Bạch Sở Niên nhịn không được đưa tay muốn lấy hai quyển sổ đỏ kia, đầu ngón tay bỗng dưng đụng vào trên thủy tinh làm một tiếng trầm đục vang lên.
"Anh đưa lại gần cho tôi xem với..." Bạch Sở Niên duỗi cổ, chóp mũi dán lên thủy tinh, ở phía Rimbaud thoạt nhìn có chút buồn cười.
Rimbaud giơ hai quyển sổ lên, ở trước thủy tinh lắc lư từ tráii sang phải, từ phải sang trái, Bạch Sở Niên ở phía sau thủy tinh theo sau nhìn từ trái sang phải, từ phải nhìn sang trái.
"Anh đừng nhúc nhích, mở ra cho tôi xem một chút đi." Bạch Sở Niên ngồi ở phía sau sốt ruột, phía sau có Độ Mặc nhìn hắn cũng không cách nào đứng lên.
Rimbaud mở trang đầu tiên cho hắn, dưới tấm ảnh có in một chữ hỉ màu đỏ, tuy rằng bọn họ chưa từng chụp qua loại ảnh chụp chung chính thức này, nhưng bộ phận kỹ thuật nhất định là có biện pháp.
Rimbaud cho hắn xem trang thứ hai, tên của hai người được viết lên trên đó.
"Thật đẹp." Bạch Sở Niên cách thủy tinh sờ soạng tờ giấy trong quyển sổ.
Rimbaud nhìn bộ dạng này của hắn mà có chút đau lòng, tay dài đặt lên kính hỏi: "Mấy ngày trước tôi nghe thấy em đang nghĩ về tôi, tự t.h.ủ d.â.m rất vất vả đi, tôi nghe thấy tiếng em thở, đêm đó tôi cũng đang làm cùng e, em cócảm nhận được không? Tôi có thể đập vỡ kính này trong một cú đấm, em có muốn đi với tôi không?"
"Đừng nói nữa." Hai tay Bạch Sở Niên còng tay cắm vào giữa tóc, cố gắng đè lên thứ gì đó dần dần xuất hiện.
Anh không chút kiêng dè, nói những lời như vậy tất cả quản giáo đang canh đều có thể nghe thấy, cảnh sát vũ trang ở cửa rút súng ra, Độ Mặc cũng cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.
Hắn nhìn thấy trong thắt lưng quần Bạch Sở Niên có một cái đuôi màu trắng chen ra, buông xuống phía sau mông vẫy tới vẫy lui, nhìn thế nào cũng không giống đuôi chó, suy nghĩ một chút mới nhớ tới lúc hắn đăng ký loài giống, trên hồ sơ viết là sư tử trắng.
Độ Mặc trợn trắng mắt, trong lòng âm thầm chửi thề một tiếng.
Ảnh: 微博:欧我的天天天
Bạch Sở Niên chuyên chú nói chuyện phiếm với Rimbaud, phân ra một bàn tay yên lặng đến phía sau quần, đem đặc điểm bản thể bởi vì tinh thần quá mức hưng phấn cho nên vô tình xuất hiện nhét vào trong quần, trên mặt làm bộ như vô sự phát sinh, dù sao cũng có mặt bàn chắn, Rimbaud đối diện cũng không nhìn thấy, không mất mặt.
Hai người này hiển nhiên không coi Độ Mặc là người xem.
Độ Mặc cúi đầu, nhàm chán chọc vào tường làm bóng đèn cho hai người bọn họ, tay ở dưới mặt bàn trộm cắp phát trong tổ thảo luận của bốn người trên màn hình điện tử của bộ đàm: "Tôi phục rồi, nếu như tôi có tội, quản ngục có thể trừng phạt tôi chứ không phải để tôi hầu hạ cái tên alpha ở phía sau tấm kính thủy tinh vẫy đuôi rũ tai, ở chỗ này xem bọn họ tú ân ái."
Mạt Thiền: "Vẫn là cái tên họ Bạch kia à? Hắn ta còn muốn ở lại bao lâu nữa đây, IOA sẽ không bảo lãnh người ra sao?"
Chim Chuông: "Eris trong khu giám sát của tôi cũng rất khó làm, đi ngang qua phòng giam của hắn ta đều gặp xui vấp ngã, cũng bởi vì hắn mà chồng tôi mua xe lại không rút được số, tức chết tôi mất!"
Nhện biển: "Hôm nay cũng có người đến thăm Eris."
Qua nửa giờ, Bạch Sở Niên lưu luyến nhìn theo Rimbaud rời đi.
Độ Mặc giẫm lên ghế tròn bên cạnh, nhàm chán kéo dài roi giáo dục co rút ngắn trong tay, hừ lạnh nói: "Anh ta cư nhiên không bảo lãnh cậu, ta còn tưởng rằng cậu sắp cút rồi chứ."
Nhà tù quốc tế có hệ thống bảo lãnh đối với cơ thể thí nghiệm, chỉ đối với đối tượng thử nghiệm, cơ quan tổ chức có trình độ xuất trình hóa đơn mua hàng và giấy chứng nhận của đối tượng thí nghiệm và nộp một khoản tiền bảo lãnh rất lớn nếu nằm trong khả năng có thể, bởi vì đối tượng được xác định là "vũ khí" chứ không phải là người tự do, miễn là tổ chức hợp pháp nắm giữ thì có thể không bị giam giữ, sau đó nếu đối tượng một lần nữa gây thiệt hại cho xã hội, tổ chức sở hữu của đối tượng đó sẽ bị trừng phạt.
"Tôi có người thân trực hệ rồi~" Bạch Sở Niên không có thời gian để ý tới hắn, ngâm nga bài hát rồi bước ra khỏi phòng thăm hỏi.
Độ Mặc đành phải đuổi theo, chỉ cần hắn ở trong tù một ngày, bọn họ không thể buông lỏng cảnh giác với hắn, hắn luôn luôn là một quả bom hẹn giờ.
Lúc ra khỏi phòng thăm hỏi vừa vặn gặp Eris, mấy tên quản giáo áp giải hắn nhưng vẫn không khống chế được Eris đang hưng phấn, Eris vừa nhìn thấy Bạch Sở Niên liền cao hứng hướng hắn hô: "Đại ca, tôi cũng có người thăm hỏi! Hắn muốn bảo lãnh cho tôi, tôi rất vui, xin lỗi ca nha, tôi không có ý rời bỏ ca, nhưng hắn là người tôi thích hơn~"
"Ồ, chúc mừng." Bạch Sở Niên giơ ngón tay cái lên với hắn: "Tôi cũng đã kết hôn, vừa mới xong."
"Wow!" Eris dùng cả hai tay chỉ vào hắn, biểu tình cực phóng đại: "Ca ngầu thật đấy!"
Hai người bọn họ cách không khí đập tay nhau một cái, Độ Mặc nhìn đến ê răng.
Độ Mặc cầm roi giáo ở sau lưng chọc hắn: "Đừng nhảm nữa, đi mau."
Trên đường đi, Bạch Sở Niên thuận miệng hỏi: "Ai bảo lãnh Eris vậy?"
Độ Mặc lắc đầu: "Hắn không thuộc ôia quản."
Trở lại trong phòng giam, Bạch Sở Niên dạo quanh phòng một hồi lâu, mới tiêu hóa hết chuyện vui vẻ hôm nay một chút mới không đến mức nhìn thấy một người liền nhịn không được xông lên phát thiệp cưới.
Sau khi Rimbaud rời khỏi nhà tù quốc tế, có một chiếc phà đến đón anh, nhưng sau khi lên tàu, anh lại nhảy ra khỏi cửa sổ xuống biển và bơi đi.
Trực thăng của nhóm Lục Ngôn đang chờ anh cách hòn đảo ngoài khơi ba cây số.
Trực thăng lơ lửng trên mặt biển, nhìn xuống mặt biển xanh thẳm, một nhân ngư cá đuối lấp lánh lam quang diễm lệ từ trên mặt nước ẩn hiện, sứa lam quang phù du đi theo quanh người nhân ngư.
Rimbaud nhảy ra khỏi mặt nước, Tiêu Thuần treo trên thang dây đưa tay về phía anh, sau khi nắm lấy cổ tay lẫn nhau, trực thăng mang theo anh rời khỏi hải đảo.
Trên trực thăng, Tất Lãm Tinh cầm một chiếc khăn khô khoác lên mái tóc nhỏ giọt cho Rimbaud, Hàn Hành Khiêm hỏi: "Thế nào rồi?"
"Em ấy gõ một chuỗi mã Morse cho tôi." Rimbaud cẩn thận kiểm tra túi lưu trữ bao bọc màng chống thấm nước xem có bị ướt hay không, vừa đọc từng chữ cái ghi chép ra, Hàn Hành Khiêm theo thứ tự viết lên sổ ghi chép.
Là một cụm từ dài: "Xuyên thấu thị giác một chiều".
Lục Ngôn: "Xuyên thấu thị giác một chiều? Là loại kính dán xe sao?"
Tất Lãm Tinh: "Hẳn là phải đặc chế, một mặt cần hoàn toàn không thấm nước."
Hàn Hành Khiêm gõ vào mặt giấy: "Có thể làm được."
Rimbaud mở ra bức tranh mặt bằng nhà tù mà Bạch Sở Niên vẽ tay trước khi rời đi, chỉ vào một luống hoa đánh dấu con số "2": "Ba ngày sau ở đây giao nhận, vẫn là dùng dây leo, tôi hộ tống người."
Trên bản đồ vẽ tay tổng cộng có mười mấy dấu hiệu đánh dấu số, đều là Bạch Sở Niên trước khi đi phân tích qua, có thể có cơ hội truyền vị trí vật phẩm, có một số địa phương trải qua khảo sát thực địa phát hiện không thể thực hiện được, vì thế sàng lọc ra chỉ có mấy vị trí này là có thể sử dụng.
Một tuần sau.
Bạch Sở Niên đứng ở cửa sổ căng tin nấu cơm, người nấu cơm cho cậu vẫn không phải là thợ làm bánh, hắn khom lưng nhìn vào cửa sổ: "Ong mật còn chưa trở về sao?"
Phạm nhân nấu ăn bên trong không kiên nhẫn nói: "Cậu ta chuyển đến phòng giam bệnh nhân làm cơm rồi, tạm thời sẽ không trở về được."
Trở lại bàn, nhìn bắp cải nước sạch khó ăn hơn bình thường, Bạch Sở Niên có chút ngược khẩu vị. Trong căng tin khu giám sát càng bởi vì cả tuần thức ăn đều khó ăn hơn bình thường mà gây ra một trận xôn xao, phạm nhân vỗ bàn phản đối, yêu cầu omega ong trở về nấu cơm.
Nghe được căng tin xôn xao, Độ Mặc đá văng cửa lớn, giơ roi giáo dục quất mấy cái trên cửa, tiếng roi lớn đình chỉ ồn ào, hắn mắng: "Ta xem ai đang gây chuyện!"
Trong căn tin nhất thời lặng ngắt như tờ, phạm nhân lại khôi phục trật tự.
Độ Mặc đi đến bên cạnh hồ nước, ôm vách tường dựa vào tường nhìn chằm chằm mọi người ăn cơm, lần này phạm nhân đều thành thật, ai cũng không dám ở trước mặt hắn tìm không thoải mái, roi quât trong tay hắn mà quất người thật sự sẽ rất đau.
Bạch Sở Niên bưng khay cơm đến bên cạnh hồ nước rửa sạch, dòng nước tinh tế rửa sạch trên tay hắn rõ ràng.
Ánh mắt Độ Mặc liền rơi vào trên người Bạch Sở Niên, hắn đã quen tùy thời nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên, chỉ cần Bạch Sở Niên xuất hiện trong tầm mắt hắn, hắn liền không có khả năng bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể bắt được động tác nhỏ của hắn.
Bạch Sở Niên biết Độ Mặc đang nhìn mình, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nếu các cậu muốn biết tin tức về Tường Lửa Sow, vừa lúc tôi cũng biết một ít, đổi lại, tôi muốn nghe nội dung thẩm vấn Kim Lũ Trùng lúc trước của các cậu, nguyện ý trao đổi, lần thẩm vấn tiếp theo tôi sẽ đem nội dung tôi biết nói cho các cậu biết."
Độ Mặc đã sớm thấy rõ, hắn căn bản là tới đàm phán, ở trước mặt tổ đặc công IOA điều tra thủ đoạn thẩm vấn ai cũng không đủ nhìn, ai cũng không có biện pháp từ trong miệng hắn cạy ra cái gì, đối đãi với loại người này, thẳng thắn so với giấu diếm lấy được hồi báo nhiều hơn.
"Kim Lũ Trùng kháng cự thẩm vấn, mỗi lần đến phòng thẩm vấn đều ngồi không nói một lời." Độ Mặc buông tay: "Ai cũng không thể khiến cho cậu ta mở miệng ra được."
"A, xem ra cậu ta còn nói cái gì khác." Bạch Sở Niên thoải mái nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn: "Ví dụ như "Tôi chỉ muốn nói chuyện với hội trưởng IOA", hẳn là có đi."
Điều này làm dấy lên sự cảnh giác của Độ Mặc: "Cậu nói cho tôi biết, tại sao cậu lại vào đây? Nếu chỉ nằm vùng, tại sao IOA không cử một đặc vụ chưa được tiết lộ để dễ dàng che giấu danh tính?"
Bạch Sở Niên cong hai mắt lên: "Cậu đoán xem?"
"Cậu chỉ đến để thu hút sự chú ý, mục đính chính của IOA là ở bên ngoài."
"Ồ... Đương nhiên là không, giọng điệu này của cậu giống như giọng điệu vạch trần phạm nhân trong phim trinh thám vậy."
Bạch Sở Niên vừa rửa chén vừa nói: "Cậu không nên hao phí nhiều tinh lực như vậy đến trông coi tôi, kỳ thật tôi mới là người không cần trông coi nhất."
Độ Mặc cười lạnh: "Xảo ngôn lệnh sắc. Vậy cậu nói xem ai cần người trông coi hơn?"
"Đương nhiên là Kim Lũ Trùng."
Độ Mặc buông tay xuống: "Tại sao?"
Bạch Sở Niên không nhanh không chậm dùng vải rửa chén lau đĩa, chậm rãi nói: "Cậu nói xem, tôi tới đây để làm gì?"
Độ Mặc: "Nằm vùng, do thám? Tóm lại là làm việc cho IOA, tôi chỉ là nhất thời không có chứng cứ mà thôi, nếu cậuchỉ vì phá hoại trật tự xã hội mà bị bắt, IOA còn có cơ hội bảo lãnh cậu ra ngoài, nhưng nếu cậu ở trong tù điều tra bất hợp pháp bị tôi tìm thấy chứng cứ, cậu sẽ không bao giờ ra ngoài được đâu."
Bạch Sở Niên cười cười: "Đây là cậu nói, không phải tôi nói, không thể khai báo. Nếu cậu cảm thấy tôi có thể dùng phương thức này tiến vào thì Hồng Hầu Điểu đương nhiên cũng có thể, thậm chí còn chuyên nghiệp hơntooi, thời gian ủ bệnh càng lâu, bởi vì bọn họ là chuyên môn đến ngục giam phụ trách diệt khẩu."
Độ Mặc sắc mặt dần dần lạnh lùng: "Cậu có ý gì?"
"Lời khai của Kim Lũ Trùng đối với các cậu mà nói có giá trị, đối với chúng tôi cũng giống nhau, nếu cậu ta chết, bí mật của cậu ta sẽ vĩnh viễn thối rữa trong bụng, chúng ta ai cũng không chiếm được." Bạch Sở Niên thở dài: "Kim Lũ Trùng còn ở phòng giám hộ y tế sao, tôi biết tuổi của cậu có thể làm được chức vị này chứng tỏ năng lực của cậu rất tốt, bởi vậy xuất phát từ kinh nghiệm hoặc trực giác nào đó sinh ra ý thức bảo vệ cậu ta, cho nên mới không thả cậu ta tiếp tục trở về khu giám sát, rất tốt, nhưng ý thức của cậu còn chưa đủ rõ ràng, cũng không nghĩ tới logic bên trong."
Độ Mặc mím môi nhìn hắn, Bạch Sở Niên rửa chén xong, lấy giẻ lau lau tay: "Không hiểu sao? Làm đặc công trời sinh đã có trực giác nguy hiểm, cho nên cậu mới là một quản giáo, chim nhỏ à."
"Sát thủ của Hồng Hầu Điểu có thể giết cậu ta một lần thì cũng có thể giết cậu ta lần thứ hai, thế nào, cần thuê tôi làm vệ sĩ không, sắp xếp tôi đến bên cạnh Kim Lũ Trùng, tôi cam đoan cậu ta sẽ không gặp nguy hiểm gì cả."
Độ Mặc cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, một mực từ chối Bạch Sở Niên, bước nhanh ra khỏi căng tin, nói với bộ đàm: "Đột kích kiểm tra tất cả phòng giam của khu tù nhân trọng hình xem có mang theo vật phẩm bị cấm hay không, trọng điểm kiểm tra mấy thành viên của Hồng Hầu Điểu, tiến hành ngay lập tức!"
Cán bộ quản giáo khu trọng hình nhận được tin báo, lập tức tổ chức kiểm tra đột xuất.
Bạch Sở Niên có trật tự đem khay cơm sạch sẽ xếp cùng một chỗ, trở về nghỉ trưa, sau đó đi theo quản giáo đi làm việc.
Khu trọng hình giám bị Độ Mặc lật ngửa lên trời, tất cả hàng hóa nghi ngờ cấm đều bị hắn lục soát ra chất đống ở quảng trường, các quản giáo từng chuyện từng việc, khối lượng công việc phi thường lớn, cho đến buổi tối còn có một phần ba đồ đạc chưa tra xong, chỉ có thể suốt đêm tăng ca, cùng lúc đó, hơn phân nửa cảnh sát vũ trang cùng tay súng bắn tỉa được điều động đến bên ngoài khu trọng hình giám sát cùng tòa nhà giám hộ đặc biệt.
Mười hai giờ sáng, những bạn tù khác trong phòng giam ngáy bốn phía, Bạch Sở Niên ngồi trên giường của mình chơi ngón tay đẻ thời gian.
Nghe được khóa vân tay cửa lao khẽ vang lên một tiếng, Bạch Sở Niên xoay người rơi xuống đất, nhẹ nhàng không tiếng động như mèo.
Hắn kéo cửa ra một khe hở nhỏ, sau đó chen ra ngoài, dán vào chân tường trèo lên bệ cửa sổ, theo đường ống quạt trần nhà trèo lên sân thượng.
Sân thượng của tòa nhà khu giám sát cách mặt đất khoảng mười sáu tầng cao, bên ngoài tòa nhà không có máy điều hòa không khí và lưới chống trộm có thể đặt chân, chỉ có mép cửa sổ của mỗi phòng giam, hai lớp kính bên ngoài hàn hàng rào sắt, bên ngoài cửa sổ chỉ có một mép hẹp.
Nếu đi cầu thang sẽ bị camera giám sát chụp lại, làm kinh động nhân viên trực ban trong phòng giám sát, con đường khả thi duy nhất chỉ có ở đây.
Bạch Sở Niên tay đút túi đứng ở rìa sân nhìn xuống đất xi măng cách mình gần trăm mét, khi đèn pha sắp quét tới liền khẽ nhảy lên.
Vì phòng ngừa vượt ngục, khoảng cách giữa hai tòa nhà khu giám sát rất xa, lại không có cây cối và tường vây che chắn, cho dù Bạch Sở Niên đeo máy ức chế thì vẫn giữ lại năng lực nhảy lên leo trèo vốn có, cũng không cách nào dưới tình huống không có điểm dỡ lực ở giữa, trực tiếp nhảy xuống độ cao một trăm thước còn không tổn hao chút nào.
Bạch Sở Niên nhảy xuống rơi vào mép hẹp tầng thứ ba, sau đó không nhảy nữa, mà là buông lỏng chân, để cho thân thể tự nhiên trượt xuống, hai tay ôm lấy mép cửa sổ.
Loại thao tác này đối với lực cánh tay và sức chịu đựng là khảo nghiệm cực lớn, không có năng lượng tuyến thể hỗ trợ, tất cả động tác đều chỉ có thể dựa vào kỹ xảo huấn luyện bình thường hoàn thành cùng tố chất thân thể đủ cường hãn chống đỡ.
Bạch Sở Niên cứ như vậy từng chút từng chút rơi xuống phía dưới, còn phải xuyên qua giữa đèn pha dày đặc, mất mười phút chân mới giẫm lên mặt đất được.
Trong góc tối, một omega mặc đồng phục quản giáo đột nhiên nắm lấy cánh tay của hắn.
Đồng phục thoạt nhìn không quá vừa vặn, vành mũ rủ xuống che khuất mặt cậu ta Bạch Sở Niên cúi người nhìn khuôn mặt dưới mũ, Vô Tượng Tiềm Hành Giả nhìn chăm chú vào hắn, đôi mắt to chợt lóe lên.
"Dùng hết rồi, anh xử lý nó đi." Vô Tượng Tiềm Hành Giả nhét băng dính phế liệu trong túi vào tay Bạch Sở Niên.
Bốn ngày trước, Bạch Sở Niên đúng hẹn ở trong bồn hoa lấy được một quyển màng một chiều đặc chế do Tất Lãm Tinh dùng dây leo đưa tới, loại màng một chiều này so với màng thủy tinh xe bình thường đắt hơn rất nhiều, từ bên ngoài thoạt nhìn là băng keo màu đen tinh khiết, mà cho dù quấn quanh mười tầng, từ bên trong cũng có thể thấy rõ tình huống bên ngoài.
Sau khi Bạch Sở Niên lấy được màng một chiều, lúc làm việc mang nó vào xưởng may, treo trên kim trục bên trong thân máy may kiểu cũ. Vô Tượng Tiềm Hành Giả đã nhận được cuộn màng một chiều này khi họ làm việc theo ca đến một nhà máy may mặc, thay thế băng tĩnh điện trên mắt bằng màng một chiều.
Năng lực cố hữu của Vô Tượng Tiềm Hành Giả là bắt chước, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy ngón tay và mắt của quản giáo là có thể đem vân tay của mình cùng mống mắt giống nhau, hắn sao chép dấu vân tay cùng mống mắt quản giáo của mình, từ giữa lưới cửa mở khóa vân tay, rời khỏi phòng giam của mình lại dùng dấu vân tay cùng mống mắt của quản giáo khu A giúp Bạch Sở Niên mở khóa.
Năng lực này không thể bị máy ức chế vô hiệu hóa, tuy rằng Độ Mặc không rõ ràng Vô Tượng Tiềm Hành Giả cụ thể có năng lực cố định gì, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn là dựa vào trực giác đem ánh mắt của Vô Tượng Tiềm Hành Giả bịt kín, lại không nghĩ tới có người có thể cung cấp cho hắn trang bị đặc thù, đúng là cẩn thận đến mấy cũng có lỗi sai.
Vô Tượng Tiềm Hành Giả một lần nữa hạ thấp vành mũ, đi ở phía trước dẫn đường cho Bạch Sở Niên, dùng vân tay mở ra mỗi cánh cửa, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại.
Bạch Sở Niên đi theo phía sau cậu ta, nhìn vóc dáng nhỏ bé này bước từng bước vụn nhỏ ở phía trước vội vàng đi.
"Cám ơn cậu đã vfi tôi mà mạo hiểm." Bạch Sở Niên nói.
Vô Tượng Tiềm Hành Giả lắc đầu: "Anh nói, sẽ nói cho tôi biết tình hình gần đây của thiếu tá. Anh ấy vẫn ổn chứ, anh ấy có bị thương không?"
"Khi tôi làm nhiệm vụ ở cảng M, tôi đã gặp anh ta, anh ta rất tốt, vết thương cũ dường như cũng gần như khỏi hẳn rồi."
Vô Tượng Tiềm Hành Giả: "Anh ấy có thấy hội trưởng IOA không?"
Bạch Sở Niên: "Có, nhưng chẳng qua chỉ đơn giản là ôn chuyện. Bây giờ anh ta vẫn còn độc thân, nghe anh trai anh ta nói anh ta không muốn tìm đối tượng. Cậu thích anh ta sao? Cậu có muốn tôi truyền đạt điều đó cho anh ta không? Tôi nghĩ tôi có lẽ sẽ nói được."
"Không... Không cần." Vô Tượng Tiềm Hành Giả dùng sức nuốt nước bọt, nuốt xuống giọng nói nghẹn ngào: "Nếu như anh ấy bị thương, tên gia hỏa mà làm anh ấy bị thương mà ở trong ngục giam này thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ thay anh ấy giết nó, trừ chuyện đó ra thì tôi cũng không làm được gì cả."
"Thí nghiệm thể có quy định bảo lãnh, cậu có biết không?"
"Tôi biết, nhưng tôi là một thí nghiệm thể bị đưa đi tiêu hủy của viện nghiên cứu, tôi không có hóa đơn mua hàng, cũng không có chứng từ. Thiếu tá an ủi tôi rằng miễn là tôi làm việc chăm chỉ là có thể ra, tôi biết anh ấy đang dỗ dành tôi, anh ấy không muốn tôi sống trong tuyệt vọng. Nhưng tôi biết tôi đã bị giam giữ vĩnh viễn ở đây, tôi không thể đi ra ngoài cho đến khi tôi chết." Vô Tượng Tiềm Hành Giả khi nói lời này ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ: "Nếu như anh có thể đi ra ngoài, nếu có thí nghiệm thể muốn thương tổn anh ấy, anh thay ta bảo hộ anh ấy một lần, coi như là trả lại thù lao cho tôi."
"Được."
An ủi xong Bạch Sở Niên nói không nên lời, so sánh với những đồng loại cúi đầu nhận mệnh với hiện thực này, hắn đã đủ hạnh phúc rồi.
Vô Tượng Tiềm Hành Giả dẫn hắn cho đến khi tiến vào tòa nhà giám hộ nơi Kim Lũ Trùng ở, một đường sử dụng mống mắt vân tay hắn bắt chước sao chép mở ra tất cả thông đạo.
Sau khi mở cửa phòng bệnh của Kim Lũ Trùng, Vô Tượng Tiềm Hành Giả hạ thấp vành mũ, cáo biệt Bạch Sở Niên, vội vàng trở về khu giám sát của mình.
Đèn trong hành lang giám sát đều bật, trong phòng bệnh cũng bật đèn bàn.
Kim Lũ Trùng nằm nghiêng về phía tường, cậu ta không ngủ được, ngơ ngác dùng móng tay phủ lên mặt tường, tường trắng bị hắn khắc lên hai chữ "anh trai" gồ ghề.
Bác sĩ nói rằng cậu ta đã bị rối loạn vận động rập khuôn, không có vấn đề gì to lớn lắm, trong một thời gian dài cậu ta sẽ vô thức viết ra hai từ "anh trai" với tất cả các công cụ có thể được tìm thấy.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu ta, Kim Lũ Trùng cũng không bị kinh hách, thậm chí không có cảm giác được, vẫn xuất thần như cũ đối với mặt với bức tường dày đặc chữ.
"Trốn theo tôi một lúc đi, đêm nay có thể sẽ có người ám sát cậu." Bạch Sở Niên kéo cậu từ trên giường bệnh lên.
Dựa theo kinh nghiệm mà xem, đại quy mô kiểm tra đột kích của Độc Mặc hẳn là có hiệu quả, nếu như có thể tra ra vật cấm, có thể tạm thời ngăn cản hành động ám sát của Hồng Hầu Điểu, nhưng nếu không tra ra, sẽ đánh rắn động cỏ, thậm chí kẻ liều mạng ẩn nấp trong đám tù nhân sẽ sớm động thủ.
Kim Lũ Trùng bị hắn kéo ngồi dậy, tóc rối bời. Nửa mở to mắt, ánh mắt bao trùm một lớp tơ nhện, dung mạo rất thanh tú mềm mại, khóe miệng cong lên, tuy rằng tư liệu cho thấy Thiệu Văn Trì hiện tại là hai mươi ba tuổi nhưng rất rõ rang, hắn đã dừng lại ở diện mạo mười bảy tuổi, sau khi được thí nghiệm cải tạo dung mạo sẽ không còn biến hóa nữa.
Động mạch chân của cậu bị cắt đã sớm khâu lại khôi phục, nhưng đi lại còn không tiện, nhìn bộ dáng suy đồi của Kim Lũ Trùng, Bạch Sở Niên nhìn đồng hồ, một tay kéo Kim Lũ Trùng lên, liên tục ôm đất thay đổi một gian phòng dụng cụ vệ sinh hẹp gần góc.
Kim Lũ Trùng lúc đầu còn rất kháng cự, lại bị mùi alpha nhàn nhạt trên người Bạch Sở Niên trấn an, bất lực gối lên vai hắn, khàn giọng gọi hắn: "Anh ơi..."
Bạch Sở Niên khóa trái cửa phòng dụng cụ, đèn nhỏ trên đỉnh đầu chiếu bọn họ, hai người ở giữa một đống cây lau nhà thùng nước có vẻ rất chật chội.
"Tôi biết anh trai cậu, Thiệu Văn Cảnh được cậu quấn trong xác ướp hiện đang nằm ở hội y học IOA, tuy rằng không có nhịp tim và hô hấp nhưng cũng không có mục nát..." Bạch Sở Niên nâng mặt cậu lên vỗ nhẹ làm cho cậu thanh tỉnh: "Nghe này, cậu hãy nói cho tôi biết những gì mà đã trải qua, tôi có thể cứu được cậu ra."
Kim Lũ Trùng nghiêng đầu sang một bên, bướng bỉnh nói: "Tôi chỉ nói chuyện với hội trưởng IOA."
"..." Kim Lũ Trùng quả thực dầu muối không vào, cũng không biết là chịu bao nhiêu thương tổn mới biến thành như vậy, Bạch Sở Niên có thể lý giải, từ khi sinh ra đã trải qua huấn luyện, các thí nghiệm thể đều không thể quen với kiểu tra tấn như vậy, huống chi đây lại còn một thiếu niên nhân loại.
"Như vậy đi, cậu nói cho tôi biết hóa đơn của cậu ở đâu, ai mua cậu, nếu có hóa đơn, hội trưởng có thể đón cậu đi." Bạch Sở Niên chỉ có thể từ bên cạnh dẫn dắt cậu nói ra một vài thứ.
"Nhữ Thành... Nhữ Nhược Phương Thành." Kim Lũ Trùng thì thào: "Nhữ Thành mua chúng tôi, hóa đơn ở trong tay của ông chủ Nhữ."
"Nhữ Thành?" Bạch Sở Niên nhớ lại, người nối đầu bàn giao chất xúc tác nổ hoa hướng dương ở cảng M là Nhữ Thành, cha hắn là tổng giám đốc tập đoàn Nhữ Nhược Phương Thành.
Trách không được Kim Lũ Trùng trước khi đi thì dùng tơ nhện giết Nhữ Thành, thì ra là còn có tầng hận ý này ở trong đó.
"Được, cậu rất ngoan, cậu sẽ không có việc gì đâu, anh trai cậu cũng không sao đâu." Bạch Sở Niên biết mình không thể bức quá, Kim Lũ Trùng nguyện ý mở miệng cũng đã rất tốt rồi, hắn tính toán chậm rãi hỏi, chỉ cần trước khi bình minh liền rút về khu giam là được, Kim Lũ Trùng đêm nay hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì, sau đêm nay Độ Mặc hẳn là cũng sẽ có cảnh giác, đem nơi này phòng ngự chặt chẽ.
Hắn vừa định mở miệng lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn từ trong hành lang truyền đến, tiếng báo động theo đó vang lên, Bạch Sở Niên cả người chấn động, mở cửa phòng công cụ ra, từ khe hở nhìn thấy cửa phòng bệnh vừa rồi của Kim Lũ Trùng mở rộng, một bóng đen chạy như bay phá cửa sổ mà ra.
Thợ làm bánh đến đổi nhang muỗi ở máy nhang muỗi điện bỗng nhiên ngã xuống đất co giật, trên cổ cắm một ống tiêm, thuốc màu hồng bên trong đã tiêm vào hơn phân nửa ống.