vạn, văn phòng nhỏ này Đoàn Dương cũng không dễ dàng để người khác vào, đứng ở cửa từ xa liếc mắt một cái đều bị hắn mắng một trận xối xả rôuf, giống như có người muốn trộm vợ hắn vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, Đoàn Dương theo K học nghề, năng lực sẽ không kém. Huấn luyện viên K giải nghệ đến căn cứ huấn luyện đặc biệt đảo Nha Trùng, vừa vặn tiếp tục dạy em trai ruột của Đoàn Dương, qua vài năm bộ phận kỹ thuật còn có thể thêm một cao thủ trẻ tuổi có năng lực siêu quần.

Bạch Sở Niên tìm một vòng trong phòng máy công cộng không phát hiện Đoàn Dương, lại đến phòng máy riêng tư của mình dạo một vòng, cửa không khóa, đẩy một cái liền mở ra.

Hắn vốn không muốn đi vào, biết Đoàn Dương có nhiều chuyện, nếu bị Đoàn Dương biết mình tùy tiện vào phòng làm việc của hắn, hắn nhất định phải tới cửa chửi um lên.

Có điều là sau khi cửa đẩy ra, Bạch Sở Niên nhìn thấy Đoàn Dương nằm sấp ở trước bàn máy tính ngủ thiếp đi, càng làm cho người ta kinh ngạc chính là bên cạnh hắn còn nằm sấp một omega đang ngủ say, mặc một chiếc áo vệ sinh hình con sâu màu vàng sáng, mũ vẫn đội ở trên đầu. Cả hai đều mệt mỏi, có vẻ như làm việc muộn mới  ngủ.

Không thể tưởng tượng nổi, ngay cả đại mỹ nhân của bộ phận kỹ thuật cũng không vào được văn phòng Đoàn Dương mà tiểu O này lại có chút tay nghề đấy.

Điện thoại di động của Đoàn Dương trên bàn vang lên, Đoàn Dương đưa tay sờ sờ trên bàn, sờ đến điện thoại di động, lười biếng ấn nghe máy, nằm sấp trên bàn buồn ngủ hỏi: "Ai vậy?"

Bạch Sở Niên từ phía sau máy tính thò đầu ra, lắc lắc điện thoại di động: "Tôi."

Đoàn Dương hoảng sợ giật mình, đầu đập vào góc đĩa CD trên máy tính, đánh thức omega bò sát bên cạnh, hắn cũng ngơ ngác ngồi dậy dụi dụi mắt.

"Thực xin lỗi." Bạch Sở Niên cười hì hì: "Tôi đến cảm tạ phần tư liệu kia của cậu. Vừa mới tỉnh lại, cậu có đi ăn sáng không?"

Quán ăn tự phục vụ mỗi ngày đều có loại thức ăn khác nhau, Bạch Sở Niên không lấy cái gì khác, chỉ chọn hai mươi con tôm luộc trắng trong mâm cơm, tìm vị trí ngồi xuống, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với bọn họ.

Đoàn Dương còn chưa tỉnh ngủ, có mấy sợi tóc rối bời đứng loạn, mơ mơ màng màng ngồi đối diện Bạch Sở Niên, ngáp một cái.

Omega bò sát bưng khay thức ăn tới, đứng giữa hai người do dự. Bạch Sở Niên cúi đầu khom mắt ái muội nhìn hắn, cũng không có ý muốn giúp hắn giải vây, muốn nhìn xem hắn chọn ngồi bên mình hay là ngồi chỗ Đoàn Dương bên kia.

Đoàn Dương rốt cục kịp thời tỉnh táo, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Bò Bò, cậu ngồi ở chỗ tôi."

Bạch Sở Niên: "Khụ!"

Mặt omega bò sát không đổi sắc âm thầm cắn răng ngồi bên cạnh Đoàn Dương, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Bạch Sở Niên một tay nâng má, tay trái dùng đầu đũa bóc vỏ tôm, nghe Đoàn Dương kể lại câu chuyện "tình cảm" ngày hôm qua.

"Hệ thống phòng thủ của chiếc tàu ngầm kia làm rất tốt, tôi mất không ít thời gian mới gửi tư liệu cho cậu."

"Còn có hệ thống phòng hộ mà cậu cảm thấy khó công phá đâu?" Bạch Sở Niên hỏi.

"Là cậu ta làm." Đoàn Dương nhìn omega bò sát đang yên lặng ăn cơm bên cạnh một cái: "Viện nghiên cứu tạo ra cậu ta, mục đích ban đầu là đề cao một cấp bậc về phòng hộ an toàn, có điều là còn thiếu chút lửa là được."

Omega bò sát lúc này cũng không trả lời, xem ra hắn cũng đồng ý với đánh giá của Đoàn Dương. Bạch Sở Niên nhớ rõ omega bò sát đối với kỹ thuật của mình luôn luôn tự tin và kiêu ngạo, xem ra lần này là để cho Đoàn Dương dạy làm người. Vừa nhìn biểu tình liền biết lòng tự trọng đã bị đả kích đi.

"Đúng rồi, trong phần tư liệu gửi cho cậu có một hồ sơ tiêu hủy cơ thể thí nghiệm gốc tiếng Anh, là cậu ta tạm thời trộm từ viện nghiên cứu, giúp đỡ rất nhiều đấy." Đoàn Dương biết Bạch Sở Niên đối với máy tính không biết gì, nói nhiều chi tiết hắn cũng nghe không rõ, vì thế tận lực chọn bộ phận dễ hiểu nói.

"À..." Bạch Sở Niên nhìn về phía omega bò sát: "Cám ơn nha, Bò Bò."

*Khụ!*

Omega bò sát sặc một ngụm sữa, mặt đỏ bừng.

Đoàn Dương ở một bên ân cần nói: "Cậu ăn cản thận chút không nghẹn." Rồi liếc mắt nhìn trở về.

"Tóm lại." Đoàn Dương kiêu ngạo nói: "Ngoại trừ chiếc tàu ngầm kia làm cho tôi lấy lại tinh thần cả đêm ra, gần đây thật sự không có nhiệm vụ gì khiêu chiến cả."

"Có nha." Ánh mắt Bạch Sở Niên cong thành một đường, trước mặt lửng bò sát lấy ra một tờ giấy trong túi, mặt trên viết một địa chỉ, đẩy cho bọn họ: "Cái này thế nào?"

Đoàn Dương nhìn lướt qua, kinh ngạc một chút, hạ thấp giọng cười nói: "Chuyện này thật thú vị. Quá trình gửi lệnh làm nhiệm vụ vẫn phải có, cậu gửi cho tôi đi."

"Lệnh nhiệm vụ tạm thời còn chưa có."

Đoàn Dương ngẩn ra: "? Cái đệch, cái này cậu cũng dám tự tiện làm chủ?" Tuy rằng lấy địa vị của Bạch Sở Niên trong tổ đặc công Liên minh, hắn nói chuyện cũng dễ sử dụng như tổ trưởng tổ đặc công, nhưng dám dám vượt qua Thương tổ trưởng cùng hội trưởng một mình quyết định thì đây vẫn là lần đầu tiên.

"Yên tâm. Lệnh nhiệm vụ sẽ có, tiền thưởng cũng sẽ có, chúng ta làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi đã bao giờ lừa gạt anh chưa?"

Bạch Sở Niên vẻ mặt chắc chắn, trong lòng Đoàn Dương mới có chút lo lắng.

"...... Ừm... Được rồi, nếu phát tiền thưởng tôi đi lĩnh, nếu có trách tội, cậu không được nhắc tới tên tôi đâu đấy."

Bạch Sở Niên một mực đáp ứng.

"Được rồi. Tôi trước tiên nhìn xem, khi nào cậu cần?" Đoàn Dương cất tờ giấy vào trong túi: "Lệnh nhiệm vụ mau chóng đi xử lý đi."

"Không vội, chậm rãi làm." Bạch Sở Niên chậm rãi nhìn về phía omega bò sát: "Giúp người đến cùng mà, tôi thấy các cậu hợp tác rất vui vẻ, có cậu hỗ trợ hẳn là sẽ nhanh hơn rất nhiều."

"Không cần cậu ta." Đoàn Dương xua tay: "Tôi có thể tự mình lo xong."

Omega bò sát ném cho hắn một ánh mắt không biết tốt xấu: "Phòng hộ ở đây phức tạp và nghiêm ngặt hơn nhiều so với phòng thí nghiệm tàu ngầm, đến lúc đó đừng đến cầu xin tôi."

"Không có khả năng, cầu xin cậu thì tôi là chó."

"Được, tôi chờ tin tức của các cậu." Bạch Sở Niên đi xin một hộp bảo quản dùng một lần, đem hai mươi con tôm đã bóc xong xếp vào trong hộp bảo quản theo thứ tự đóng gói, sau đó thương hại liếc mắt nhìn Đoàn Dương dựa vào thực lực mà độc thân rồi cáo từ rời đi.

Trở về căn hộ, Rimbaud vẫn chìm trong bể cá để ngủ bù.

Anh nửa người ngủ ở góc bể cá, bong bóng nhỏ từ má và tai của anh tiếp xúc với nhau nổi lên mặt nước. Ở chung lâu như vậy, Bạch Sở Niên vẫn là lần đầu tiên phát hiện anh cư nhiên có đưa mích, chỉ là quá không rõ ràng, không dễ bị phát hiện mà thôi.

Bạch Sở Niên không đánh thức anh, nhẹ nhàng bỏ hộp cơm xuống, đi vào phòng tắm cởi áo chuẩn bị gội đầu. Alpha trong gương trước mặt có chút làm cho hắn không quen, tướng mạo mặc dù không có thay đổi lớn nhưng đã xảy ra tiến hóa từ xương đến da, điểm thú vị nhất là tóc không cần gội mà vẫn có thể bảo trì sạch sẽ, một bộ phận năng lực thanh lọc của Rimbaud theo thiên phú ban cho càng ngày càng nhiều mà cùng nhau thừa kế lại.

Khi hắn nhìn kỹ mình trong gương, bỗng nhiên có một đôi cánh tay trắng nõn vươn ra từ sau lưng, vịn lên cơ bụng alpha từng chút từng chút sờ lên trên, đầu ngón tay ôm lấy vòng cổ kết cấu tinh thạch màu đen, hai má từ đầu vai Bạch Sở Niên thò ra, đôi môi lạnh lẽo dán lên vai hắn.

"Bộ dáng này rất đẹp, mèo xinh đẹp." Rimbaud từ sau lưng ôm lấy hắn, ở bên tai hắn thấp giọng khen ngợi.

Bạch Sở Niên lập tức bỏ đi chút vi diệu không quen trong lòng, cũng cảm thấy mình rất đẹp. Hắn bỗng nhiên chú ý tới cánh tay Rimbaud không có băng bó, xoay người nhìn, nửa người trên của Rimbaud lộ ra, hai tay đặt ở đầu vai mình.

Một cỗ nhiệt huyết dâng lên, Bạch Sở Niên kiệt lực nhịn xuống, tuy rằng động tác nghẹn lại, nhưng giữa tóc vẫn toát ra hai cái tai bạch sư lông xù.

Hắn giơ tay lên muốn áp trở về nhưng lại bị Rimbaud ngăn lại.

Rimbaud nắm lấy cổ tay của mình: "Không cần phải kiểm soát trước mặt tôi."

"Tôi muốn hôn anh." Bạch Sở Niên nghiêng đầu nhìn nơi khác nói, lỗ tai run rẩy.

Rimbaud hơi nhướng mày: "Tôi không phải là yêu tinh xấu xí sao?"

Bạch Sở Niên: "Ai, đó là ngoài ý muốn, tôi không biết người hát chính là anh, tôi cho rằng là tên giả anh, nhưng vẫn bị mê hoặc."

Rimbaud: "Vậy tôi là một tên ngốc?"

Bạch Sở Niên: "... Em mới là một thằng ngốc, đại ca~"

"Ngày hôm qua đã hôn qua." Đầu ngón tay Rimbaud nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trước ngực alpha: "Hình thái ban đầu của em làm cho đầu lưỡi cũng thật lớn, còn rất thô ráp nữa, em vẫn luôn liếm không dứt, kéo vòng cổ mới khiến em dừng lại. Còn liếm bong mất hai phiến vảy của tôi."

"À..." Bạch Sở Niên cúi tai xuống.

"Nhưng kỹ năng hôn vẫn tốt như cũ." Rimbaud áp sát mặt hắn, cùng hắn cọ cọ.

Bạch Sở Niên lại đứng lên lỗ tai sung sướng, ôm Rimbaud cùng hắn hôn môi.

"Liệt kê danh sách cho tôi." Bạch Sở Niên ôm chặt lấy anh, đè anh vào bên gạch ốp lát phòng tắm nhẹ giọng nói: "Pha chế dược lý cho anh, còn có danh sách các nhà nghiên cứu tiếp theo phẫu thuật và xử lý, nếu không nhớ rõ tên, miêu tả diện mạo cho tôi.",

"Chủ mưu không ở giữa bọn họ."

"Một người phạm tội, tay và chân hắn chẳng qua là nghe mệnh lệnh làm việc mà thôi, lại muốn cùng hắn chết, chính là như vậy không nói đạo lý."

"Cũng được."

"Lại đây, tôi dạy em rèn đá trái tim Biển Chết." Rimbaud từ phòng tắm đi ra, Bạch Sở Niên nhìn thấy sau lưng anh bao trùm toàn bộ dấu hiệu của sư tử, trong lòng không hiểu sao hiện ra một cỗ cảm giác thuộc về kỳ diệu cùng cảm giác an toàn, nhịn không được lại dính lên, từ sau lưng ôm anh, nhẹ nhàng liếm trên cổ.

"Coi chừng." Rimbaud ngồi xuống giường phòng ngủ, mở tay phải ra, một cỗ lực lượng từ lòng bàn tay phóng thích, vòng cổ trên cổ Bạch Sở Niên lập tức chảy xuôi thành chất lỏng, hội tụ đến lòng bàn tay Rimbaud.

Bạch Sở Niên có học thức, vươn tay trái mở lòng bàn tay ra.

Rimbaud liếc nhìn hắn.

Bạch Sở Niên giống như bị giáo viên lớp thư pháp tiểu học bắt tại trận, cúi tai nói: "Tôi là tay trái, không thể sao?"

"Có thể." Rimbaud đổi thành tay trái, đem tim đá của Biển Chết lỏng từ tay phải dẫn đến lòng bàn tay, bình tĩnh kể lại: "Tim đá Biển Chết rèn vũ khí, trước tiên cần phải suy nghĩ rõ cấu tạo bên trong vũ khí, sau đó từ một đầu bắt đầu ngưng kết, thẳng đến khi vũ khí thành hình."

Một thanh chủy thủ chiến thuật màu đen trong suốt từ mũi nhọn thành hình, rơi vào trong tay Rimbaud, tay trái Rimbaud nắm ngược, đao quang xẹt qua một đường vòng cung, trân châu lan bên giường liền bị cách không gọt đi một nửa lá xanh, lá xanh còn lại lập tức khô héo, ngay cả đất chậu hoa cũng hóa thành tro tàn, tro tàn dung hợp vào trong chủy thủ. Cũng không phải tác dụng độc tố, mà là bởi vì từ vật hướng sinh biển sâu ngưng tụ thành đá tâm Biển Chết có thể giống như hắc động hấp thu sinh mệnh lực.

Đá trái tim Biển Chết giống như hộp đạn bạo phát của Kim Lũ Trùng, vết thương gây ra khiến cho cơ thể thí nghiệm rất khó chữa lành."

"Bởi vì đá trái tim Biển Chết so với nước khó khống chế hơn nhiều, làm không được tinh vi chế tạo hạch tâm máy móc như thép thủy hóa, cho nên chỉ có thể chế tạo binh khí lạnh." Rimbaud đem chủy thủ ném cho hắn: "Em thử xem."

"Hiểu rồi, giống như in 3D." Bạch Sở Niên tiếp nhận chủy thủ, nhắm mắt lại kiệt lực tưởng tượng, chủy thủ trong tay dần dần hòa tan, hướng một loại biến hóa hình dạng khác.

Một cái chảo xiêu vẹo xiêu vẹo rơi vào trong tay Bạch Sở Niên.

Rimbaud: "... Nguyên tắc là đúng, tốt."

"Đá trái tim Biển Chết có thể rèn không ít vũ khí." Rimbaud đem chảo xiêu vẹo xoắn lại lấy về, ở trong tay hòa tan, cho Bạch Sở Niên biểu hiện hình thái khác có thể đoán tạo.

Lưỡi hái, rìu, gậy dài, gậy thép gai, mãnh thú chỉ cắn và xiềng xích, vân vân, các loại hình thái dưới sự thao tác đầu ngón tay mảnh khảnh mà nhanh chóng biến hóa, khiến người ta hoa cả mắt.

"Em luyện nhiều hơn, rất nhanh sẽ nắm giữ được, chỉ cần có thể rèn ra lưỡi liềm chỉ cắn và vòng cổ ba loại hình thái đối với em mà nói là đủ rồi." Rimbaud đem trái tim đá Biển Chết đặt ở trong tay hắn, đi vào tủ giày mang tôm đã được lột sạch của Bạch Sở Niên từ căng tin mang về ăn.

Anh vừa cầm hộp cơm nhựa trở lại phòng ngủ, liền nghe thấy Bạch Sở Niên gọi anh: "Vợ ơi, em học được rồi, anh xem có phải như vậy hay không?"

Rimbaud theo lời gọi đi qua, trái tim đá Biển Chết ở trong tay Bạch Sở Niên đột nhiên tạo thành một tác phẩm điêu khắc David, sau đó hòa tan, lại lập tức từ dưới lên ngưng đọng thành mã đạp phi yến trang trí, hòa tan, biến thành nữ nhi của biển, lại hòa tan, đúc thành phiên bản phục hồi 3D của thiếu nữ đeo bông tai trân châu.

Rimbaud: "?"