[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 158




Ngón tay Bạch Sở Niên đặt trên máy quét vân tay, khóa vân tay lập tức sáng lên hồng quang cảnh báo, cùng lúc đó gáy dồn dập đau một chút, rõ ràng cảm giác được kim tiêm của máy ức chế đẩy vào trong tuyến thể.

Thống khổ mãnh liệt cùng mạch máu nhanh chóng chuyển sang màu đen cùng nhau bức về phía trái tim, Bạch Sở Niên đau đớn kêu lên một tiếng, nắm chặt khóa vân tay để cho mình gian nan bảo trì tư thái đứng thẳng.

"Randi!" Rimbaud mở to hai mắt, một tay nắm lấy tay Bạch Sở Niên, nhưng năng lực thanh lọc thuộc về nhân ngư lại không cách nào thông qua nắm tay truyền cho hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt hắn mắt thường có thể thấy được trở nên tái nhợt suy yếu.

Khởi động chương trình tự hủy đẩy thuốc ức chế vào liền mất đi tác dụng ức chế, từ trên gáy rơi ra, Bạch Sở Niên nắm chặt tay Rimbaud, tay trái nắm tay, mạnh mẽ hướng trên cửa đánh một quyền.

Máy ức chế mất hiệu lực, đã không thể khống chế năng lực phân hóa của hắn nữa, năng lực J1 năng lực cốt thép hóa xương tay trái và xương cánh tay của hắn, giống như xé giấy xé cửa, kéo Rimbaud từ phòng ăn xuyên về ký túc xá.

Từ góc độ quan sát của Satan, không gian khép kín khi hắn sử dụng năng lực là nhà hàng, khi nhà hàng và ký túc xá bởi vì cửa vỡ mà thông suốt, tương đương với không gian khép kín này của nhà hàng bị phá hủy, lúc này năng lực sẽ mất đi hiệu lực.

Vì thế chỉ có thể mặc kệ Bạch Sở Niên bọn họ thoát ly, hắn chậm rãi đuổi theo.

Hiệu quả củ IN in lây nhiễm dược thủy đã phát tác trong cơ thể Bạch Sở Niên, bước chân hắn nặng nề, bóng đen trước mắt chồng lên nhau, thân thể càng ngày càng nặng sắp không chịu nổi.

Rimbaud đỡ vai hắn chống đỡ, thấp giọng giận dữ nói: "Tôi phá phòng đưa em ra ngoài."

Tứ chi Bạch Sở Niên đều nổi lên màu xanh trắng cứng đờ, nắm chặt lấy tay anh: "Đây là tàu ngầm... Kho dược tề nổ tung, cả vùng biển đều xong đời luôn, axit hydrocyanic thì tính là cái gì, virus lam tố mới đáng sợ, nhìn bộ dáng hiện tại của tôi mà xem, đồ vật xung quanh tàu ngầm có thể chống đỡ được vài phút sao?"

"Em cũng sẽ chết sao?" Rimbaud đối với tử vong vẫn như cũ không có một khái niệm xác thực, lúc trước cùng Bạch Sở Niên tán gẫu tuổi thọ thì anh mới bắt đầu suy nghĩ đến sinh mệnh dài ngắn.

"Tôi sẽ cố gắng ở cùng với anh thêm vài năm, dạy anh thêm chút văn hóa, miễn cho ngày sau anh dẫn tộc nhân đổ bộ giống như đám thanh niên ngốc nghếch ăn đoàn du lịch."

"......"

"Anh xem nghiên cứu viên kia, hắn không có ở đây... Hắn chết ở phòng y tế..." Bạch Sở Niên cơ hồ ngã đến trước cửa, dùng sức nắm lấy tay nắm cửa: "Hắn muốn né tránh chúng ta, vì sao không dừng ở ký túc xá, dừng ở phòng tập thể dục, lại chết ở phòng y tế, hắn là đi lấy đồ, cứu mình..."

"Xin lỗi... Chỉ có một người được sống, tôi đương nhiên sẽ chọn chính mình..." Bạch Sở Niên từ trong túi lấy ống tiêm trong suốt từ trên giá ống nghiệm phòng y tế, run rẩy dùng răng xé mở bao bì, cắn mở mũ kim, dùng sức đâm vào trong cánh tay mình, đem dược dịch trong suốt đẩy vào trong cơ thể mình.

"Shhhh..." Tiêm tiêu hao một chút khí lực cuối cùng của Bạch Sở Niên, máy ức chế của Rimbaud đã bị một lần nữa tháo ra khôi phục, cổ áo Bạch Sở Niên, đuôi cá tiếp xúc với khóa vân tay, trực tiếp điện tiêu hủy, mở cửa kéo Bạch Sở Niên hướng phòng khác rút đi.

Bạch Sở Niên đã dễ chịu hơn rất nhiều, sắc mặt xanh trắng dần dần nổi lên huyết sắc.

"1, 2, 3, 4..." Trong miệng hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Dùng năng lực để cho anh bị máy ức chế giam cầm và để cho anh bị dung nham thiêu đốt có chênh lệch thời gian hai giây, sau đó lựa chọn ấn nhầm mật mã để khởi động máy ức chế của tôi, sau khi bị tôi cắt ngang mới sử dụng năng lực để cho tôi ấn nhầm dấu vân tay, giữa đó cách nhau mười lăm giây."

"Xem ra hai giây là không đủ để cho năng lực của hắn hoàn toàn khôi phục, năng lực sử dụng lần thứ hai của hắn chỉ có thể để nham thạch nóng chảy xuất hiện ở cánh tay của anh mà không phải toàn thân, chứ không phải là mười lăm giây sau hắn mới có thể phát huy toàn bộ thực lực lần thứ hai, trong lúc đó đều chỉ có thể phát huy một bộ phận thực lực."

"Ngay cả như vậy... Cũng quá mạnh, điều này không giống như khả năng phân hóa cấp M2, giống như A3, ít nhất phải mạnh như cấp A3."

"Tôi hiểu rồi." Bạch Sở Niên cau mày: "Hắn có thể đem kết quả suy diễn tương lai biểu diễn ra ở trong không gian khép kín, dưới tình huống không có người quấy rầy, tương lai hắn sẽ phân hóa đến cấp A3, hiện tại hắn chính là đang mượn thực lực tương lai."

Nếu như đối phương đã có được thực lực cấp A3, ở trong tàu ngầm khép kín thì Satan chiếm hết ưu thế, bọn họ không chiếm được chỗ tốt.

"Đúng rồi... Anh nói anh nghe thấy một tiếng súng trước đó sao?" Bạch Sở Niên hỏi.

"Ừm."

"Nghe ở đâu?"

"Nhà hàng. Âm thanh nghe có vẻ xa và mờ nhạt."

"Tôi nghe nó ở trong phòng tập thể dục, tôi cảm thấy rằng âm thanh đó không gần gũi với tôi, nhưng nó không phải là xa." Thuốc giải độc đã có hiệu quả, Bạch Sở Niên rốt cục có thể tự mình đi lại: "Nếu ở trong tàu ngầm, những phòng này không thể là hình vòng tròn, chỉ có thể theo thứ tự một hàng, lại đây, đi theo tôi, đợi lát nữa chúng ta tách ra hành động."

Khi đến phòng y tế, nghiên cứu viên kia quả nhiên chết trước tủ thuốc, tay hắn đặt ở mép tủ, giá ống nghiệm lật xuống, tựa hồ nhìn thấy một đường sinh cơ cũng biến mất liền không cam lòng mà chết.

Rimbaud còn muốn phá hư cánh cửa tiếp theo, Bạch Sở Niên gọi anh lại, khiêng thi thể lên người, cõng đi qua, dùng ngón cái tay phải của nghiên cứu viên ấn vào khóa vân tay, mở cửa ra còn nguyên vẹn.

"Anh đi vào đi, tôi ở lại." Bạch Sở Niên đẩy Rimbaud vào toilet, trước khi đóng cửa đưa tay lên môi Rimbaud, cười nói: "Anh hôn tôi một cái đi."

Bàn tay sắc bén của Rimbaud bám lấy mép cửa, nhíu mày lạnh lùng nói: "Đây là cái gì, lời từ biệt sao, không muốn nói thẳng?"

Bạch Sở Niên suy sụp mặt: "Cọ cọ vận khí của cá Koi mà thôi... Hai người chúng ta đánh một người đánh không thắng không phải sẽ rất mất mặt sao."

Cánh cửa từ từ đóng lại và bị khóa.

Chờ Satan chậm rãi đi tới phòng y tế, chỉ nhìn thấy thi thể nằm sấp trên mặt đất, hắn quay đầu lại nhìn một chút, hoa giả trên giàn hoa hơi lắc lư.

Satan hờ hững đi về phía giàn hoa, phía dưới giàn hoa quả nhiên vươn ra một bàn tay.

Nhưng hắn nhìn kỹ, bàn tay cứng ngắc lại có ban đỏ, tựa hồ là tay thi thể.

Khi Satan cảm thấy được dị thường thì đã muộn, Bạch Sở Niên mặc đồng phục nghiên cứu viên từ trên mặt đất đứng lên, lập tức nhào tới trên người Satan, hai tay từ sau lưng gắt gao ôm lấy hắn, sử dụng năng lực đồng sinh đau đớn lừa gạt.

Đau lừa gạt có thể mô phỏng nỗi đau mà bản thân từng bị áp dụng lên mục tiêu, Bạch Sở Niên mô phỏng đau đớn chính là đau đớn của thuốc lây nhiễm IN khi tiêm vào trong cơ thể.

Trong nháy mắt Satan cho rằng mình thật sự bị trúng độc lây nhiễm dược thủy, cả người đều cứng ngắc.

Nhiệt độ nóng rực xuyên thấu qua chất liệu y phục từ thân thể Bạch Sở Niên truyền đến trên người hắn.

"Thật sự là omega mà, eo thật nhỏ." Bạch Sở Niên trêu tức cười, trong tay dính thuốc lây nhiễm mảnh thủy tinh vỡ đâm vào thắt lưng Satan.

Satan đã phản ứng kịp với tên hèn hạ này, tránh né vết đứt bén nhọn của thủy tinh theo hướng ngược lại, vươn tay, đồng hồ đeo tay màu vàng treo trên đầu ngón tay lui ra một cách.

Ngay khi hắn làm ra động tác này, Bạch Sở Niên lại cầm tay hắn, cong hai mắt lộ ra ý cười giảo hoạt.

Satan muốn dừng tay đã muộn, hắn cùng Bạch Sở Niên hai người sau gáy mỗi người xuất hiện một cái máy ức chế màu lam gắt gao khóa chặt trên tuyến thể hai người.

"Một đổi một, còn rất đáng giá nha." Bạch Sở Niên buông tay cười nói.

Satan biểu tình dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên cười lộ ra răng hổ, muốn xé nát hắn.

Khả năng của hắn có thể được thực hiện trên bất kỳ mục tiêu nào trong không gian khép kín, nhưng hai người tiếp xúc sẽ được tính là một mục tiêu và sẽ được tái tạo kinh nghiệm trong quá khứ cùng nhau.

"Làm sao ngươi biết?"

"Băng dính cá nhân." Bạch Sở Niên lấy ra miếng bang dính cá nhân: "Ta cắt nó thành miếng nhỏ dùng để dán ghi chú cho Rimbaud, nhưng khi ngươi bảo ta tái hiện động tác ấn nhầm khóa vân tay, thứ này cùng ta bị tái hiện, ta cảm thấy ít nhất thứ ta đụng phải có thể cùng ta quay về."

Cửa phòng y tế vang lên một tiếng, Rimbaud theo mật mã đẩy cửa tiến vào. Vừa rồi anh không ở trong không gian phong bế này, năng lực của Satan không có tác dụng đối với anh.

Satan một tay nắm lấy tay Bạch Sở Niên, hai người đồng thời cầm mảnh thủy tinh dính thuốc lây nhiễm kia.

Satan lạnh lùng nhìn Rimbaud: "Nếu anh đến, chúng ta sẽ trở về với nhau." Hắn liếc bạch Sở Niên một cái: "Ngươi chỉ có một nhánh thuốc giải độc, đúng không, còn dám cùng ta đánh cuộc lần này sao?"

Bạch Sở Niên: "Ta trêu ngươi chút."

Rimbaud cũng thản nhiên nhìn chăm chú vào bọn họ, ánh mắt di chuyển, tùy thời tìm kiếm sơ hở.

Bạch Sở Niên có thể khuất phục, lúc này lại ý đồ lấy lý thuyết phục người khác: "Chúng ta cũng là bị bắt vào, cùng tình cảnh của ngươi không sai biệt lắm, nói thật chúng ta cùng một kẻ thù, đi ra ngoài trước rồi nói sau."

"Người nên sống sót là ta. Tại sao ta phải bị phá hủy?" Satan nhẹ giọng hỏi: "Người đánh thắng ở căn cứ bồi dưỡng là ta, vì sao hắc báo được gọi là Ma Sứ, còn ta lại bị tiêu diệt. Ta đã chịu đựng quá lâu, cho đến khi trưởng thành, tại sao bây giờ lại có kết quả này?"

"Nói cái gì vậy, người ta toàn bộ tính tình, ngươi có thể so sánh được sao?"

"Toàn bộ tính tình? Ngươi đang giả vờ ngu ngốc gì vậy?" Tâm tình Satan trở nên cực độ kích động: "Ai đánh thắng, châm dược thủy kia được tiêm cho ai, ngươi không biết sao, Thần Sứ?"

Lần này Bạch Sở Niên thật sự buồn bực: "Sao, tôi chưa bao giờ tiêm loại thuốc đó. Xác suất xuất hiện thí nghiệm thể hình sứ là ba phần mười vạn, Ma Sứ cùng Chú Sứ không phải cũng là tự nhiên xuất hiện sao, bằng không số liệu này lấy từ đâu ra."

"Ngu xuẩn." Satan lấy ra một đồng xu từ áo choàng của mình và cười lạnh một tiếng: "50% xác suất trở lên, phải không?"

Đồng xu bị hắn ném lên, lại rơi trở về lòng bàn tay, là mặt chính diện.

Lần thứ hai, vẫn là mặt chính diện.

Tổng cộng ném bốn lần, chỉ có một lần là mặt phản diện.

"Ngươi hiểu chưa?" Ánh mắt u ám của Satan tự giễu cong lên: "Chỉ cần số lần thử không đủ nhiều, xác suất cũng chỉ là xác suất."

"Đủ rồi, tranh luận lại cũng không có ý nghĩa." Satan buông tay Bạch Sở Niên ra, lui ra hai bước, giơ tay sờ về phía gáy mình.

Bạch Sở Niên vỗ giàn hoa: "Hắn muốn tháo máy ức chế!"

Rimbaud nhanh như thiểm điện xông lên, quấn quanh trên người Satan, nâng tay tháo khớp vai phải của hắn, móng vuốt sắc bén ở trước ngực Satan xé rách một vết thương thật lớn, đem máu dẫn đến trong tay, hóa thành một khẩu súng lục thủy hóa màu máu, không chút do dự bắn một phát vào đầu Satan.

Satan bị một súng nổ đầu, hai mắt kinh hãi trừng mắt nhìn Rimbaud, nằm trên mặt đất không nhúc nhích nữa, máu từ dưới áo choàng màu đen của hắn chảy ra, nhuộm đỏ sàn nhà.

Rimbaud lạnh lùng bắn mấy phát về phía thi thể, cho đến khi súng ngắn không còn đạn nữa mới thôi, tiện tay ném súng, lại xem tình huống của Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên ôm lấy gáy lại bị đeo máy ức chế lẩm bẩm: "Tuyến thể sắp bị hắn đâm nát... Tôi đau đến chết mất, đi thôi."

Bạch Sở Niên kéo Rimbaud đi về phía cửa, đi ngang qua thi thể Satan, lơ đãng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Vết máu dưới thi thể Satan chậm rãi thu nhỏ lại.

Máu dường như đổ lại vào cơ thể.

"Đi!" Bạch Sở Niên thấy thế không ổn liền lập tức kéo cửa bị Rimbaud đoản mạch ra, mang theo Rimbaud chạy vào, dùng sức khóa cửa lại.

Trong quá trình triền đấu với Rimbaud, Satan đã kéo máy ức chế sau gáy xuống, máy ức chế một khi thoát ly, hắn lại có thể một lần nữa sử dụng năng lực phân hóa, đem trạng thái chưa trúng độc chưa bị thương nặng hiện tại trên người mình.

Bạch Sở Niên đóng chặt cửa, tựa vào cửa thở dốc một hơi: "Tôi thấy hắn tám phần nói là nói sự thật, tôi cùng Ma Sứ cũng từng giao thủ, Satan này thật sự không yếu hơn Ma Sứ đâu, thí nghiệm thể đối chiến hộp quan sát đều là phong bế, hơn nữa khi đó Ma Sứ hẳn là còn ở cấp M2, ở trong không gian phong bế, hắc báo sẽ đánh không lại hắn."

Rimbaud bỏ qua: "Em có thể, tôi biết. Sao em không làm vậy?"

"Tôi còn có chút việc muốn hỏi hắn." Bạch Sở Niên giơ cằm lên, chỉ chỉ một cánh cửa khác trong toilet: "Thừa dịp hắn ta còn chưa hoàn toàn khôi phục, phòng hẳn là sẽ không tuần hoàn nữa."

Rimbaud thông điện ngắn mạch vân tay khóa, mang theo Bạch Sở Niên cùng nhau đi ra ngoài.

Một dòng nước chảy xuống chân họ.

Đây là một kho lạnh, sàn nhà đang thấm nước.

Rimbaud cúi xuống, ngửi ngửi nước: "Là nước biển, bên trong trộn rất nhiều thuốc nhiễm trùng."

"Không đúng." Bạch Sở Niên đã đoán được một phát súng mà bọn họ nghe được rất có thể là đạn định vị của Tiêu Thuần phóng ra, nhưng một viên đạn bắn tỉa còn chưa đến mức có thể xuyên thấu cốt thép của tàu ngầm, tàu ngầm này sợ là đã sớm rò rỉ.

"Nếu bắn súng thật sự là Tiêu Thuần, chỉ sợ sẽ bị nhiễm bệnh." Bạch Sở Niên nhíu mày cùng một chỗ: "Hàn ca bên kia cũng không biết làm ra thuốc giải độc chưa nữa."

Rimbaud nhướng mày: "Cậu ta sẽ mạo hiểm mạng sống của mình để cứu chúng ta?"

"Ừm... Tôi không biết. Có lẽ cậu ta có lý do để làm điều đó."

"Tôi cảm thấy rằng Satan ở ngay sau cánh cửa." Rimbaud giơ ngón tay đuôi lên chỉ vào cánh cửa đóng chặt trong toilet.

"Hắn ta không dám ra ngoài. Ở đây bị rò rỉ, có nghĩa là không phải là không gian khép kín, ngay lập tức sẽ bị giết bởi anh. Khi cửa phòng khác đến đều bị tôi phá hủy, chỉ có hai cánh cửa trong toilet vẫn còn nguyên vẹn, hắn ta đã bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh."

Bạch Sở Niên phổ bụi trên vai: "Xét vềề năng lực tổng hợp, tôi càng coi trọng hắc báo một chút. Tìm điểm rò rỉ để gửi tín hiệu, chúng ta hãy gặp nhóm đặc vụ trước đã."

——

Trực thăng trên mặt biển vẫn đang lơ lửng trên bầu trời, đội tổ đặc công trấn giữ Thương Tiểu Nhĩ còn đang quan sát tín hiệu trên màn hình máy tính.

Một cỗ khí tức nhàn nhạt bị hắn linh mẫn bắt được.

Tất Lãm Tinh trở lại khoang máy bay tiếp tục chấp hành nhiệm vụ từ trong trực thăng thò đầu ra, quét qua chung quanh, sắc trời quá tối, lúc này mặt biển lại nổi lên sương mù, tầm nhìn rất thấp.

"Thương tiền bối. Ngài cũng cảm thấy điều đó sao?" Tất Lãm Tinh rút về, thấp giọng hỏi.

"Ừm, có alpha cấp cao tới gần." Thương Tiểu Nhĩ nói.

"Cấp bao nhiêu?"

"A3" Thương Tiểu Nhĩ thần sắc nghiêm túc hẳn lên, đem máy tính đặt lên đầu gối Tất Lãm Tinh: "Cậu quan xát, tôi đi xem một chút. Bọn Tiểu Bạch bị nhốt quá lâu, bên trong cũng không biết là tình huống gì, không nhất định còn có tinh lực đối phó với đối thủ cấp A3 nữa."

Thương Tiểu Nhĩ đeo máy thông tin liên lạc, từ trên trực thăng tung người nhảy dựng lên, không mang theo bất kỳ thiết bị lặn nào liền rơi xuống biển.

Khi cơ thể của hắn tiếp xúc với biển, một lỗ sâu tròn được xuất hiện trên biển.

Không giống như hang thỏ xảo quyệt của Lục Ngôn, lỗ tròn này là một đường hầm.

Khả năng phân hóa A3 của Tuyến thể chuột đồng "Xói mòn hang động": Các con đường hang động có thể được hình thành trên vật liệu vô sinh, bao gồm không giới hạn ở hạt nhân, bức xạ, sóng năng lượng, nước, magma.

Thương Tiểu Nhĩ một đường theo đường hầm trượt xuống.

Tất Lãm Tinh: "Tiền bối cẩn thận, không được tiến vào trong tàu ngầm, chúng ta không thể biết được chất độc bên trong rỉ đến mức nào đâu."

"Tôi biết rồi."

Càng tới gần tàu ngầm, ánh sáng dưới đáy biển càng tối, Thương Tiểu Nhĩ cơ hồ mất phương hướng, không mục đích xoay quanh đường hầm một thời gian, bỗng nhiên nhìn thấy phương xa có một thứ chớp động ánh sáng, vì thế cẩn thận dựa vào.

Khi đến gần ánh sáng, một bóng đen tựa hồ xẹt qua bên người, giống như một con cá lớn, cho dù để ý cũng không thấy rõ, nơi này tối đen đến mức đưa tay không thấy năm ngón tay.

Bạch Sở Niên và Rimbaud theo kho lạnh tìm được phòng động lực, lại từ khe hở xuống đáy bị hư hại, tìm được một khe hở biến hình không ngừng lọt vào trong khoang thuyền, Hai tay Rimbaud luồn vào trong khe hở, dùng sức bẻ một cái, dùng lực lượng của hắn bẻ cong sắt thép nặng nề không cần phải nói, dòng nước mãnh liệt dưới tác dụng của áp lực biển sâu đột nhiên vọt vào trong khoang, một cái bóng màu đen theo dòng nước cùng nhau lăn vào.

Bạch Sở Niên cạo một nắm nước trên mặt, khoát tay áo: "Rimbaud, chặn đường lại, trước tiên chặn lại. Làm như vậy không được, đợi lát nữa tủ lạnh đều bay lên, chúng ta vẫn phải từ cửa khoang đi ra ngoài."

"Chỉ đạo lung tung." Rimbaud lại hàn khe hở lại.

Bóng đen bị dòng nước cường thế vọt tới, lúc này từ trên mặt đất chảy nước ngồi dậy, cổ tay đặt lên đầu gối dựng thẳng lên một chân, ngón trỏ đeo nhẫn lam bảo thạch tươi sáng. Sợi tóc dán lên làn da màu cà phê, alpha mở mắt ra, con ngươi vàng lạnh lẽo nhìn chăm chú vào bọn họ.

Bạch Sở Niên đem mái tóc ướt sũng trước trán lên lưng, vừa vặn cùng hắn đối diện.

"Hả? Báo đen? Tôi cứ tưởng là đồng nghiệp của tôi. Sóng nước nào đã cuốn trôi anh tới đây vậy?"